Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 18: Ném mồi dẫn cá sấu vào chuồng




Trương Thắng nghe xong lời của Chủ tịch xã Cổ, thầm bực trong lòng. Nhưng Chủ tịch xã Cổ thực sự làm không được hay là cố ý đưa đẩy, hắn cũng không rõ. Hiện tại hắn đã biết dục tốc bất đạt, nói chuyện với người làm ăn phải tránh quá mức bức thiết, nếu không một khi bị người nắm giữ nền tảng của mình, quyền chủ động liền hoàn toàn rơi vào tay người khác..
Vì thế, cưỡng chế cơn tức trong đầu, hắn uyển chuyển nói:
- Chủ tịch xã Cổ, theo lý thuyết, hai mươi mẫu làm cậut việc cũng không tính là ít, tuy nhiên anh cũng biết, nông trại rau quả mặc dù thấy hiệu quả mau nhưng lợi nhuận lại mỏng, nếu chỉ có hai mươi mẫu đất, rất khó mau chóng thu hồi vốn đầu tư.
Chủ tịch xã Cổ cười giảo hoạt, nói:
- Tiểu Trương không cần dùng ai binh kế nha, tôi cũng có khó xử của tôi. Cậu đừng cho rằng cán bộ thôn cậung tôi làm trò tùy tiện khuôn sáo ngay trước mặt.
Trương Thắng vừa nghe, dường như trong lời nói còn có chuyển cơ, vội hỏi:
- Chủ tịch xã Cổ, một mình anh nếu không làm chủ được, trên dưới luôn cần cậut tiêu phí, nơi này cũng không có người ngoài, anh ra cái giá đi.
- Cái này sao…
Chủ tịch xã Cổ cúi đầu trầm ngâm, một lúc lâu sau mới hé ra kẽ răng một cai:
Cậu đã là bạn đường của anh Từ, tôi liền nói thẳng, ba trăm ngàn, tôi giúp cậu giải quyết!
Trương Thắng tính toán trong lòng, ba trăm năm mươi mẫu đất, mất ba trăm ngàn tiền trà nước, cộng thêm vốn vay và lãi, khẳng định vẫn còn có lợi nhuận, liền sảng khoái gật đầu:
- Được, ba trăm ngàn liền ba trăm ngàn, chỉ cần anh phê cho tôi ba trăm năm mươi mẫu đất.
Chủ tịch xã Cổ lập tức lắc đầu nói:
- Nào có ba trăm năm mươi mẫu đất, hơi quá rồi, phê nhiều lắm là năm mươi mẫu, đây là cực hạn, không thể nhiều hơn.
Trương Thắng sửng sốt, năm mươi mẫu đất, tiền bán qua tay, cho hắn ba trăm ngàn tiền trà nước, lại trừ đi khoản đã vay… Củ chuối thật!
Chủ tịch xã Cổ thấy hắn ngẩn người, khẽ mỉm cười, dùng lời đầy hàm ý khác, nói:
- Đất đúng là có, nhưng từ công chuyển thành tư, vậy cũng khó như lên trời rồi, các anh cũng phải suy xét sự khó xử của tôi với chứ? Như vậy đi, cậu đi về trước, thương lượng lại với anh Từ một cậut, mấy ngày nữa cậung ta sẽ liên lạc lại. Sáng nay tôi còn mấy cuộc hẹn nhỏ, như vậy trước đi.
Thấy ông ta đã hạ lệnh đuổi khách, Trương Thắng đành phải đứng lên nói:
- Vậy cũng được, anh đang bận, tôi đi về trước, cậung ta sẽ liên lạc lại sau.
Nhìn Trương Thắng rời khỏi phòng làm việc, Chủ tịch xã Cổ cười đắc chí, hai mắt cá híp cả lại.
