Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 1: Cuộc sống từ trước đến nay nhiều tôi luyện




“Anh cuối là có mấy người em, vì sao từng người em lại tiều tụy như vậy? Anh cuối cùng là có mấy người em, vì sao từng đứa em lại được gả trong nước mắt? A, anh của em, người yêu đầu tiên trong lòng anh là ai….”
Trong tiệm uốn tóc đối diện đường cái phát ra tiếng hát ai oán, chất vấn người đi đường. Nhưng những người đi đường lại vội vàng, không một ai dừng lại trả lời.
Thời tiết thật sự quá nóng. Những hàng cây cao lớn hai bên đường, cành lá ngẫu nhiên buông xuống, thỉnh thoảng mới có một tia gió thổi qua, lười biếng đong đưa vài cái. Đây là mùa hè năm 95, mùa hè năm nay có vẻ oi bức khác thường.
Trương Thắng ngồi dưới gốc cây, đối diện là một người đàn ông trung niên đang chơi cờ. Trương Thắng ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo thoạt nhìn giống như đồng phục khoa điện cũ nát, mái tóc tương đối dài, tướng mạo phong nhã. Đáng tiếc cách ăn mặc và kiểu tóc này khiến cho một chàng thanh niên mới hai bốn tuổi có vẻ lôi thôi.
Người trung niên đối diện hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, bụng căng tròn, trang phục sang trọng. Trên túi áo còn cắm cây viết Pike, trong tay phe phẩu một cái quạt giấy có hình đồng tiền. Thân phận hai bên thoạt nhìn rất có chênh lệch.
Bên cạnh là một quán ăn nhỏ. Trời nóng nên không có khách hàng. Ông chủ khách sạn ngồi ngay cửa, có chút không buồn đuổi ruồi, vẻ mặt buồn ngủ. Bên trong là một cô gái mang tạp dề, vừa thấy là biết đến từ nông thôn. Da tay ngăm đen, hai má đỏ thẫm. Cô đang cầm cái gương soi trọng tay, nặn một hột mụn trên mặt.
Trương Thắng là một trong những ông chủ của quán ăn nhỏ này. Một ông chủ khác chính là Quách mập đang ngồi trong nhà mệt rã rời đó. Hai người này trước đây đều là công nhân viên chức của nhà máy in ấn Ba Sao. Sau khi nhà máy giảm biên chế, hai người đều nghỉ việc, liên kết với nhau mở quán ăn nhỏ này.
Người trung niên ngồi đối diện Trương Thắng là Phó giám đốc phụ trách tài vụ của nhà máy in ấn Ba Sao. Chiếc xe Santana đậu bên cạnh là của ông ta. Hôm nay, ông ta có việc đi ngang qua đây, nhìn thấy đồng nghiệp cũ đánh cờ, thì liền xuống xe hỏi thăm và đánh một ván cờ.
- Làm điếu thuốc!
Giám đốc Từ cười híp mắt, đưa qua cho Trương Thắng một điếu thuốc.
- Ồ, cảm ơn Giám đốc Tạ!
Trương Thắng vội vàng hai tay tiếp nhận:
- Tôi đây chỉ hút thuốc lá rẻ, nên không dám mời anh. Haha, lại còn hút thuốc của anh nữa. Cảm ơn Giám đốc, Tạ!
Hắn tiếp nhận điếu thuốc, ngửi một chút rồi kẹp ở lỗ tai, tiếp tục cùng Giám đốc Tạ chơi cờ. Hai người là bạn đánh cờ từ trước. Lúc còn ở nhà máy, Giám đốc Từ khi rảnh rỗi hay bảo hắn làm một ván.
Khi nhà máy giảm biên chế, Trương Thắng cũng đã từng nghĩ đến tranh thủ sự chiếu cố của Giám đốc Từ, cố gắng giữ hắn ở lại. Nhưng nghĩ lại, chính mình ngoại trừ chơi cờ với Giám đốc Từ thì chẳng có giao tình gì sâu. Giám đốc Từ chưa chắc có thể vì một công nhân lao động giản đơn như mình mà để trong lòng. Khi đó Trương Thắng tính cách quá ngại ngùng, quá tự tôn, không giống như hiện tại, đã trải qua kinh doanh và tôi luyện thành thục.
