Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 20: Nửa đêm nói nhỏ




Edit: Như Sung Dung
Beta: Nguyên Đức Phi
Sau đó, hai người nằm trên giường thở hồng hộc, Diệp Linh Sương cẩn thận đến gần Đại Yến Đế, len lén quan sát sắc mặt của hắn, thấy hắn đang nhíu mày nhưng cũng không biểu hiện gì khác, liền ha ha cười, một cánh tay len lén ôm lấy vòng eo săn chắt, đầu gối lên khuỷu tay hắn.
"Nha đầu nàng ngủ cũng thật xấu tính." Môi mỏng Đại Yến Đế khẽ cong, thu cánh tay lại, kéo Diệp Linh Sương ôm vào lòng ngực.
Một tiếng "nha đầu" của Đại Yến Đế làm cho hai con ngươi Diệp Linh Sương lóe sáng, đột nhiên ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt có tia sáng kỳ dị, ha ha cười, hỏi: "Hoàng thượng vừa gọi thần thiếp là cái gì?"
"Trẫm gọi cái gì?" Đại Yến Đế hỏi, nhìn thẳng vào đồng tử đen như mực đang nhìn chằm chằm mình, cúi đầu hôn lên đôi mắt Diệp Linh Sương, khóe miệng nâng lên đường cong hoàn mĩ, khẽ cười.
"Hoàng Thượng không nhớ thì thôi vậy." Diệp Linh Sương có chút thất vọng, nhắm chặt mắt chuẩn bị ngủ.
"Ha ha..." Đại Yến Đế trầm thấp nở nụ cười, nâng cái cằm bóng loáng của nữ nhân đang nằm trong ngực, hôn lên cánh môi đỏ thắm kia, trằn trọc mút vào, làm cho Diệp Linh Sương không thể không đáp lại hắn, miễn cưỡng híp con ngươi nhìn hắn, bộ dáng y như con mèo nhỏ lười biếng.
"Trẫm vừa nói xong, sao có thể quên, nha đầu ngươi thật dễ gạt." Đại Yến Đế cười nói.
Vừa nghe lời này, đôi đồng tử Diệp Linh Sương lại sáng ngời, dựa người vào bờ ngực rắn chắc của Đại Yến Đế, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn hắn, "Thần thiếp thích Hoàng Thượng gọi thần thiếp như vậy, về sau Hoàng Thượng gọi như vậy, có được hay không?"
Đại Yến Đế nhìn vẻ mặt chờ đợi của Diệp Linh Sương, vốn là đang muốn cười, nhưng lại kìm nén, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trẫm cảm thấy không được tốt."
"Vì sao?" Diệp Linh Sương nhăn mặt.
"Ái phi không biết khi trẫm gọi ngươi là nha đầu, trẫm sẽ cảm thấy mình đã già?" Đại Yến Đế vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Hoàng Thượng sao có thể già được, người chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi, là thời điểm tuổi trẻ sức lực dồi dào. Nô tỳ cũng đã qua tuổi mười sáu, cũng là vô cùng thích hợp với Hoàng Thượng." Diệp Linh Sương vẻ mặt thành thật nói.
Đại Yến Đế thất thần suy nghĩ, sau đó lại cao hứng nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng: "Lời này cũng chỉ có mình nha đầu ngươi nói ra." Cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại của Diệp Linh Sương, than thở nhẹ một tiếng, đưa bàn tay lên nhẹ nhàn vuốt ve khuôn mặt của nàng, thanh âm mềm mang vài phần chân thành nói: "Lời này chỉ có thể nói ở trước mặt trẫm, không được nhắc tới trước mặt người khác, ái phi nhớ kĩ."
Diệp Linh Sương khó hiểu nhìn hắn, cuối cùng vẫn gật đầu, "Thần thiếp đã biết."
Không khí nhất thời trở nên yên lặng.
"Đúng rồi, trẫm nhớ rõ lần trước ái phi có đáp ứng với trẫm, sẽ làm cho trẫm một cái túi thơm hoa sen, ái phi không phải đã quên rồi chứ?" Đại Yến Đế chợt hỏi.
Vừa nghe lời này, Diệp Linh Sương nở nụ cười, "Thì ra Hoàng Thượng còn nhớ, thần thiếp cho rằng Hoàng Thượng bề bộn công vụ, sớm đã quên mất rồi."
