Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 17: Lòng người không đủ rắn nuốt voi




Sáng sớm hôm sau, Trương Thắng rời giường đứng dậy, mở to hai mắt, nghĩ nửa ngày mới tỉnh lại, chuyện đêm qua dường như không phải một giấc mộng, không kịp hiểu được mâu thuẫn giữa giằng xé và dụ dỗ, hắn đột nhiên nghĩ đến dường như hôm qua từ đầu đến cuối vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất.
Trương Thắng lập tức xuống lầu gọi điện thoại cho Giám đốc Từ. Điện thoại vừa được nhấc, Trương Thắng vội hỏi:
- Giám đốc Từ, ngày hôm qua chúng ta còn chưa bàn chuyện?
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
- Bàn? Trường hợp này chỉ nói chuyện kia, sao tiện bàn chuyện khác?
Trương Thắng nghe vậy liền nóng nảy:
- Cái gì? Vậy làm sao bây giờ?
Giám đốc Từ thong thả nói:
- Vội cái gì, tôi tiêu nhiều tiền như vậy chẳng lẽ tôi không vội? Chú càng sốt ruột người ta lại càng bắt nạt chú. Đừng lo lắng, hôm nay chú lại đi tìm Chủ tịch xã Cổ, chuyện mời khách ngày hôm qua đừng nhắc đến, nói thẳng đến việc công. Chúng ta đều đã gặp nhau, chung quy ông ta cũng nên xuất ra chút thành ý đi? Nghe một chút điều kiện của ông ta rồi nói tiếp. Trước là sợ không rõ thân phận của chú, hôm qua gặp tôi, tôi nghĩ hắn sẽ đưa ra điều kiện của hắn đấy.
Trương Thắng nói:
- Được, cứ như vậy đi, anh nghỉ ngơi cho tốt, tôi qua đó ngay đây, lúc trở về sẽ báo tin cho anh.
Trương Thắng về phòng rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, đánh xe đến thẳng xã Kiều Tây. Lúc này mới có thời gian hồi tưởng lại dáng người, tướng mạo của hai cô gái kia. Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên hắn vỗ đùi đánh đét một cái. Tài xế taxi đang ngồi bên cạnh, nheo nheo mắt liếc hắn một cái. Trương Thắng nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi hối hận: buổi tối hôm qua sao mình lại không dám làm ? Nếu lần này mua đất thất bại, lại chẳng ngồi xổm trong nhà tù, lúc trở ra thì đã thành lão già rồi, vậy mình đây không phải là thiệt thòi lớn rồi!
Bỗng hắn ngẫm nghĩ một chút, hạng như mình có tính là Liễu Hạ Huệ, người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn hay không? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn không khỏi mỉm cười. Tài xế bên cạnh lập tức lại nheo mắt liếc nhìn hắn cái nữa, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này chắc không phải là bị bệnh thần kinh chứ? Nhưng cũng đừng đi quá xa rồi tới nơi không trả tiền!”
Văn phòng của Cổ Cổ Văn rất rộng, cái tốt ở vùng ngoại thành chính là điểm này. Ở địa phương, có khi không cần là quan lớn vẫn có một phòng làm việc rất to. Đương nhiên, Chủ tịch xã Cổ cũng quả thực nắm giữ thực quyền, không phải quan chức bình thường có thể sánh bằng.
Trương Thắng tiến vào văn phòng rất khí phái, đã thấy Chủ tịch xã Cổ ngồi ở ghế lãnh đạo, trước mặt là một ấm trà nóng, còn đang nhắm mắt dưỡng thần. Thấy Trương Thắng, ánh mắt của ông ta nửa nhắm nửa mở, giơ tay chỉ về phía trước, thản nhiên nói:
- Ngồi đi!
Chủ tịch xã Cổ lúc này vẻ mặt uy nghiêm, đều không có sự thân thiết trên bàn rượu, dường như hoàn toàn khác với bộ dáng tửu quỷ và sắc quỷ ngày hôm qua rồi.