Hai người thời gian chơi cờ cũng đã lâu, đã biết lối chơi của đối phương. Giám đốc Từ thích mở rộng, thế như Thái Sơn áp đỉnh, sư tử vồ thỏ, linh hoạt, sắc bén. Phàm là quân cờ nảy sinh thì nhất định song pháo đi trước, giỏi về tấn công.
Trái lại Trương Thắng thì hoàn toàn khác. Bước đầu tiên tất nhảy cùng, bước thứ hai tất ra ngựa, công tiến đại bản doanh của đối phương. Nhìn thế cờ thì giống như không còn đường sống, nhưng bên trong lại bố trí sự giấu diếm, phòng thủ cực nghiêm, sau đó mới thận trọng từng bước phản công.
Trương Thắng đấu pháp hoàn toàn tương phản với Giám đốc Từ. Trương Thắng là loại người chưa suy nghĩ thắng đã suy nghĩ bại. Còn Giám đốc Từ thì lòng tin hiển nhiên là mạnh hơn nhiều. Lúc này, Giám đốc Từ song quân nhất pháo đã tới gần lão Soái, nhưng Trương Thắng sát khí vẫn ẩn núp.
Con pháo của hắn vẫn đang canh giữ lão Soái, qua sông giáp ranh chỉ có một con mã, một con chốt. Nhưng Giám đốc Từ nóng lòng tiến công, phòng tuyến của ông ta tồn tại rất nhiều lỗ hổng. Chỉ cần ông vội vã tiến công, mà không phòng thủ hậu phương nghiêm ngặt thì con tướng của Trương Thắng đang nằm vùng có thể bức ra lão soái của ông ta. Lúc này con tốt sẽ nổi lên tác dụng.
Nhưng Giám đốc Từ hiển nhiên là không chú ý tới nguy cơ này. Hoặc là nói ông ta rất hứng thú với tiến công. Nửa giang san của Trương Thắng, ông ta chí ít có thể ăn luôn cả con Soái. Ván cờ này thật làm cho người ta hưng phấn.
Có lẽ, Trương Thắng đã nhìn thấy chiêu này. Bởi vì Trương Thắng chú ý đến ánh mắt của ông ta đang nhìn con mã của mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn thu mắt về. Bởi vì Trương Thắng thủy chung vẫn chưa từng liếc mắt qua con mã đó. Hắn cau mày, nhìn chằm chằm vào thế cờ trước mắt, dường như đang khổ tâm suy tính.
Giám đốc Từ cho dù là nhìn ra quân cờ, nhưng ông lại không cho rằng Trương Thắng đã nhìn ra. Xem nhẹ kẻ thù chính là sai lầm lớn nhất. Khi Giám đốc Từ tiến quân, ông ta rốt cuộc đã nếm mùi khinh địch. Con mã qua sông, lọt vào biển pháo, cho dù có thiên quân vạn mã cũng không kịp cứu viện.
- Được, tiểu tử!
Giám đốc Từ bật cười ha hả:
- Bị lừa, bị lừa rồi. Tên tiểu tử này bày ra kế hoạch lớn, đủ âm trầm đó. Giả bộ đủ giống, ngay cả ta cũng bị lừa.
Trương Thắng cười hì hì:
- Không giả bộ không được. Quân cờ của Giám đốc Từ quá tốt, nên không ăn trộm tập kích thì tôi không thể thắng được.
Giám đốc Từ cười khoát tay:
- Nguyện thua cuộc, nguyện thua cuộc.
Ông ta giơ tay nhìn cái đồng hồ bằng vàng của mình nói:
- Ai cha, không được rồi. Không thể ở lại thêm nữa. Tôi phải đến sở giao dịch chứng khoán để nhìn giá thị trường, sau đó phải chạy về đơn vị.