Đại Yến Đế không nói gì chỉ chau mày. Kỳ thật lời của Diệp Linh Sương không tính là sai, những chuyện lông gà vỏ tỏi này hắn căn bản là không quan tâm, các loại đồ tặng của phi tần trong hậu cung hắn chưa bao giờ thiếu, hắn chỉ cần hưởng thụ thành quả. Chỉ là tiểu mỹ nhân trước mắt hắn lại rất đặc biệt, người không hỏi nàng nàng cũng không làm cho. Nếu không phải hắn ngẫu nhiên nhìn thấy cái hà bao có thêu hai cánh hoa sen, phỏng chừng cũng không nhớ tới.
"Trẫm không có quên, ái phi đã làm xong hay chưa?" Đại Yến Đế cười hỏi.
Diệp Linh Sương nhìn hắn, vẻ mặt không che được tia đắc ý, "Đương nhiên là làm xong rồi." Bàn tay vươn đến bên cạnh đầu Đại Yến Đế, nói: "Hoàng Thượng nhấc đầu lên đi."
Đại Yến Đế nghe lời nâng đầu lên, gặp bàn tay tiểu mỹ nhân đang lục lọi dưới gối, lát sau lấy ra một cái túi thơm được thêu rất tinh xảo.
Diệp Linh Sương hớn hở đem túi thơm đưa cho nam nhân bên cạnh, đắc ý nói, "Hoàng Thượng, thần thiếp vì muốn làm túi hương đã thêu rất nhiều hoa sen, đợi đến lúc tay nghề thành thục mới làm cái này cho Hoàng Thượng."
Đại Yến Đế đánh giá túi thơm trước mặt, từng đường kim mũi chỉ đều có thể thấy được chủ nhân của nó đã dồn hết tâm huyết vào. Nhớ tới lời nói vừa rồi của Diệp Linh Sương, khóe miệng khỏi nâng lên một đường cong tuyệt mĩ, cười hỏi: "Ái phi lúc trước thêu rất nhiều hoa sen là vì muốn nâng cao tay nghề?"
"Đúng vậy." Diệp Linh Sương mở to hai mắt, ghé sát vào tai Đại Yến Đế, thấp giọng cười nói: "Lúc trước thần thiếp thêu một ít hà bao, coi như là luyện tay nghề."
"Ha ha..." Đại Yến Đế cười khẽ một tiếng, hôn lên khuôn mặt của Diệp Linh Sương một cái, giơ cái túi thơm lên trước mặt hai người, tinh tế thưởng thức, "Ái phi làm rất tốt, trẫm rất thích."
"Hoàng Thượng thích thì tốt rồi. Thanh hà đắp nước biếc, phù dung khoác lụa hồng. Dưới có đôi giai ngẫu, trên có Tịnh Đế liên*." Diệp Linh Sương đưa tay vuốt ve túi thơm thêu hình Tịnh Đế liên, nhỏ giọng thì thầm, giống như đang lầm bầm lầu bầu, cũng giống như là nói cho người bên cạnh nghe.
(*Tịnh Đế liên: là hai đóa sen nằm cùng một cuống. Tịnh Đế liên là hoa sen đứng đầu về sự thanh cao và thuần khiết, đại diện cho điềm lành, ngày xưa dùng để tiến vua nên mới có tên gọi là "Tịnh Đế".
Theo truyền thuyết Trung Quốc, sen Tịnh đế tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Vì ngày xưa có một đôi nam nữ yêu nhau say đắm nhưng không thể ở bên nhau, hai người cùng tự vẫn ở hồ sen, sau đó tại hồ sen ấy xuất hiện một cành sen có hai đóa.)
Đồng tử Đại Yến Đế lóe sáng, không nói gì, chỉ là cánh tay đang ôm Diệp Linh Sương ngày càng siết chặt.
Diệp Linh Sương đột nhiên đem túi thơm đẩy tới bên cạnh mũi Đại Yến Đế, "Hoàng Thượng ngửi thử xem, có phải ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt?"
Đại Yến Đế làm bộ hít vài hơi, cười nói: "Quả thật là có hương thơm nhàn nhạt. Chỉ là... " Tiếng nói dừng một chút, quay đầu nhìn Diệp Linh Sương, trong mắt có vài phần ám muội, "trẫm lại thích mùi hương của ái phi hơn."
