Nhất Lệ Khuynh Thành

Chương 2:




“Giản, ngươi xem đây là cái gì? Ngươi sẽ nhanh chóng có được khoái hoạt của mình một lần nữa.” Nói rồi thiếu nữ vươn tay về phía thiếu niên, bàn tay chậm rãi xòe ra.
Một viên châu cỡ bằng nắm tay trẻ con đang lẳng lặng nằm trong tay nàng, phát ra hào quang màu vàng lóa mắt.
Ma Linh cung cô quạnh nhất thời sáng rực.
“Tiểu Liên…” Thiếu niên nghẹn ngào, dường như vẫn chưa chú ý nhiều lắm đến trân bảo hi thế trong tay nữ hài, đôi mắt đỏ hoe chỉ mơ hồ nhìn cô, “Tiểu Liên, Trưởng lão ông ấy… đi rồi. Mới vừa nãy.”
“Ồ? Ừm, vậy cứ để ông ấy ngủ yên đi.” Thiệp Nguyệt Liên bình thản nói một câu, sau đó lại cực kỳ hưng phấn giơ tay cao thêm chút nữa, “Ngươi còn chưa biết đây là cái gì đúng không? Đây chính là nhược thủy kim liên! Ngàn năm nở hoa, thêm ngàn năm mới kết…”
“Tiểu Liên?!” Trúc Giản khó tin trừng to mắt, “Cô không nghe ta nói gì sao?! Trưởng lão ông ấy… đi rồi!”
“Nghe rồi!” Tiểu Liên trợn mắt, “Không phải ta mới nói ‘cứ để ông ấy ngủ yên đi’ sao!” Ngừng một chút, ngữ khí của nàng lại dịu đi, “Giản, ngươi không biết đâu, Trưởng lão kỳ thật vẫn sống trong áp lực, hiện tại, với ông ấy cũng chẳng phải là chuyện xấu.”
“Ta sắp không xong rồi, sống đã ngàn năm, cũng thật sự đủ rồi… Về sau ngươi chính là Linh Vu trưởng lão, Ma giới có rất nhiều bí mật mà nếu đụng chạm sẽ bị cắn nuốt vô tình, phải tự mình giải quyết cho tốt.”
Lại nghĩ đến lời Trưởng lão nói lúc gần đi, Trúc Giản im lặng cúi đầu.
“Hơn nữa, phụ thân còn thủy chung tư niệm một người, ta đoán chừng đại khái là mẫu thân chưa thấy mặt kia.”
“Phải tiếp tục sống tốt, câu này từng có người nói với ta, hôm nay ta cũng nói với ngươi như vậy, người kia, gọi ta là ‘Giản’.”
“Người làm con như ta cũng cảm thấy cao hứng vì ông ấy cuối cùng đã có thể đoàn viên với người yêu!” Tiểu Liên nói tiếp.
… “Liên, nó rất giống ta khi đó! Nàng nói thế nào?… ” Linh Vu mỉm cười thì thào, nằm trong lòng Trúc Giản, từtừnhắm mắt, “Ta đã nghe lời nàng, sống thêm hơn ngàn năm! Hiện tại, đến tìm nàng,chờsốt ruột rồi sao? Liên…”
“… Có lẽ cô nói đúng, nhưng mà… nhưng mà…” Trúc Giản buồn bã rơi lệ, “Ta…” Y nhắm mắt, quay mặt đi.
“Suỵt, Giản, ngươi khóc rồi ?… Lần đầu tiên mới nhìn thấy ngươi khóc.” Tiểu Liên khe khẽ đưa tay nâng hai má Trúc Giản lên, “Đừng như vậy, phụ thân nếu còn tại thế, nhất định không hy vọng thấy ngươi thế này đâu.”
“Đúng vậy, Trưởng lão thích ta dáng vẻ kiên cường.” Trúc Giản hơi run run, ngừng rơi lệ, ánh mắt thoáng hoang mang.
“Được rồi, chúng ta vẫn nên nắm chắc chuyện quan trọng này! Đến đây! Ngươi nhìn lại xem đây là cái gì?” Tiểu Liên nói, nhìn Trúc Giản cười xán lạn, hình thành vẻ rực rỡ đối lập với Trúc Giản vẻ mặt sầu vân thảm đạm, nàng lại lấy từ trong hà bao tùy thân ra một chiếc bình bạch ngọc khéo léo, quơ quơ, nói khá đắc ý, “Chứa trong đây, chính là nhược thủy!”