***
Trương Thắng trở về đem tình huống nói từ đầu đến cuối với Giám đốc Từ, vốn chính là yên lặng chờ tin tức tốt, nào ngờ Giám đốc Từ giận dữ:
- Lão Cổ này… càng ngày càng tinh, càng ngày càng tham. Năm mươi mẫu đất đòi ba trăm ngàn lệ phí, ha ha, đúng là quá tham!
Trương Thắng nghi ngờ nói:
- Giám đốc Từ, có phải ông ta thực sự không có quyền lực phê đất?
Giám đốc Từ cười lạnh một tiếng, nói:
- Trước mắt, mảnh đất ở xã Kiều Tây này vẫn là do tập thể sử dụng, quyền sử dụng cũng không phải do Cục đất đai của khu cấp. Bán lại mảnh đất là do xã định đoạt, chỉ có điều đến lúc đó tới khu xử lý cái thủ tục đăng ký mà thôi. Đất này ông ta không có quyền phê? Hừ! Hiện tại bán đất ở nông thôn rất tùy ý. Thị trấn Thiết Phong có một thôn chuẩn bị thành khu kinh tế mới, nhà đầu tư nhìn trúng nơi đó, Ban quản lý thôn lại không bán ra ngoài, cùng ký kết hợp đồng hợp tác với nhà đầu tư. Năm trăm bốn mươi mẫu đất cứ như vậy chuyển đến tay nhà đầu tư.
- Một bí thư chi bộ thôn còn có quyền lực này, Cổ Cổ Văn hắn là một chủ tịch xã lại không có quyền lực này? Tiểu Trương a, cậu vẫn còn quá non a. Cũng trách tôi, dạo này bận bịu nhiều việc quá, không có thời gian chỉ điểm cho cậu, để hắn nhìn ra sự kỳ quái ở đây, không phải là hắn không đồng ý bán, mà là ra cái giá tiền thăm dò giới hạn của cậu, cậu đã nói lên cái lợi lớn bên trong, hắn liền rao giá trên trời. Đúng là lão cáo già!
Trương Thắng nhăn mặt nhíu mày, nói:
- Chỉ phê năm mươi mẫu đã đòi ba trăm ngàn, cho dù ông không biết nơi đó sẽ xây khu kinh tế mới, ít nhất cũng nhìn ra không phải xây dựng nông trại rồi.
Giám đốc Từ cười ha hả nói:
Thông minh! Hiện tại chúng ta đang ở vào thế bị động, Kiều Tây khi nào thì khai thác phát triển, chúng ta còn không biết chính xác, lại thêm “công phu sư tử ngoạm” của lão Cổ. Nếu quả thật đồng ý với hắn, chỉ sợ không có trên dưới một trăm vạn, đất này không thể đến tay cậung ta. Nhưng tiền từ đâu mà có? Không phải là từ đi vay sao, nếu như vậy chúng ta còn có bao nhiêu để mua đất?
Ông ta chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm:
- Vốn tưởng rằng mua một mảnh đất hoang, lão Cổ hắn sẽ vội vàng tìm tới chúng ta ký hợp đồng, không nghĩ tới cái lão thổ địa này gian như quỷ, bao nhiêu tiền mới đầy cái túi không đáy của hắn, may áo cho kẻ khác, tôi không cam lòng…
Người Trương Thắng toát mồ hôi, hắn không nghĩ tới, làm một việc lại khó khăn như vậy. Mình đã tự đặt cược toàn bộ cuộc sống của mình rồi, một khi thất bại… Hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả của thất bại. Hao hết tâm tư, mỗi ngày ăn cơm khách, chẳng lẽ…
Từ Hải Sinh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, thật lâu sau ánh mắt dần biến đổi, tràn đầy vẻ tàn nhẫn:
- Ngày mai cậu lại hẹn hắn đi ăn cơm.
Trương Thắng ngạc nhiên nói:
- Còn mời? Ông ta ăn uống nhiều như vậy, mời có tác dụng không?
- Chẳng những mời mà còn phải mời lớn hơn, chỉ mời một mình hắn, ăn cơm, tắm hơi, em út, một thứ cũng không thể thiếu.