Tiểu mỹ nhân trong lòng Đại Yến Đế đột nhiên đỏ mặt, còn chưa nói gì đã bị hắn xoay người đè lên trên.
"Ngô... " Lời muốn nói ra đành chui lại vào miệng.
Hai người vốn cũng không muốn làm thêm lần nữa, nhưng lại không thể dừng, đùi ngọc quấn ngang thắt lưng, mành trướng lại tiếp tục đung đưa, lại thêm một hồi hoan ái mới.
Thấy Đại Yến Đế còn muốn thêm lần nữa, Diệp Linh Sương lập tức che miệng của hắn, vẻ mặt thẹn thùng nhìn hắn, "Hoàng Thượng ngày mai còn phải lâm triều, đừng nên hoạt động nhiều, sẽ rất mệt."
Là nam nhân ai cũng không chịu được bị nữ nhân nghi ngờ năng lực của mình. Đại Yến Đế vừa nghe lời này, lập tức nở nụ cười, giọng nói mang vài phần tà ác, "Bây giờ trẫm sẽ cho ái phi biết, trẫm có mệt mỏi hay không." Đại Yến Đế lấy cánh tay đang che miệng mình ra, cúi đầu hôn lên cánh môi mê người kia, dưới thân cũng bắt đầu một vòng tiến công mới, động tác so với lúc nãy còn muốn dũng mãnh hơn vài phần.
Trong lòng Diệp Linh Sương thầm mắng một câu: Cầm thú! Nếu không phải nàng giỏi kiềm chế, thì làm sao có thể để hắn hăng hái cày cấy như vậy.
Cuối cùng mây tan mưa tạnh, Đại Yến Đế thỏa mãn ôm mỹ nhân đã kiệt sức vào lòng. Nữ nhân trong ngực mềm mại như không xương, rất vừa ý hắn. Đưa tay xoa nhẹ vòng eo nhỏ nhắn vài cái, cảm giác da dẻ vô cùng mềm mịn.
Diệp Linh Sương bình ổn hơi thở lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, gấp rút nghiêng người nhìn nam nhân đang ngủ bên cạnh, "Hoàng Thượng, trong lòng thần thiếp có chút thắc mắc, không hỏi sẽ không thoải mái, nhưng hỏi thì lại sợ Hoàng Thượng mất hứng."
Đại Yến Đế cười nhạt, hai mắt khẽ mở, "Ái phi muốn hỏi cái gì nói ra đi, trẫm sẽ không trách tội nàng."
Nàng hơi hơi do dự một lát, cắn cắn môi hỏi: "Sao Hoàng Thượng không cho thần thiếp dọn đến lục trắc điện?"
Lời vừa nói ra, đôi mắt đang khép hờ kia lại đột nhiên mở ra, quay đầu nhìn nàng, thấy Diệp Linh Sương đang dùng ánh mắt trong suốt nhìn mình, vẻ mặt cũng rất chân thật. Thấy Đại Yến Đế không trả lời, Diệp Linh Sương lẩm bẩm nói: "Thúy Hà điện ở xa như vậy, Hoàng Thượng muốn tới cũng có chút khó khăn, nô tỳ muốn gặp mặt Hoàng Thượng cũng có chút bất tiện." Dứt lời, quay đầu đi tránh ánh ánh mắt của hắn, giọng nói có chút ủy khuất.
"... Thúy Hà điện không tốt sao?" Thời điểm Đại Yến Đế hỏi câu này lại ẩn hiện một tia lãnh ý nhàn nhạt.
"Không phải là không tốt, chỉ là nơi này không có bóng dáng của Hoàng Thượng, nếu là có thể ở gần hơn với Hoàng Thượng hơn một chút, cho dù lúc Hoàng Thượng đi... đi sủng hạnh phi tần khác, thần thiếp cũng có thể len lén nhìn bóng lưng của Hoàng Thượng." Thanh âm khi nói lời này có chút nghẹn ngào.
Đại Yến Đế có chút kinh ngạc nhìn Diệp Linh Sương, thấy đôi mắt đẹp kia đang ngấn nước, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác kỳ quái. Thật lâu sau, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đem thân thể nàng kéo lại gần ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: "Trẫm sẽ thường xuyên đến Thúy Hà điện thăm nàng."
