Nhất Lệ Khuynh Thành

Chương 14:




Sương mù mỏng manh bốc hơi bay lên, hình cắt của cung điện màu đen theo sự chán nản bao năm của chủ nhân mà sức sống giảm sút, lạnh băng bất đắc dĩ, lẳng lặng lặp lại sự tang thương năm này qua năm khác.
Sâu bên trong bí thất của Trùng Hoa cung Ma giới, suốt năm hơi thở lạnh băng, bao quanh nam nhân tuấn mỹ thần kỳ thường niên ngủ say trong tảng băng màu lan nhạt.
Hết thảy, thê lương mà quỷ dị.
Người ngân phát bích mâu ngồi dậy, ánh mắt hơi nhập nhèm. Vừa rồi, y lại vịn lên mặt băng mà ngủ sao? Y khe khẽ ma sát mặt băng, không thấy lạnh chút nào, đại khái, là bởi vì có huynh ngủ ở bên trong ấy nhỉ.
Mộng có huynh, luôn sẽ không lạnh giá.
Ngưng mắt nhìn tha thiết, người trong tảng băng màu lan nhạt vẻ mặt an bình, chẳng qua ấn đường thoáng có đau đớn như ẩn như hiện, ba trăm năm thời gian cũng chẳng thể lắng đọng. Người tóc bạc ảm đạm quay lưng, đang định rời đi, bỗng giật mình, “Ngươi?… Ra đây từ khi nào?”
Trên khoảng trống ở giữa bí thất không biết từ khi nào đã có một thân ảnh cô độc như ruồng bỏ thế giới đứng đó. Nam tử cao lớn rắn rỏi, khí chất ôn nhu rồi lại lãnh liệt.
Hơn ba trăm năm, y tự mình tù cấm bản thân, không hỏi thế sự, Ma tộc bình thường vẫn truyền nhau rằng Hoàng Tuyền đại nhân đứng đầu tứ ám ngự tiền đang bế quan tu luyện, kỳ thật, có ai biết, đó chỉ là sự lưu đày cam tâm tình nguyện sau khi y ghét bỏ bản thân.
“Bích Lạc đã xảy ra chuyện?!” Hoàng Tuyền lạnh lùng nhìn Phi Thiên, phảng phất y là một băng nhân trong lòng chẳng có bất cứ cảm tình gì, nhưng Phi Thiên lại có thể đọc ra tình cảm đang ngầm cuộn trào sâu trong minh mâu của y, phẫn nộ tinh trí đến cực hạn.
Trên đời có một người, là người cho dù bãi bể nương dâu, cho dù trời tàn đất tận, y cũng sẽ lặng lẽ bảo vệ, không rời không bỏ!
Bọn họ đều biết, tên của người kia, là Bích Lạc.
“Ngươi đã biết rồi?” Phi Thiên thản nhiên nói.
Chiếc mặt nạ lạnh lùng của Hoàng Tuyền rốt cuộc nháy mắt sụp đổ, người lãnh khốc cường đại nhất trong tứ ám ngự tiền đưa tay che khuất đôi mắt, nước mắt lại theo kẽ tay chảy ra một giọt, rơi lên cát bụi.
… “Hoàng Tuyền!!” Bích Lạc run rẩy, biểu tình trên mặt đã không thể phân ra là kinh hoàng hay tức giận, thanh kiếm lóng lánh thanh quang tăng vọt, run rẩy chỉ về phía đồng bạn đã cùng y sóng vai mấy ngàn năm qua, “Hoàng Tuyền! Ngươi!!” Ngày đó, y chính là dùng ánh mắt giận dữ ấy mà xé toang hữu nghị của hai người.
Bích Lạc, Bích Lạc, ngươi có biết, ngươi như vậy thương tổn ta nặng biết mấy? Ngươi như vậy khiến lòng ta đau biết mấy?!