Trương Thắng có chút mê hoặc:
- Giám đốc, đây là…?
- Nếu như không mời, vậy tiêu tiền trước kia chẳng phải là biếu trắng cho hắn sao? Hừ!
Từ Hải Sinh cười lạnh, từ trong tủ chén lấy ra một cái camera kiểu mới:
- Chiều tối mai cậu đeo cái này vào.
Trương Thắng vừa thấy thứ này, trong lòng cũng mơ hồ đoán được cái gì:
- Ý Giám đốc là…
- Ha ha, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu!
(Bụng dạ hẹp hòi không phải là quân tử, hành sự không tàn bạo không phải là trượng phu)
Từ Hải Sinh cười lạnh nói:
- Hắn đã biết rõ việc này tôi cũng có phần, vẫn còn không biết đủ như vậy. Ông đây khiến cho hắn ăn đến câm luôn, ưu đãi một phân cũng đừng nghĩ. Đoạt thức ăn trong miệng tôi ư, không phải là nhổ lông ngoài miệng hổ sao?
Ông ta vỗ vỗ bả vai Trương Thắng nói:
- Đây là mini camera, tôi sai người mua về từ Nhật Bản đến nay còn chưa đầy hai tháng, việc ngày mai liền giao cho cậu rồi, cơ trí một chút.
Trương Thắng cắn chặt răng, hăng hái gật đầu.
Mới trước đây, hắn từng nhìn thấy một câu dhắn ngôn: “Cộng sự với những người can đảm, thì không cần phải đọc sách nữa”, được những lời dẫn dắt này, hắn tự rút cho mình một lời răn: “Đối với quân tử, thì lấy đạo quân tử mà tiếp; đối với tiểu nhân thì lấy đạo tiểu nhân mà đón. Hiện tại rốt cuộc đã nhận thức rất sâu sắc.
***
Trương Thắng dùng cả một ngày để thao tác camera cho thành thục, thẳng đến khi trong bóng tối cũng có thể ấn đúng từng phím mới thôi. Từ Hải Sinh thì lái xe lang thang ngoài đường, tìm kiếm khách sạn thích hợp.
Vào buổi tối, Trương Thắng lại lần nữa gọi điện cho Chủ tịch xã Cổ, hắn bày ra một thái độ bộ bó tay hết cách, ăn nói khép nép mời Chủ tịch xã Cổ đi uống rượu, thảo luận. Thủ đoạn “Bày ra sự yếu ớt để cho địch thấy” Trương Thắng cũng biết đấy, hôm nay cúi đầu là vì ngày mai ngẩng đầu, dưới sự giày vò của tham quan này, Trương Thắng cũng hiểu được cách dùng tâm cơ rồi.
Chủ tịch xã Cổ huênh hoang nhã nhặn từ chối vài lần, nhưng hắn cứ mời mãi, cuối cùng đáp ứng lời mời buổi tối ngày hôm sau. Tối hôm sau, Chủ tịch xã Cổ dưới mấy cuộc điện thoại thúc giục của Trương Thắng mới vênh váo tự đắc lái xe tới điểm hẹn, hai người Từ Hải Sinh lại mời ông ta đến một khách sạn.
Để tiêu trừ sự cảnh giác của ông ta, trong bữa tiệc, Giám đốc Từ chủ yếu tán dóc với ông ta về những chuyện ngoài lề, biểu hiện mười phần đầy đủ. Chủ tịch xã Cổ lại lái sang hỏi thăm ý đồ mua đất của Giám đốc Từ. Giám đốc Từ lại lặp đi lặp lại thăm dò thử “khẩu vị” của Chủ tịch xã Cổ rốt cuộc là bao nhiêu, hai người hắn lừa tôi gạt, ai cũng không để lộ quân bày tẩy của mình.
Tuy nhiên Chủ tịch xã Cổ cảm thấy đã bắt chẹt Từ Hải Sinh được bảy phần, nên thật ra cũng không nóng không vội. Sau khi ăn cơm xong, Trương Thắng lại cung kính mời ông ta đi tắm hơi, ông ta cũng yên tâm thoải mái đáp ứng.