Ông ta đứng lên, đi qua mở cửa xe, quay đầu lại nói:
- Tiểu Trương, tôi đi trước. Haha, xem tôi lần sau sẽ thu thập tiểu tử cậu như thế nào.
- Vâng, Giám đốc có thời gian rảnh thì thường đến.
Trần Hà khách khí nói lời tạm biệt.
Quách mập ngáp một cái, vén rèm từ bên trong đi ra. Trương Thắng đang lúi cúi thu dọn quân cờ thì Quách mập đạp lên mông của hắn một cái.
- Củ chuối thật!
Trương Thắng nhảy dựng lên, mắng.
Quách mập dáng người mập mạp. Chớ nhìn y thân hình béo múp, nhưng cũng là người đa sầu đa cảm. Sức khỏe của y không tốt, lại có bệnh tim. Nghe y nói, có đêm tim đột nhiên ngừng đập. Khi chợt tỉnh lại, nhìn ánh trăng, tưởng tượng nếu mình chẳng may ngủ một giấc không tỉnh lại, vợ lấy người khác, đứa con bảo bối bị bố dượng ức hiếp thì lại rơi lệ. Đàn ông mặc dù khi khóc nước mắt không nhiều, nhưng lại rất nhạy cảm.
Y thấy Trương Thắng nhảy dựng lên, tức giận thì vội cười nói:
- Đừng rộn, đừng rộn, tôi đứng đổ cả mồ hôi nên có chút chịu không nổi.
Trương Thắng cười nói:
- Không được, nếu chạm vào “cây” của tôi thì tôi giết.
- Hừ, muốn giết thì tùy anh. Tháng này tiền thuê nhà một mình anh gánh.
Quách mập xuất đòn sát thủ.
Vừa nghe đến tiền thuê nhà, Trương Thắng lập tức ỉu xìu. Hai người không có kinh nghiệm kinh doanh, nóng lên liền chạy đến mở quán ăn nhỏ đằng sau viện y học. Học sinh ở đây cũng không ít, có thể ăn đơn giản là mỳ xào hoặc khoai tây chiên. Nếu có trận bóng nào thì mới náo nhiệt một chút. Các sinh viên ngồi ở đây cho tới khi trận bóng chấm dứt, mỗi người cũng ăn được một tô mỳ.
Một nhà trọ với ba phòng ngủ, một phòng khách, tiền thuê nhà là hai ngàn, đầu bếp một ngàn hai, hai nhân viên phục vụ mỗi người năm trăm. Khai trương nửa năm rồi, mỗi tháng quyết toán lại thì miễn cưỡng cũng chỉ trả đủ cho hai người phục vụ.
Ở chỗ này mà mở tiệm ăn thì như thế nào mới kiếm được tiền. Nghĩ tới tình cảnh túng quẫn trước mắt, hai người đều là vẻ mặt u sầu.
Quách mập trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói:
- Thắng Tử, kỳ thật thì tôi luôn hạch toán, quán ăn nhỏ này của chúng ta xác định là không thể kiếm được tiền. Nghe nói viện Y học cuối năm nay sẽ mở viện thứ hai, một đám sinh viên sẽ được điều qua bên đó. Khi đó thì lại càng không xong.
Trương Thắng thở dài:
- Anh Quách, hai ta có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Anh có dự định gì?
Quách mập vẻ mặt đau khổ, lắc đầu:
- Hai chúng ta là người không có đầu óc. Lúc trước nghe người ta nói thì liền nghe ngay. Khi dính trên tay rồi có muốn bỏ cũng không được. Tôi vừa nghĩ tới thì lòng như lửa đốt. Hai chúng ta dán quảng cáo ngoài cửa hàng nhưng lại bán không được. Người ta buôn bán đều có hầu tinh cả, đều phái người ngồi xổm trong nhà chúng ta tính xem số khách hàng bao nhiêu, xem ăn gì…Ặc, tôi mời bạn bè của tôi đóng giả làm khách hàng, người ta cũng đều nhìn ra, tôi chỉ là không còn cách nào.