“Nhược thủy?” Trúc Giản nhíu mày, nhìn chiếc bình ngọc, lại nhìn hạt kim liên kim quang lấp lánh, đột nhiên lo âu nói, “Tiểu Liên, cô muốn làm gì?… Lần này cô khăng khăng đi theo Tử Mạch đại nhân, chẳng lẽ chính là vì… Tử Mạch đại nhân và Hồng Trần đại nhân bây giờ thế nào rồi?!”
“Quan tâm tới họ làm gì?” Tiểu Liên lạnh lùng nói, tiếp đó chẳng biết có phải là cũng ý thức được ngữ khí của mình quá vô tình hay không, bèn mỉm cười, “Tử Mạch đại nhân trúng tĩnh tâm tán, bây giờ chắc đã hết đau rồi? Có điều pháp lực đã thành không… Ngươi trừng ta làm gì? Cũng đâu phải là ta hạ độc! Là Hồng Trần đại nhân!”
“Hồng Trần đại nhân?!” Trúc Giản giật mình, “Tại sao y phải làm như vậy?!”
“Ta không biết y vì sao phải làm như vậy, chỉ cần biết cách làm của y đã phản bội Thánh Quân bệ hạ là được! Hơn nữa, ta đã nhân lúc y không chuẩn bị, mượn chu linh chi tế gọi dậy lực phản phệ của huyết hồn trận do y bày ra, thay Thánh Quân bệ hạ xử phạt phản đồ!” Tiểu Liên nói như đương nhiên.
“Nhưng mà, Tiểu Liên, cô có từng nghĩ, cách làm của cô cũng phản bội Thánh Quân bệ hạ!”
“Không giống! Ta không giống Hồng Trần đại nhân!” Tiểu Liên kêu lên, “Khuynh Thành điện hạ bởi vì ở phàm giới có người bận lòng, cho nên ở Ma giới mới không khoái hoạt nổi! Ngay cả Thánh Quân bệ hạ cũng không muốn bức y nữa mà cam nguyện tự giam cầm bản thân như lưu đày! Những người khác có quyền lực gì mà vọng tưởng hạn chế lũ u hồn đó nữa?!”
Trúc Giản á khẩu không trả lời được.
“Huống chi, ta…” Tiểu Liên nhìn đôi mắt trong sáng phi thường của Trúc Giản, hiếm lắm mới đỏ mặt, “Ta muốn dùng nhược thủy kim liên, giúp ngươi!”
“Giúp ta?” Trúc Giản kinh ngạc.
“Giúp ngươi trở lại bên Tiểu Cúc!” Lúc hô lên câu này, khuôn mặt Tiểu Liên quả thật đã đỏ tới mang tai, mà trong ánh mắt nàng nhìn Trúc Giản có thứ gì đó đang lóe lên không ngừng, “Giản, ngươi không muốn sao?”
Ánh mắt Trúc Giản nháy mắt ảm đạm.
Tiểu Cúc…
Y thầm niệm cái tên này trong lòng, thình lình, một nơi nào đó trong lòng chợt đau đớn vô cùng…
“Tiểu Cúc, mau xuống đi! Coi chừng ngã!” Đứa bé có phần quá gầy, nhưng lại có được đôi mắt sáng ngời không tầm thường, nó ngửa mặt lên trời mà hô to, thanh âm lo lắng nhưsắp khóc.
Đó là y sao? Phảng phất như cách một đời.
“Không sao đâu! Ca ca, huynh xem đệ sẽvới tới liền!” Giữa khe hởcủa lá cây ló ra khuôn mặt của một đứa bé nhìn hơi bẩn, có vẻthập phần bướng bỉnh. Tiểu Cúc là một tiểu hài tửvừa xấu chơi vừa hiểu chuyện, nó biết chân ca ca từlúc sinh ra đã không tốt, cho nên trái cây trong hậu viện vừa chín, nó chẳng cần giải thích đã trèolên, nhất định phải hái cho ca ca ăn.
Diễm hồng quả, ánh dương, vẻ tươi cười của hài tử, mưa tên, máu…
Máu!!
“Ca ca…”…

“A…” Trúc Giản ôm ngực, khẽ kêu một tiếng, thân thể từ từ co lại.