“Mệnh lệnh?” Thanh y nam tử khịt mũi, “Mệnh lệnh ai hạ cho ngươi? Cư nhiên động tới Già Lâu La cung! Thánh Quân bệ hạ hay Phi Thiên bệ hạ?” Nói đến sau cùng trong ngữ khí lại ẩn ẩn hàm chứa một chút giễu cợt sau giận dữ.
Người hạ mệnh lệnh cho ta, chính là người hiện tại đang đứng trước mặt ta đây! Chủ nhân của Hoàng tuyền giới, Phi Thiên Tu La.
“Ta phải dẫn thất quân chủ đến Thần giới, phân thân hết cách. Mà việc này không nên chậm trễ, Hoàng Tuyền, ngươi đi Ảo cảnh thiên Già Lâu La cung hoàn thành chuyện ta dặn dò.” Khi đó, trong Tu La cung u ám, người một đêm đầu bạc đã thêm sự tàn nhẫn không cho phép cự tuyệt, “Ta hiểu ngươi không muốn, nếu ngươi không nghe mệnh lệnh của ta, vậy thì, Bích Lạc ngươi trân quý…”
Bích Lạc, khi đó chắc ngươi còn chưa phát giác? Ngươi đã trúng trớ chú, sẽ mỗi ngày mỗi suy yếu. Sự sùng bái của ngươi với Già Lâu La vương Khuynh Thành điện hạ ở Ma giới là công khai, ngươi đã thành nhân tố bất an có thể phản đối y trong mắt Phi Thiên bệ hạ!
Mà y, từ thời điểm Thánh Quân bệ hạ tuyệt nhiên nhập băng ngủ say, đã định trước là không bao giờ còn tin bất kỳ ai nữa!
“Ta có thể khiến y mỗi ngày mỗi suy yếu, cũng có thể khiến y một sớm mệnh tuyệt!… Thế nào? Ngươi, tự mình lựa chọn đi!”
Hiện thực vô tình mà còn tàn khốc cỡ nào!
Thanh quang xẹt qua, nền gạch trắng thuần vỡ vụn đồm độp, lộ ra cái rãnh sâu hoắm màu đỏ sậm, “Nghĩa bằng hữu, hôm nay đoạn tuyệt!”
Còn nhớ ngày hôm ấy, trên Già Lâu La cung đẫm máu, hữu nghị ngưng kết thành băng sương.
Dưới màn trời Ảo cảnh thiên u ám, thanh y nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ xa lạ hơn nữa ánh mắt không có một chút độ ấm, lưỡi đao sắc bén vô tình rạch chi chít những vết thương lên tuế nguyệt ngàn vạn năm đáng hồi ức.
Phi Thiên im lặng nhìn y, cất bước, lướt qua, cửa mật thất ảm đạm nhìn lại, Hoàng Tuyền che mặt, hóa ra là mong manh yếu ớt như vậy, bọn họ… kỳ thực, thật sự rất giống…
Rất giống…

Hoàng Tuyền chẳng biết nên đi đâu, nhưng tuyệt đối không được ở lại Ma giới nữa! Bích Lạc trốn đi khiến y tâm tàn ý lạnh, nhưng vẫn có thể ẩn ẩn tồn tại hy vọng. Mà hiện tại, y đã đi vĩnh viễn, đi đến thế giới mình hoàn toàn không biết, hơn nữa có lẽ khoảnh khắc cuối cùng, y cũng chưa từng tha thứ cho mình!
“Ta ngưỡng mộ Khuynh Thành điện hạ nhất, nhưng mà, ta thích Hoàng Tuyền nhất.” Rất nhiều rất nhiều năm trước, y mỉm cười nói như vậy, lưu tinh chiếu vào mắt y, khóe miệng hơi cong lên là vướng bận ngày ngày đêm đêm của mình.
“Chúng ta là huynh đệ tốt đi! Trước đây như vậy, về sau nhất định cũng vĩnh viễn là như vậy!” Y vỗ vai mình nói thật nghiêm túc, “Chúng ta đừng giống như Thánh Quân bệ hạ với Thần giới Thiên Đế, Hoàng Tuyền thích cái gì, ta cũng sẽ thích cái đó!”