Y vỗ đùi nói:
- Quán bán không được, mở ra thì chỉ có lỗ. Hai ta một ngày cũng chẳng có việc gì. Tổng cứ như thế thì chẳng phải là biện pháp. Nếu không thì ta ngừng kinh doanh đi. Đồ đạc nào bán được thì bán, chỉ cần lấy lại vốn.
Trương Thắng đã trải qua những tháng ngày suy sụp trong cuộc sống nên không còn khờ dại như trước. Việc quán ăn bế tắc kỳ thật y đã sớm nghĩ tới. Chỉ có điều chưa tới bước cuối cùng thì y luôn ôm hy vọng, ngóng trông có thể đem quán ăn phát triển ra ngoài, tận lực xoay chuyển tổn thất. Nhưng quảng cáo đã dán hai tháng, căn bản chẳng có người hỏi thăm, ngược lại ảnh hưởng tới kinh doanh. Thật sự là không còn cách nào.
Y ngồi tại chỗ cả nửa ngày, rồi giận dữ nói:
- Kỳ thật tôi cũng nghĩ qua rồi. Ôi, càng nghĩ càng nhụt chí. Nếu không…chiều này mời chủ nhà qua, làm vài món ăn ngon, thương lượng với ông ta một chút. Ta…không làm nữa…
Cuộc sống giống như là mê cung. Anh vĩnh viễn không biết phía sau sẽ phát sinh cái gì. Tựa như anh không biết anh cuối cùng có thể ra khỏi mê cung hay không, hoặc là không thể thoát ra. Vận mệnh cũng giống như vậy. Nếu đã thành số chết, vậy thì ngoại trừ ném nó đi, chấp nhận lại từ con số không thì sao lại không làm? Đối với hai người, hiện tại trước mắt là bọn họ đã thua một ván cờ.
- Vậy cũng được sao? Hai vị, không phải là tôi làm khó cho hai người. Chúng ta ký hợp đồng với nhau là hai năm, các người mới làm có nửa năm, cậu nói không làm là không làm nữa, thế thì tiệm ăn của tôi làm sao đây? Các người nếu muốn đi thì cứ chiếu theo hợp đồng, trả tiền thuê nhà. Tôi không nói hai lời, các người có thể ngừng kinh doanh.
Chủ cho thuê nhà là Diệp Tri Thu, năm nay ba mươi lăm tuổi. Không cao lắm, vóc dáng gầy, tóc thưa thớt, chỉ có mấy cọng dài ra lơ thơ phủ lên cái lớp da mà nhìn chẳng ra là da đầu. Y uống một ngụm rượu, ngoạm một miếng thức ăn, khá là hăng hái, cũng mặc kệ hai người kia nói đáng thương như thế nào.
Quách mập nóng nảy, tức giận nói:
- Anh Diệp, anh nói như vậy là không được. Anh em tôi nửa năm nay là thay anh làm công đấy? Chúng tôi còn có vợ con phải nuôi, còn nhà này vẫn là của anh, anh có gì tổn thất chứ? Làm người không thể tuyệt tình như vậy.
Diệp Tri Thu dằn chiếc đũa xuống, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hai vị, tôi cũng không bức hai người. Chúng ta làm hợp đồng giấy trắng mực đen đàng hoàng. Các người nếu muốn ngừng kinh doanh thì tôi cũng không xen vào. Tuy nhiên, tiền thuê nhà phải trả đủ, bằng không thì chính là trái với hợp đồng, phải bồi thường cho tôi mười ngàn đồng. Đây là điều chúng ta đã thỏa thuận trước.
