Edit: Mặc Đình Phong
Chương 20
Nhưng cùng làm trong một công ty, làm sao có chuyện vĩnh viễn tránh được? Có một ngày, Trình Diệu Vy phải đích thân xuống bộ phận nhân sự để phổ biến kế hoạch lần này. Bộ phận nhân sự được chia thành ba phòng ban chính, một phòng phụ trách tuyển dụng và đào tạo hướng dẫn, một phòng phụ trách chế độ lương thưởng bảo hiểm, một phòng phụ trách quản lý chất lượng nhân sự.
Mà kế hoạch chính trong thời gian này là tuyển người, có thể thấy được phòng mà Trình Diệu Vy cần tới là phòng nào. Và phòng đó, vừa vặn làm sao chính là phòng mà Trình Ngọc đang làm việc.
Vừa thấy cô tới, Trần Mạnh đã đi tới tiếp đón, sau đó mời cô vào phòng làm việc trước. Người trong phòng thấy vậy cũng bắt đầu nhao nhao lên. Trời ơi đó là Trình đại tiểu thư.
Cô ấy đẹp thật đó. Nếu nói đây là minh tinh thì người khác cũng tin. Khí thế kia, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà. Chẳng giống như ai kia… Mà thiếu gia nhà họ Sở kia mắt có bị sao không vậy?
Đại tiểu thư tài giỏi xinh đẹp thì không muốn, lại muốn một đứa con nuôi diện mạo kém cỏi, tài năng cũng chẳng ra sao. Có người còn cố tình nói to.
Trình Ngọc siết chặt bản báo cáo, mặt mũi trắng bệch. Cô ta không dám nói gì, cũng chưa từng dám phản bác. Cả tuần này, cô ta ngay cả về nhà cũng không gặp được Trình Diệu Vy, giống như Trình Diệu Vy đang trốn tránh cô ta vậy. Ngày hôm nay gặp được cũng rất tốt, cô ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ. Chuyện lần này, nhất định không thể trôi qua như vậy được.
Sau khi trao đổi với Trần Mạnh xong, Trình Diệu Vy đi ra ngoài dự định muốn thông báo với mọi người về kế hoạch tuyển dụng sắp tới, chuẩn bị cho một đợt tuyển người cỡ lớn để lấp đầy một cái công ty, thực sự là không thể nào xử lý sơ sài được.
Thế nhưng cô vừa mới đi ra, Trình Ngọc đã lại gần.
"Chị, em có chuyện muốn nói với chị." Ánh mắt của Trình Ngọc cực kì thành khẩn.
Người trong phòng đồng loạt hít vào một hơi, sự sợ hãi bắt đầu hiện lên trong đôi mắt. Họ đã thấy Trần Mạnh nhíu mày. Cả phòng lúc này im lặng tới độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Trình Diệu Vy cũng không hài lòng lắm.
"Để lúc khác đi." Cô lạnh nhạt nói. Không thấy trong tay cô còn một đống công việc đây sao. Chuyện gì mà chuyện?
"Không, em phải nói bây giờ. Chị, cả tuần nay chị đã trốn tránh em rồi, chị còn định trốn tránh em nữa sao?" Trình Ngọc thành khẩn nói.
"Trốn tránh?" Trình Diệu Vy lại nhíu mày chặt hơn.
Ta trốn tránh nhà ngươi khi nào? Cô bận đi bàn với đối tác, uống rượu muốn lủng cả dạ dày, ai rảnh mà chơi trốn tìm với cô?
"Chị, em biết chuyện video gần đây là chị làm đúng không, tại sao chị phải làm như vậy? Em với Tư Dịch chỉ là bạn…" Trình Ngọc không cảm thấy không khí có gì không đúng, tiếp tục muốn diễn cho tròn vai thánh mẫu của cô ta.
"Trình Ngọc!" Trình Diệu Vi đột nhiên cao giọng.
Giọng của cô không giống như ngày thường ấm áp vui vẻ mà ngập tràn cảnh cáo, lạnh lẽo thấu xương. Ngay cả Trần Mạnh cũng giật mình. Trình Ngọc lập tức đơ người, sửng sốt giống như con nai bị làm cho hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch.
"Đây là công ty, không phải là chỗ để cô phân bua tình cảm cá nhân. Nếu muốn nói thì cút ra bên ngoài, chờ tan làm rồi gọi điện cho tôi. Nơi này là nơi làm việc. Thời gian là vàng là bạc, mọi người ở đây còn phải làm việc vì miếng ăn, không có ai rảnh rỗi đi chơi trò tình cảm trốn tìm với cô đầu."
Trình Diệu Vy là kiểu người bình thường có thể cực kì tung tăng, nhưng khi đụng tới công việc thì cô sẽ tuyệt đối không tha thứ cho bất kì một sai lầm nào.