Ba người đi ô tô tới “Đại Hòa”, Chủ tịch xã Cổ đã lừa gạt nhiều, bởi vì hôm nay uống ít, ông ta lại không nóng nảy, nghĩ muốn hết mình hưởng thụ một phen, lúc tắm rửa còn đòi tắm sữa muối.
Tắm sữa muối là phụ nữ dùng thân thể để tắm cho đàn ông, cùng với nói là tắm rửa chẳng thà nói là một loại mát xa. Người làm việc này không cần đặc biệt xinh đẹp, nhưng dáng người phải đẹp. Người trẻ tuổi dễ kích động như Trương Thắng, được hưởng cái kiểu này liền “nhất trụ kình thiên”, túng quẫn đến mặt mũi đỏ bừng. Trái lại Giám đốc Từ và Chủ tịch xã Cổ kinh nghiệm khảo nghiệm nhiều, nên thần săc tự nhiên, không phản ứng chút nào.
Sau khi tắm rửa xong, bọn họ liền tiến lên lầu hai, chọn phòng, tìm ba cô gái đến tiếp, mở rượu tây, ca hát khiêu vũ. Ba cô gái da trắng nõn, dáng người cao gầy, mỗi người đều eo nhỏ ngực cao, chân dài, hơn nữa còn toát lên chút hương vị thhắn thuần tú khí, khác nhau rất lớn so với các cô gái bình thường khác.
Ánh mắt Chủ tịch xã Cổ sáng lên, cười dâm nói:
- Hôm nay các tiểu thư rất đẹp, nào nào, ngồi bên này!
Ba cô nàng ngồi xuống những chỗ trống bên cạnh họ, nhân viên phục vụ mở rượu đỏ xong đi ra ngoài, nguồn sáng trong phòng cũng được chỉnh sang màu đỏ sậm. Từ Hải Sinh nói:
- Anh Cổ, ba cô này đều là sinh viên, thế nào, với những người anh hay tiếp xúc khác biệt lớn đi?
Chủ tịch xã Cổ ngạc nhiên nhìn cô gái mặc khinh sam cao bồi, tóc dài xõa vai, nghi hoặc nói:
- Không thể nào? Anh nói thật?
Từ Hải Sinh cười cười, nói:
- Em gái, đưa chứng nhận học sinh của em cho anh ấy xem.
Cô gái tóc dài kia lấy từ túi hậu một chiếc giấy chứng nhận đưa cho Cổ Cổ Văn. Chủ tịch xã Cổ tiếp lấy giấy mở ra đọc, thật sự chính là thẻ học sinh, trong lòng lập tức dâng lên một luồng cảm giác hưng phấn.
Người giống như ông ta, phụ nữ xinh đẹp chơi đùa cũng nhiều rồi, lúc này thân phận của các cô càng hấp dẫn ông ta so với thân thể của các cô. Ông ta chưa từng được “thử” nữ sinh viên, tuy nói nhan sắc cô bé này so với những người ông ta từng gặp chỉ thường thường bậc trung, cũng không quá mức quyến rũ, nhưng trong lòng ông ta, so với cảm giác này hoàn toàn khác biệt.
Khi ông ta trả lại giấy chứng nhận, trong con mắt háo sắc kia tràn đầy sự chiếm hữu, thậm chí còn mang theo vẻ sùng bái và kính sợ.
Trương Thắng thờ ơ lạnh nhạt, không khỏi âm thầm buồn cười: thân phận của cô ta quan trọng như vậy sao? Chẳng phải cũng là mang đi bán hay sao? Không nghĩ tới, bằng cấp cao quý ở nơi ăn chơi này cũng dùng được. Từng có cán bộ quỳ dưới váy, xem ra đêm nay, Chủ tịch xã Cổ phải quỳ dưới thẻ học sinh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.