Quách mập tức giận, thở hổn hển nói:
- Nào có người như vậy chứ? Không ngờ anh lại bắt chúng tôi bồi thường tiền hai năm. Như vậy là làm không công cho anh rồi. Tôi không làm nữa nhưng cũng phải trả tiền cho anh. Thiên hạ nào có đạo lý như vậy? Anh đây là bức người đấy.
Trương Thắng không nói chuyện. Hắn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt. Bọn họ chỉ muốn tận khả năng khuyên gã thanh lý hợp đồng, nhưng lời nói của chủ nhà khiến lòng hắn trầm xuống. Chủ cho thuê nhà này, không phải là thiện nhân. Gã không nói gì khác, nói cả nửa ngày cũng chỉ lấy một tờ hợp đồng ra nói chuyện, nhân tình cũng chẳng thèm chạm đến. Thế thì còn nói chuyện chi nữa?
Lại nói tiếp, luận làm người, luận kinh nghiệm xã hội, hai người bọn họ làm sao mà so với người ta? Nếu có được một nửa sự khôn khéo của gã chủ nhà này thì khi bọn họ vừa mới thất nghiệp, cũng không bị gã họ Diệp này lừa đến mắt tóe ngàn sao, sợ người khác đoạt đi căn nhà có phong thủy tốt như vầy.
Diệp Tri Thu khẽ mỉm cười, không thèm để ý Quách mập, thái độ rất tỉnh táo:
- Đạo lý gì? Chúng ta hết thảy dựa theo pháp luật mà xử lý, theo hợp đồng mà xử lý. Đây chính là đạo lý.
Gã liếc mắt nhìn hai người:
- Hai vị không biết à? Cô em vợ tôi là cán bộ chính phủ, trước kia có học qua luật. Hợp đồng này là do em vợ tôi giúp thảo ra, theo đúng quy định của pháp luật. Anh cứ kiện lên tòa án, xem ai thắng chứ?
Quách mập nói:
- Diệp ca, anh đừng đem cái việc này ra dọa tôi. Tôi chính là không làm nổi nữa. Anh thích động thì động đi.
Diệp Tri Thu khinh miệt nhìn hai người, thản nhiên nói:
-Anh em chúng ta bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Nửa năm qua như thế nào cũng coi là có chút giao tình. Lời nói tuyệt tình quả thật ta không nói nên lời.
- Thái độ này của các người là đũa giỡn với tôi, đây chính là các người bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa. Nói thật cho các người biết, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô em vợ tôi thì có thể gọi cục Công thương đến phong tỏa tiệm của các người. Xem vẻ mặt gian xảo của các người, nếu không ăn trộm thì cũng trốn thuế, ai mà tin?
Chủ nhà nói xong, liền cầm cái cục gạch màu đen, dường như là điện thoại di động, bấm vài con số, rồi thân thiết nói:
- Diệm Diệm à, là anh rể đây. Em có mấy người anh rể chứ? Anh là Diệp Tri Thu, đúng, đúng, em đang ở đâu? Ha, đang chuẩn bị đến văn phòng UBND thành phố à? Hiện tại đến chỗ nào rồi? Thật tốt quá, em thuận đường tạt ngang qua cửa hàng của anh một chút nhé. Có người muốn gây chuyện.
- Đúngg, anh cũng ở đây. Là có chuyện như vậy, có hai tên tiểu tử thuê nhà của anh rồi lại phá vỡ hợp đồng. Chuyện pháp luật thì em hiểu rõ hơn anh. Chính là như vậy, được, anh chờ em.
Diệp Tri Thu buông điện thoại cục gạch, liếc mắt nhìn hai kẻ đáng thương một cái, rồi giơ tay phẩy phẩy vài cọng tóc, vét qua da đầu, sau đó cầm đôi đũa, kẹp một miếng lòng heo bỏ vào trong miệng, lại nhấp thêm một ngụm rượu cao lương năm sáu mươi độ.
Trương Thắng nhìn gương mặt bất nhân kia, bỗng nhiên dâng lên cảm giác kích động muốn cho cái gương mặt đó một quyền mà biến thành thịt kho tàu cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.