Thiệp Nguyệt Liên vội đỡ lấy y, phát hiện ngực y đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng nhẹ giọng mà không cho phép cự tuyệt, nói: “Bây giờ thì tốt rồi, ngươi sẽ trở lại bên Tiểu Cúc, ngươi sẽ được khoái hoạt…”
“Tiểu Cúc? Tiểu Cúc là ai?” Sắc mặt tái nhợt, Trúc Giản lại khe khẽ cười rộ lên, cười đến chảy nước mắt, giống như gặp được chuyện buồn cười nhất trên đời, “Có thể cô nói đúng, ta hôm qua, đúng là có vướng bận ở phàm giới, Tiểu Cúc chính là vướng bận của Tiểu Trúc… Nhưng mà, ta hiện tại, không còn là Tiểu Trúc.” Y run rẩy sờ nguyệt nha màu lam trên trán, ngừng một chút, sau đó như đã đột nhiên hạ quyết tâm nào đó, y bình thản lạnh lùng mà nhìn Tiểu Liên, nói rành mạch từng chữ, “Ta là Trúc Giản, ta là người dự ngôn của Ma giới, tân Linh Vu trưởng lão… Ta căn bản không biết Tiểu Cúc nào hết.”
Dần dần, ánh mắt Thiệp Nguyệt Liên trở nên bi thương, nàng mân môi, ngón tay chậm rãi lần chu linh chi tế.
“Tiểu Liên! Cô làm gì thế?!” Trúc Giản phát giác thân thể mình bỗng nhiên không thể nhúc nhích, gấp đến độ phải kinh hô.
“Thả lỏng một chút, Giản.” Thiệp Nguyệt Liên nói, vận pháp lực vào hai tay, cư nhiên dễ dàng ôm Trúc Giản lên sạp, đặt y xuống, “Ngươi nhẹ quá.” Nàng mỉm cười, “Ta luôn nghe phụ thân gọi tên mẫu thân trong mộng, ông sống ngàn năm, cũng thống khổ ngàn năm, còn có Khuynh Thành điện hạ mà tâm thần ta hướng về nhất, dù rằng vô thượng tôn sủng, cũng chẳng bằng được quyến luyến trong lòng y…”
“Tiểu Liên…” Trúc Giản vừa sợ vừa vội vừa đau, hai mắt kinh ngạc nhìn Thiệp Nguyệt Liên, thầm vận pháp lực hòng phá tan cấm chế của chu linh chi tế, nhưng nhất thời không thể vận lực.
“Còn nhớ những lời bản thân ngươi từng nói chứ? Ngày đó, trước Ngọc Dương quan, ngươi nói ‘Nếu ta có thể nhìn thấy y lần nữa, xem y bây giờ sống thế nào, ta có thể chết mà không tiếc’.” Ánh mắt Thiệp Nguyệt Liên chớp động, “Giản, ngươi có biết, lúc ấy sau khi nghe ngươi nói, ta đã thầm nói câu gì trong lòng không? Ta thầm nói ‘Ngươi sẽ không chết, sinh mệnh của ngươi, sẽ không uổng!"” Nói rồi nàng thả hạt kim liên vào nhược thủy, nhắm mắt lại bắt đầu bày trận.
“Tại sao cô lại tốt với ta như vậy?” Trúc Giản cơ hồ sắp òa khóc, cấm chế của chu linh chi tế quả nhiên không bình thường, đầu đã mướt mồ hôi mà y vẫn không thoát được.
“Đồ ngốc.” Thiệp Nguyệt Liên vừa vặn bố trận xong, mở mắt mỉm cười, Trúc Giản ở cùng nàng đã hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ thành thục quyến rũ khi biểu lộ chân tình của nàng, “Chú ý này! Bắt đầu rồi.”
Cùng với thanh âm thanh thúy êm tai của nàng, hạt nhược thủy kim liên được nhược thủy thấm vào, phóng ra quang hoa chói mắt gấp trăm lần vừa rồi, hơi lắc lư, tiếp đó, một cái mầm nhỏ màu vàng phá vỏ mà ra, nhanh chóng lớn lên.
Điển tập của Ma giới ghi lại, nhược thủy kim liên có đủ loại kỳ dụng, tiếc rằng rời khỏi nhược thủy là khô, chỉ khi lấy hạt kim liên, bày trận dẫn nhược thủy tư dưỡng, mới có thể mặc sức thi thuật.
“Ha ha ha…” Tiểu Liên cười to, thập phần vui vẻ. Khi nhược thủy kim liên hoàn toàn nở rộ, phân mỹ lệ kia kinh thế hãi tục đúng như trong truyền thuyết, “Thật là đóa hoa đẹp đẽ! Đến đây nào…” Nàng đứng giữa Trúc Giản và kim liên, vươn tay gập ngón, niệm tụng chú văn ghi lại trong cổ thư, đột nhiên, “A?…”
“Cô sao vậy?”
“A!…”
“Tiểu Liên?!” Trúc Giản thấy Thiệp Nguyệt Liên bỗng bị quầng sáng màu vàng của nhược thủy kim liên bao vây, ngã ngửa ra sau! “Cô sao vậy?!”