Sự ung dung trong lòng Trương Thắng lập tức trở thành hư không, hắn không yên ngồi xuống ghế salon, hai người cứ như vậy đối diện. Chủ tịch xã Cổ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sự trầm mặc đáng sợ. qua một hồi lâu, Chủ tịch xã Cổ mới giống như vừa sống lại, khe khẽ thở dài:
- Không thể tưởng được anh Từ… cũng đưa vào một tay, con đường của anh ta cũng rộng nha, tuy nhiên nông trại rau quả cũng không có lợi lớn như vậy đâu? Chẳng phải anh Từ là loại người kiếm tiền chắc chắn, sao lại nảy sinh hứng thú với việc làm nghề trồng màu đây?
Trương Thắng cũng cẩn thận, chậm rãi nghĩ chọn lọc từ ngữ:
- Chủ tịch xã Cổ, thật ra chuyện này là tôi muốn làm, Giám đốc Từ là bà con xa của tôi, cho nên mới ra mặt giúp đỡ một chút.
Chủ tịch xã Cổ trầm mặc một lát, hỏi:
- Lần trước cậu nói… muốn mua ba trăm đến bốn trăm mẫu đất, đúng không?
Trương Thắng vui vẻ nói:
- Đúng vậy, tôi áng chừng, nếu như là đất dùng thuần túy nông nghiệp mà nói, tôi có thể mua được trên dưới ba trăm mẫu.
Chủ tịch xã Cổ giảo hoạt cười một tiếng, sau đó lại là một trận trầm mặc đáng sợ. Trương Thắng lại thấy thấp thỏm trong lòng.
Chủ tịch xã Cổ cong ngón tay, nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, những tiếng cạch cạch giữa sự căn phòng yên lặng có vẻ vô cùng nóng nảy, Trương Thắng nghe vậy cảm thấy lòng đầy lo lắng rối loạn.
Chủ tịch xã Cổ âm thầm suy nghĩ: loại người như Từ Hải Sinh nếu không gặp con thỏ thì không đưa ra chủ ý này. Nhìn chuyện này dường như là hắn chỉ ở giữa quay vần một chút, tuy nhiên thằng nhóc trước mặt này rõ ràng không phải nhân vật trên thương trường, lời nói hành động còn non nớt vô cùng, tài chính của hắn có thể có tới hai triệu sao? Nếu hắn thực sự là thân thích của Từ Hải Sinh, chỉ bằng sự quan tâm của Từ Hải Sinh, giúp hắn làm chút gì đó mua bán để kiếm tiền, cần gì phải để hắn mở nông trại đâu?
Nhưng nếu nói phía sau màn này là Từ Hải Sinh, vậy động cơ của hắn là cái gì đây? Hiệu quả của nông trại cũng không nhhắn như vậy, lợi nhuận cũng có hạn. Nếu Từ Hải Sinh hắn thật sự muốn làm nông nghiệp thì trên đời này vốn không có người luồn cúi mưu lợi kiếm lời rồi… mua phần đất đổ rác này thì có thể có ích lợi gì? Gần đây nghe đồn thành phố chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới, cả mình đều không nghe được tin tức chính xác, chẳng lẽ tin tức của Từ Hải Sinh lại linh thông như vậy? Xác thực như vậy?
Sau một lúc lâu suy nghĩ. Chủ tịch xã Cổ quyết định dò xét một chút, với sự hiểu biết của ông ta đối với Từ Hải Sinh, việc mà Từ Hải Sinh đồng ý, nhất định là có lợi lớn. Bởi vì Từ Hải Sinh là loại người chỉ thờ phụng tiền của phi nghĩa, cũng sẽ không kiếm tiền quy củ. Mình cần phải thăm dò đối phương mới có thể rao giá trên trời, thu hoạch ưu đãi lớn nhất.
