Khách hàng của mình đa dạng. Có những vị bước từ trên “Lếch xù” xuống, giày da bóng lộn như những người có tiền hay chém danh ngôn “Xổm *** Cụ Ra Nôn”, tiền rút ra mùi nước hoa điếc hết cả mũi.
Có anh hay đi bắt dê, làm thịt dê, anh đứng trước gió khiến mình bủn rủn. Người anh tỏa ra một mùi dê nồng nàn, quyến rũ. Anh bảo, tôi có tắm hết ba cục xà bông “lai boi” thì vẫn… nồng nặc mùi dê. Tiền anh trả nhầy nhầy như da của người mồ hôi dầu và mình thường nghĩ rằng có thể bỏ vào chảo rán tận dụng ít mỡ rang cơm dưa luôn đỡ phí.
Những quý cô ve sầu cao cấp. Có cô mua cục pin, hỏi “Nhiu tiền?”, mình bảo “Trăm tám”, cô bảo “Đợi em xíu nha anh”, rồi thò tay vô áo ngực lôi ra một nắm toàn 500k. Cô đi rồi, đưa tờ bạc lên mũi ngửi thử. Nghe mùi tiền lẫn mùi lăn nách Nivea rất đượm.
Sáng nay có bà già đi chợ bán chuối về ghé qua. Mua cái sim năm mươi nghìn, rút tiền ra trả, mặt ngơ ngác như mất sổ gạo. Bà bảo:
- Thôi chết rồi, bán sáu nải chuối được hơn năm chục, mua miếng xà phòng chừa lại đúng năm mươi nghìn lát về đóng tiền điện, giờ mua cái sim chắc lại phải xin hoãn tiền điện tháng này chú ạ.
- Chuối gì mà rẻ thế ạ.
- Bán được là may lắm rồi chú, chuối giờ đầy chợ có ai ngó đâu.
Bà quay ra, ngó trên tủ kính. Thấy mớ tiền lẻ có đủ năm mệnh giá.
Một mớ tiền lẻ không biết có bao nhiêu loại mùi? Mình tự hỏi.
Đó là mùi chuối chín, mùi tanh của bùn, mùi mồ hôi, mùi của những mảnh đời cơ cực, lam lũ - nhìn đâu cũng thấy - trên dải đất eo ót khúc ruột miền Trung…
_