"Thần thiếp ở lục cung không được sao? Như vậy, khi Hoàng Thượng đến thăm thần thiếp sẽ thuận tiện hơn một chút." Diệp Linh Sương rúc vào trong ngực Đại Yến Đế, khó hiểu nhìn hắn.
Đại Yến Đế trầm mặc một lát, thở dài nói: "Chỗ đó không thích hợp với ngươi..." Hắn chỉ sợ có một ngày một tiểu cô nương đơn thuần như vậy bị vấy bẩn. Cũng có thể căn bản không được coi là sợ, chỉ đơn giản là có chút nuối tiếc.
"Thần thiếp biết Hoàng thượng lo lắng." Diệp Linh Sương đột nhiên nói một câu như vậy, làm cho Đại Yến Đế không thể không chú ý nàng.
"A? Vậy ái phi nói thử xem."
"Trước khi thần thiếp chưa vào cung mẫu thân nô tỳ có nói, trong hậu cung không có tỷ muội tình thâm, mỗi người đều là mang theo mục đích đến gần ngươi. Lúc thần thiếp còn chưa vào cung thì đã quen biết An muội muội, nàng ấy đối đãi với ta rất tốt, lúc Hoàng Thượng chưa đến Thúy Hà điện, chỉ có nàng ấy là thường xuyên đến thăm ta." Diệp Linh Sương bắt đầu không tự chủ, xưng mình là ta.
Đại Yến Đế khẽ mỉm cười, cũng không trách nàng. Nhớ tới người nàng vừa nhắc, Đại Yến Đế chen vào một câu, "Là An Uyển Nghi ở Cam Tuyền cung?" Vừa nói lời này, ánh mắt Đại Yến Đế thoáng hiện lên một tia trào phúng.
"Hoàng Thượng thế nhưng lại nhớ rõ?" Diệp Linh Sương có chút giật mình nói.
Đối với tiểu nữ nhân đang giật mình, Đại Yến Đế bất mãn nghiêng đầu liếc Diệp Linh Sương một cái nói: "Nữ nhân trẫm sủng hạnh đương nhiên cũng nhớ rõ một hai người." Bộ dáng vừa rồi của nàng rõ ràng là đang nói, nữ nhân của hắn có rất nhiều, nhất định là hắn không thể nhớ hết. Nữ nhân này!
Diệp Linh Sương ho nhẹ hai tiếng nói: "Thần thiếp không có ý gì khác." Thấy hắn không có tức giận, liền nói tiếp: "Mẫu thân thần thiếp còn nói, nữ nhân trong hậu cung đa số đều là lòng dạ rắn rết, bảo ta phải phòng bị thật tốt."
Nghe thế, Đại Yến Đế như hiểu rõ điều gì đó, liền gật đầu, "Mẫu thân ngươi hiểu biết cũng không ít."
"Thần thiếp biết Hoàng Thượng đang lo lắng, bất quá Hoàng Thượng yên tâm" Diệp Linh Sương đột nhiên ôm cổ hắn, hôn nhẹ lên khóe môi Đại Yến Đế, cười nói: "Lần trước Lý công công giúp thần thiếp chọn được mấy cái cung nhân rất thông minh, cho dù thần thiếp không hiểu, bọn họ cũng sẽ giúp đỡ thần thiếp."
Đại Yến Đế gật gật đầu, phụ họa nói: "Quả thực là có vài người thông minh."
"Vậy là Hoàng Thượng đã đáp ứng?" Con mắt Diệp Linh Sương đột nhiên sáng ngời.
Đại Yến Đế trầm mặc một lát, nhàn nhạt hắng giọng đồng ý. Diệp Linh Sương tâm trạng cực tốt, liên tục hôn môi hắn "Hoàng Thượng thật tốt."
Nhìn động tác không tự chủ của nàng, lúc hôn hắn còn không quên uốn éo vài cái, dục vọng Đại Yến Đế lần nữa sôi trào. Nhưng là vừa nổi dậy thì đã bị Đại Yến Đế ép xuống, ngày mai hắn còn muốn lâm triều, hắn không muốn ngủ gật trong lúc thượng triều. Nữ nhân này, lần sau phải hung hăng phạt nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.