Ta cũng sẽ thích cái đó!
Là mệnh lệnh ai hạ cho ngươi?
Chúng ta là huynh đệ tốt đi!
Nghĩa bằng hữu, hôm nay đoạn tuyệt!!
Tựa như ác mộng, vừa sao…
Phàm giới huyên náo, Hoàng Tuyền hóa thân thành phàm nhân áo vải bình thường, tự rót tự uống, say tại hồng trần, nhân thế phồn hoa chớp mắt đã qua bên cạnh, y chẳng thèm nhìn lấy một lần, chỉ chậm rãi nhớ lại thân ảnh nhã trí kia giữa mỹ tửu óng ánh.
Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữnhĩ đồng tiêu vạn cổsầu. Khó trách thi nhân phàm giới lại viết như vậy, khó trách…

Bỗng nhiên, tiếng tiêu?!
Phố xá sầm uất chung quanh chợt tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng tiêu này, thê mỹ triền miên, thái dương chói mắt cũng phảng phất hóa thành ánh trăng nhu hòa. Hoàng Tuyền bối rối ngẩng đầu, men say vơi đi từng chút.
Như từng quen biết.
Tạc dạTây phong quá tiền đình, xuy lạc hoàng hoa biến địakim, thu hoa bất tỷxuân hoa lạc, thuyết dữthi nhân tửtếngâm.
Giữa biển hoa cúc, thiếu niên thanh lệ, một khúc tiêu thanh, là thơ của đại địa, là ca của thiên không, là vãn xướng của nhân gian, là tuyệt hưởng của tam giới!
Tiêu và địch là hai loại nhạc khí hoàn toàn bất đồng, tiếng địch du dương sáng ngời, mà tiếng tiêu nức nở bi thương. Trên đời chỉ có một người có thể thổi nên tiêu khúc như vậy, thổi nên hồn phách của tiêu, bởi vì bản thân y chính là tuyệt mỹ của tình yêu bi thương.
Là y?! Không thể nào, nhưng trên thế giới còn người thứ hai có thể thạo tiêu như vậy sao?
Hoàng Tuyền bỗng đứng phắt dậy, sau đó y phát hiện những người xung quanh chợt loạng choạng, lũ lượt ngã nhào xuống, thất khiếu đổ máu. “Các ngươi, các ngươi sao thế?” Y buột miệng hỏi theo bản năng, mà rất nhanh, y cũng cảm thấy hơi không khỏe.
Có người hạ phệ hồn chú trong tiên nhạc?! Nhận thức này khiến Hoàng Tuyền không khỏi rợn cả tóc gáy, chú này hạ không nặng, hiển nhiên vốn chỉ muốn đối phó phàm nhân, lại không lưu dấu vết, ngay cả tứ ám ngự tiền như y cũng tạm thời thất sát, thực lực của người thi chú ít nhất cũng phải sánh vai với Địa ngục thất quân chủ!
Không hề biến sắc, Hoàng Tuyền khẩn trương điều chỉnh hơi thở, lặng lẽ nằm lên bàn rượu giả chết, tâm tư chuyển gấp.
Chốc lát sau, tiếng tiêu ngừng lại, nhưng tiểu trấn này không hề nghi ngờ rằng đã không còn người sống, ngoại trừ Hoàng Tuyền đến từ Ma giới, cùng người diễn tấu thần bí kia, nhưng khỏi phải nói cũng biết y nhất định không phải là người thường.
Tiếng cười khe khẽ, nếu không phải hiện tại quá yên tĩnh, Hoàng Tuyền lại hết sức chăm chú, y nhất định sẽ không phát hiện.
Vạn dặm trời quang bỗng bị mây đen che phủ, sấm sét đầy trời, giống như hung vật viễn cổ ăn no thở dài, từng tiếng nổ vang dội, ngay cả Hoàng Tuyền cũng phải ngứa ran da đầu.
Bạch y nhân mạo duy che mặt ngự phong mà lên, dáng người uyển chuyển ưu mỹ như hoa rơi.