Chu linh chi tế vù một tiếng, hóa thành sương mù đỏ thắm, lan tràn trong không trung, dần hình thành một mặt gương màu đỏ nhạt, hiện ra trong gương, là vài hình ảnh xa lạ mà kỳ quái…
“Ngươi sẽnguyện ý làm giao dịch này với ta, đúng không?” Nữnhân nói, trên khuôn mặt mỹ lệ tràn ngậphận ý, “Bởi vì, chúng ta có tâm tình giống nhau.”
Trúc Giản phát hiện mình cư nhiên biết nữ nhân này là ai, đúng vậy, y từng phụng mệnh Trưởng lão đến chỗ nữ nhân đó lấy một thứ, nữ nhân đó, chính là Thiên phi Minh Hà của Thần giới!
“Tinh Chiêm Triêu Nhanbất cần tính mạng chuyển hồn phách Khuynh Thành đi, nếu ngươi đápứng điều kiện của ta, ta sẽcho ngươi biết tăm tích của hắn? Phi Thiên bệhạ.”
“… Được. ChỉSát Ma Nhan đã hành động, Huyền Vũ thì giao cho Đãi Đọa Công Tước. Vềphần trước Vân Tiêu quan, Thiên Đếđích thân tới, tựnhiên không phải là việc của ta.”
Chỉ thanh âm đã khiến Trúc Giản rùng mình, không có ai khác, chỉ có người đứng đầu Hoàng tuyền, Phi Thiên Tu La.
“Nếu ngươi làm theo ý ta, ta sẽdùng nguyên châu của già lâu la đểngười trong lòng ngươi niết bàn sống lại một lần. Thếnào? Tuy rằng không phải mệnh cách già lâu la, cô ta chỉcó cơhội tái sinh một lần này, nhưng ngươi hẳn cũng có thểvừa lòng thỏa ý rồi chứ!”
Hình ảnh cuối cùng, lại là khuôn mặt từ ái mà bi thương của Linh Vu trưởng lão, trong lòng chấn động, Trúc Giản vội nhìn về phía Thiệp Nguyệt Liên, chỉ thấy Tiểu Liên tóc đã bạc màu, trên khuôn mặt mềm mại dường như có nếp nhăn hiện ra! Trúc Giản cắn đầu lưỡi, đau đớn khoan tim ép y tập trung lực chú ý, tăng tốc phá tan cấm chế.
Cùng lúc đó, Thiệp Nguyệt Liên trợn tròn đôi mắt hoảng sợ, ngơ ngác nhìn hình bóng phụ thân. Linh Vu trưởng lão từng cho biết, trong chu linh chi tế phong ấn một mộng cảnh ông để lại cho nàng, khi nàng nhìn thấy, chứng minh thân thể dùng nguyên châu già lâu la tạo nên này sắp không xong rồi.
Ông đem đầu đuôi sự tình nói cho nàng biết, hóa ra “Liên” mà nàng từng nghe ông kêu gào trong mộng, chẳng phải là mẫu thân nàng vẫn tưởng, mà đó chính là nàng! Có điều là nàng trước đây, hoặc nói là nàng kiếp trước.
Quận chúa mỹ lệ, mới là quyến luyến khiến Linh Vu ngóng trông Ngọc Dương quan ngàn năm.
Hơn ba trăm năm trước, trên một lần yến hội, Thánh Quân bệ hạ chính miệng thừa nhận mình yêu Khuynh Thành điện hạ! Sau đó không lâu, Thánh Quân bệ hạ mấy đêm liền mơ thấy một ác mộng, thấy Khuynh Thành điện hạ muốn rời khỏi mình, từ đó dẫn phát một loạt sự tình về sau, kỳ thật, Thánh Quân bệ hạ không ngờ tới, giấc mộng đó của y là do Linh Vu trưởng lão bịa ra!
Lực lượng của Linh Vu trưởng lão đời trước mạnh đứng đầu các đời, thậm chí có thể khống chế mộng cảnh của Ma giới chí tôn trong thời gian ngắn! Nhưng lúc ấy toàn bộ tâm tư của Thánh Quân bệ hạ đều đặt trên người Khuynh Thành điện hạ, chẳng hề quan tâm những chuyện khác, vậy nên không biết, cũng không hề phòng bị. Nhưng Phi Thiên bệ hạ lại biết bản lĩnh của Linh Vu.