Cô muốn công việc phải trơn tru theo đúng ý mình, đại khái chính là một nhà độc tài. Mặc dù cô biết rõ khiếm khuyết của mình, nhưng cô sẽ không khắc phục và cũng không muốn khắc phục. Đời trước, biện pháp mà cô làm chính là lập ra một bộ phận thư kí để thay cô làm những thứ mà kẻ độc tài như cô không làm được, nhưng đời này thì chưa tới mức đó. Trình Diệu Vy cô vẫn là một người cầu toàn trong công việc. Chỉ cần có ai đó làm gián đoạn kế hoạch của cô, cô nhất định sẽ nổi cáu.
"Chị, em chỉ là muốn giải thích…" Trình Ngọc yếu ớt nói, đôi mắt đã bắt đầu ầng ậc nước.
"Cô giải thích đi. Sau đó tiền lương của tất cả những người trong phòng này trong thời gian cô nói sẽ là do cô trả. Phòng nhân sự trả lương cho nhân viên bảy triệu một tháng, mỗi phút của họ đáng giá khoảng một nghìn. Ở đây có 50 người, 50 nghìn, nhân lên, cô nói bao nhiêu phút thì trả bấy nhiêu tiền. Nói đi." Trình Diệu Vy lấy điện thoại ra bắt đầu bấm giờ. Nói thực là hiện tại cô đang rất bực, có thể sẵn sàng mắng Trình Ngọc bất kì lúc nào, nhưng vì người ta là nữ chính cho nên cô nhịn. Tới lúc này là cô đã rất nhẫn nại rồi đây.
"Chị… sao chị lại đối xử với em như vậy?" Trình Ngọc hỏi.
"Rốt cuộc em đã làm sai cái gì? Em đắc tội với chị chỗ nào?"
"Thứ nhất, công ty không phải là chỗ giải quyết ân oán cá nhân. Thứ hai, tôi đã nói rồi. Không giống như cô, tôi thực sự vô cùng bận. Thứ ba, trong buổi tiệc kia tôi đã nói rõ ràng."
"Trình Ngọc, tôi chưa bao giờ thích cô, cũng không muốn trở thành chị gái của cô. Cho nên cô đừng làm phiền tôi nữa. Có từ nào trong những từ trên mà cô không hiểu không để tôi giải nghĩa cho?" Trình Diệu Vy gằn giọng.
"Thêm nữa." Trình Diệu Vy tiếp tục cất điện thoại vào túi.
"Tôi tới đây không phải chơi trò ân oán hào môn, chị em đánh ghen với cô. Video không phải tôi làm, cô muốn nghĩ sao thì nghĩ. Nhưng tôi cũng phải nói một điều, chẳng có một giây nào trong những video đó là giả cả. Chuyện là cô làm, hạt là cô gieo, quả đắng là cô nhận, một phần cũng không dính tới tôi." Trình Diệu Vy nói.
"Vậy cho nên, Trình tiểu thư hiện tại nếu cô đã rõ ràng rồi, vậy thì làm ơn tránh ra để cho tôi phổ biến công việc cho mọi người. Làm được thì làm không làm được thì từ chức. Đi sang Sở gia kìa, họ chắc có việc cho loại rảnh rỗi đa nghi như cô làm."
Mặt Trình Ngọc lúc này đỏ bừng, hai mắt đã ầng ậc nước mắt. Vốn cô ta còn định mở miệng nói gì đó, nhưng ngoài cửa đột nhiên có một tiếng cười khẽ.
Gì? Ai to gan vậy? Dám cười trong cái thời điểm căng thẳng này? Không sợ bị xé xác sao?
Nam nhân anh tuấn đi giày da bước vào, tạo thành tiếng vang thanh thúy trong không gian tĩnh lặng.
"Trình đại tiểu thư lại có hiểu nhầm gì với Sở gia rồi? Nhân viên của chúng tôi làm gì có người nào thích viết kịch bản phim truyền hình rồi tự biên tự diễn thành thục như nhị tiểu thư đây được. Nếu thực sự có, chúng tôi nhất định sẽ mở một công ty nghệ thuật." Sở Nhân Kiệt mặt mang ý cười tiến vào, hoàn toàn không có ý tốt nói.
Trình Diệu Vy nhíu mày càng chặt hơn. Thằng cha này có thù gì với cô à? Hay đúng hơn… anh ta có thù với nữ chính đúng không? Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Đổ rượu đúng lúc, xuất hiện cũng đúng lúc, hơn nữa còn nói trúng tim đen.
"Sở gia hiểu lầm, tôi sao lại không hiểu, chỉ là được biết quý thiếu gia đã được điều tới phòng kế hoạch, chuyên gia vẽ vời ra những thứ như thế này, cho nên cảm thấy em gái tôi hợp với bên đó hơn thôi."
"Nếu vậy Trình tiểu thư nên đưa cô ấy tới phòng kế hoạch của Trình gia thì hơn. Sở gia chúng tôi… nhận không nổi ân huệ này." Sở Nhân Kiệt lắc đầu.
────────────────────
Lời của editor: Đăng 1 chương cho mọi người đỡ nhớ nè. Hiện mình đang làm bù chương, làm xong mình sẽ đăng tiếp.