Không do dự nhiều, Hoàng Tuyền truy tung gắt gao!
Dọc đường, thiên lôi không ngừng giáng xuống bên cạnh, nhưng Hoàng Tuyền vẫn không hề lùi bước. Bóng lưng kia, cực kỳ giống một người, trong mắt Hoàng Tuyền lướt qua một chút mê hoặc.
Hồi lâu, y theo bạch y nhân tới một vùng đồng hoang, trước mắt hiện ra một kiến trúc quỷ dị hùng vĩ, nền móng dựng từ thanh thạch, trên có chín tháp sắp xếp dựa theo chín cung, mỗi một đỉnh tháp sừng sững một tòa tinh đồ tố tượng xoay tròn, thiên lôi chuẩn xác tích trên tố tượng, tinh đồ theo đó sáng ngời, như đã hấp thu năng lượng phi phàm này.
Cho dù là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, nhưng với mỗi một người trong Ma giới hoặc Thần giới mà nói, cảnh tượng này không thể xa lạ.
… Giữa minh mông, hồng quang rạn nứt, trên xanh dưới đen, thiên địa bắt đầu phân chia. Trong thiên địa tự nhiên sinh thành chính lệ hai khí, hai khí giằng co lẫn nhau, sau phân hóa thành hình người.
Lệ khí hóa thân nữ tử, tên Nguyệt Cơ, mắt ngọc mày ngài, giò trắng tóc đen, khoác mộng trạch yên sa, đeo chuông vàng hợp hoan, yêu mị vô song. Nhưng thuật pháp độc địa, hút tinh phách người sống để tu hành, mỗi ngày hại mấy trăm sinh linh, những nơi đi qua oan hồn ngập trời, lại dựng Cửu Tinh đài làm nhiễu nhật nguyệt, mưu toan khống chế mệnh số của thiên địa.
Cửu Tinh đài?!
Hoàng Tuyền kinh hãi đến hoàn toàn ngây người.
Ngươi còn muốn theo ta tới khi nào? Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm khiến Hoàng Tuyền rốt cuộc một lần nữa tỉnh táo, y theo tiếng nhìn lại, bạch y nhân tay cầm bích tiêu kia lẳng lặng đứng trên bình đài khá cao, mặc dù có mạo duy che khuất, nhưng Hoàng Tuyền vẫn minh xác cảm nhận được ánh mắt y lạnh băng, cảm giác áp bách cực đại mà y tản ra thậm chí Phi Thiên bệ hạ cũng không thể đánh đồng mà nói.
Gió lớn nổi lên, ống tay áo y tung bay, phiêu phiêu như muốn lên tiên, gió thổi “Vù” bay mạo duy của y, mái tóc dài đen nhánh nhất thời tùy ý dây dưa trên không trung hoa mỹ, khuôn mặt mỹ lệ không tỳ vết như ẩn như hiện trong đó.
… Khuynh Thành điện hạ?!
Dù rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý, Hoàng Tuyền vẫn không khỏi kinh thán!
Y vẫn đẹp như vậy, không hổ là người Bích Lạc ngưỡng mộ! Y vẫn đủ để xưng là tam giới đệ nhất như xưa, thậm chí, phảng phất còn đẹp hơn ngày trước! Chỉ là đẹp đến vô tình, đẹp đến lãnh liệt, đẹp đến không mảy may lưu luyến trần thế, ánh mắt lành lạnh dừng trên người Hoàng Tuyền đang kinh ngạc, khóe miệng chậm rãi hiện ra ý cười tàn nhẫn mà quỷ dị.
A! Ba trăm năm trước sát hại người của ta, chính là ngươi nhỉ!
Hoàng Tuyền trợn tròn mắt, cảm thấy đây thật sự là một giấc mộng hoang đường!
“Kẻ dám tùy tiện xông vào Cửu Tinh đài, giết không tha.” Giữa ngữ thanh bình thản, bích tiêu trong tay y giơ lên, chỉ thẳng thiên khuyết, nộ lôi giáng xuống.
Kinh thiên, động địa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.