Vậy là, Phi Thiên bệ hạ liền đáp ứng, chỉ cần Linh Vu làm theo lời mình, sau khi phá hủy Già Lâu La cung sẽ lấy nguyên châu trấn áp dưới tượng già lâu la trước Già Lâu La cung cho ông ta, mượn lực của nó để niết bàn phục sinh vị quận chúa sớm mất kia.
“Liên, hồn con tan đã lâu, ngoại trừ dùng lực niết bàn của già lâu la, căn bản không có phương pháp thứ hai. Già lâu la điểu sinh trong chân hỏa trên đỉnh Kim Cương Luân, nhược thủy kim liên sinh trong nhược thủy dưới chân Kim Cương Luân, bởi vậy con tương khắc với nhược thủy kim liên.” Cuối cùng, khuôn mặt bi thương của Linh Vu trưởng lão dần nhạt đi, chỉ còn thanh âm phiền muộn vọng lại, “Lúc con mới sinh, mở đôi mắt ngây thơ, ta liền nghĩ nếu làm phụ thân con thì tốt biết bao? Vậy là tính thử cho con, nhưng lúc tính đến nhược thủy kim liên, mệnh tướng của con đột nhiên mơ hồ không rõ, chỉ tiếc là, nói cũng vô dụng, vận mệnh là thứ mà Thánh Quân bệ hạ và Thần giới Thiên Đế bệ hạ cũng vô lực kháng cự! Hài tử, tự giải quyết cho tốt…”

Một giọt lệ trượt xuống từ khóe mắt hồng trang thiếu nữ khoảnh khắc già nua, nhưng khóe miệng đầy những nếp nhăn của nàng lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt, hoặc là thoải mái, hoặc là khát khao.
“A!” Trúc Giản rốt cuộc đã thoát khỏi cấm chế, vội vàng nhảy xuống sạp, chạy đến ôm lấy Thiệp Nguyệt Liên, vừa nhìn, không khỏi tan nát cõi lòng.
Ánh mắt Tiểu Liên chậm rãi chuyển động, khi nàng thấy rõ dung mạo ánh ra từ đôi mắt trong veo của Trúc Giản, mái tóc đen kia đã hóa cả thành tuyết trắng, nhưng đáng sợ nhất, là khuôn mặt nhăn nheo…
“A… Đừng nhìn ta! Ngươi tránh ra! Tránh ra!…” Nàng bối rối che mặt mà thét lên chói tai. “Không nghe thấy sao! Tránh ra…”
Lệ lại trào ra, Trúc Giản tuyệt đối không phải là người thích khóc lóc, nhưng lúc này trơ mắt nhìn hồng nhan nháy mắt già đi, người bao nhiêu năm qua vẫn không hề lớn lên, bỗng nhiên đã là phương hoa chớp mắt, sao có thể không đau lòng?
“Từ sau khi biết nhược thủy kim liên có thể hấp thu tinh khí trời sinh của ngươi, ngươi cũng sẽ không bị thương tổn, ta liền có kế hoạch này.” Thiệp Nguyệt Liên rốt cuộc đã bình tĩnh lại, nàng chầm chậm buông tay, dung nhan như còn già yếu hơn vừa rồi, “Ngươi an tâm mà quay về bên Tiểu Cúc đi, sẽ không có ai đi quấy rầy đâu…”
“Đừng nói nữa! Tiểu Liên xin cô… đừng nói nữa!” Trúc Giản vùi đầu, cánh tay siết chặt.
“Tiểu Trúc.” Thiệp Nguyệt Liên gọi khẽ, mang lệ mà cười, thấy ánh mắt kinh ngạc của Trúc Giản, nàng nói, “Tiểu Trúc, ta nghĩ ta đại khái chẳng còn lại gì đâu?… Đừng quên ta nhé! Xây cho ta cái mộ chôn quần áo và di vật, được chứ? Ta còn chưa từng thấy diễm hồng quả là như thế nào, hái một chùm đặt ở, đặt ở…”
“… Được.” Trúc Giản nghẹn ngào đáp, “Được rồi, Tiểu Liên. Ta đã, hiểu được tâm ý của cô.”
Vẻ tươi cười đọng lại, tiêu tan giữa vầng hào quang màu vàng đang nhạt dần đi, hồng nhan già yếu, bỗng nhiên hóa thành một làn khói nhẹ trong gió, giữa không trung dường như có tiếng cười của thiếu nữ vang lên như chuông bạc, kèm theo hương vị mát rượi, xa dần, xa dần…
“Tiểu… Liên…”
Hai mắt đẫm lệ, Trúc Giản ngoái đầu, chỉ còn hạt nhược thủy kim liên đã vụt tắt, quang hoa lưu chuyển trên mặt…
Vừa thực…
Vừa ảo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.