Nghĩ đến đây, Chủ tịch xã Cổ chậm rãi nói chuyện:
- Bán lại đất nha… tất cả đất của xã Kiều Tây đều thuộc tập thể, đích xác có thể do tôi quyết định. Nhưng hơn ba trăm mẫu không phải là số lượng nhỏ, mà phải qua tập thể thảo luận. À, cũng phải được hai cấp nông thôn, ban quản lý thông qua, còn phải báo cáo trên khu lập hồ sơ mới được, cho nên hiện tại tôi không thể trả lời điều gì…
Trương Thắng nuốt nước miếng, vội la lên:
- Chủ tịch xã Cổ, toàn bộ khu đất lớn ở Kiều Tây hiện tại cũng chỉ là mảnh đất hoang, là rác rưởi không dùng đến, sang tay người khác, chính quyền xã sẽ thu vào hơn hai trăm vạn, anh nói xem ai sẽ phản đối? Chỉ cần anh gật đầu, vậy còn không dễ như trở bàn tay?
Chủ tịch xã Cổ lắc đầu liên tục:
- Không dễ dàng, rất không dễ dàng nha… tôi cũng không thể độc đoán được…
Mí mắt ông ta cụp xuống, qua một lúc lâu sau, đột nhiên trợn mắt hỏi:
- Các anh đồng ý giá bao nhiêu?
Trương Thắng tính toán trong lòng một chút liền nói:
- Mảnh đất đó, anh cũng biết đấy, rất nhiều đều là đất hoang, đất cát, bãi rác, sau khi mua lại tôi còn phải dốc hết sức lực cải tạo thành đồng ruộng, cho nên cũng không thể trả quá cao. Tôi trả cho anh mỗi mẫu năm nghìn đồng, anh xem thế nào?
Chủ tịch xã Cổ vẫn không nhanh không chậm gõ gõ xuống bàn:
- Năm nghìn đồng? ha ha…
Trương Thắng dừng lại một chút nói:
- Chủ tịch xã Cổ, nơi đó cơ bản là hoang vu nha, tôi mua quyền sử dụng nơi đó, cũng là ủng hộ kiến thiết kinh tế xã Kiều Tây, đây là hai bên cùng có lợi. Tôi nghĩ, là chủ tịch xã Kiều Tây, chuyện này mà làm xong, cũng là một thành tích của anh, anh xem…
Chủ tịch xã Cổ không chút dao động, cười ha hả nói:
- Vậy sao…Nếu tám mẫu mười mẫu tôi còn làm chủ được, nhiều hơn nữa như đã nói, khó mà làm được…
Trương Thắng vừa nghe, lòng liền nguội lạnh: “Tám mẫu mười mẫu? Mời ăn uống chơi bời mấy ngày nay, số tiền Giám đốc Từ chi trả cũng xấp xỉ có thể mua được sáu mẫu rồi, chút đất như vậy, tìm nông dân trong thôn mua là được rồi, còn tốn công tốn sức tìm ông sao?”
Trương Thắng trầm mặc một lát, uyển chuyển nói:
- Chủ tịch xã Cổ, anh cảm thấy giá đất quá thấp? Về mặt này có thể thương lượng lại, không biết giá bao nhiêu mới làm anh vừa lòng?
Chủ tịch xã Cổ cười ha hả khoát tay nói:
- Giá tiền nha, không vội thương lượng. đơn giản là mảnh đất mà các anh muốn mua này…Khẩu vị cũng quá lớn a.
Trương Thắng hơi nhíu mi, chần chờ nói:
- Vậy…Nếu như có thể đàm phán được, Chủ tịch xã Cổ có thể phê cấp cho chúng tôi bao nhiêu mẫu?
Chủ tịch xã Cổ giương mắt lên. Chậm rãi vươn hai ngón tay.
Ánh mắt Trương Thắng sáng lên, mở miệng hỏi:
- Hai trăm mẫu?
Chủ tịch xã Cổ thản nhiên nắm bắt biến hóa tinh tế trong mắt hắn, giảo hoạt cười, đầu lắc như trống bỏi:
- Không, không, không, hai mươi mẫu, nhiều nhất là hai mươi mẫu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.