Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 23: Lời nói ác như hàn băng thấu xương




Trương Thắng biết trạm giam nằm ở chỗ nào, liền chở Trịnh Tiểu Lộ thẳng đến chỗ đó.
Lúc này, xe taxi mặc dù đã phổ biến, nhưng gia đình bình thường sẽ không tùy tiện mà đi taxi. Trịnh Tiểu Lộ từ nhỏ đã mồ côi, nên rất tận lực tiết kiệm tiền.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Hóa ra Trịnh Tiểu Lộ là lần thứ năm đến thăm Trưởng phòng Mạch rồi. Tuy nhiên, dựa theo quy định là trước khi tuyên án thì không thể thăm hỏi. Mỗi lần cô đến đều bị cản ngay bên ngoài. Cho nên hai tháng nay cô không có tới. Mắt thấy sắp đến tết Nguyên Đán rồi, Trịnh Tiểu Lộ nghĩ rằng trong ngày tết, có lẽ nói tốt thì người ta sẽ dàn xếp một chút. Thật sự không được thì gửi cho anh ấy ít đồ, khiến anh ấy cảm thấy cũng còn có người nhớ đến mình, cũng còn hơn một mình cô độc mà ăn tết. Cho nên lúc này mới tới.
Kỳ thật thì không phải là không thể thăm hỏi. Quản lý của trại giam cũng không phải quá nghiêm khắc. Lúc trước cũng đã xuất hiện một số quy định quản lý không theo thường quy, đem người bị tạm giam thả ra ngoài. Cho đến một lần, một người đang bị giam dữ nói dối với nhân viên quản lý là trong nhà có việc, tặng cho một phần hậu lễ, để y có thể ra ngoài. Kết quả đã qua mấy ngày, người này lại ở bên ngoài phạm tội bị bắt lại. Sự tình sau khi bại lộ, đồn trưởng mới bị miễn chức. Từ đó về sau quản lý ở trại giam nghiêm ngặt hơn rất nhiều. Nhưng đây chỉ là nhằm vào dân chúng bình thường. Nếu không có phương pháp thì người ta khẳng định là không bật đèn xanh đâu.
Dòng người lúc này đã nhiều hơn. Tuy nhiên, Trương Thắng lái xe rất cẩn thận, vững vàng nên không có nguy hiểm gì. Khi đi ngang qua ngôi trường trung học, nhìn cánh cổng trường đóng chặt, Trịnh Tiểu Lộ thở dài nói:
- Anh Trương, anh xem, đối diện chính là trường trung học trước đây của tôi.
Trương Thắng quay đầu nhìn thoáng qua, đó là trường trung học Đệ Thập Tam của thành phố.
Trịnh Tiểu Lộ nhìn ngôi trường quen thuộc, nhẹ giọng nói:
- Học sinh thời này đều không ai quản, tự do tự tại. Nhưng tôi từ nhỏ, hâm một nhất là những bạn học có cha mẹ quan tâm. Chẳng sợ họ mắng anh, hay đột nhiên đánh anh. Đó là vì cha mẹ anh yêu anh nên mới quan tâm đến anh. Nhưng tôi muốn có người quan tâm đến thì cũng chỉ là một giấc mơ. Mỗi lần đến lúc họp phụ huynh, tôi thường hay đeo cặp sách mà đi lang thang trong trường, trong lòng cảm thấy rất mất mát.
- Sau này trưởng thành rồi, thì lại càng cần có người quan tâm hơn. Tôi là một cô gái không có chí hướng gì. Cho dù là ngôi nhà ngói hai gian. Trước nhà nuôi gà, sau nhà trồng rau, sống cuộc sống đạm bạc, không cần điều gì đặc biệt. Tôi là người luôn không có cảm giác an toàn.
Trương Thắng nghe xong, cũng không biết nên nghĩ cái gì. Muốn nói hết với cô ấy nhưng miệng bất kể thế nào cũng không nói nên lời. Tình cảnh của hắn hiện tại, chưa có tư cách suy xét đến vấn đề cá nhân. Trương Thắng thở dài thật mạnh, buồn bực đạp xe đi tới.
Hai người đạp xe hơn một tiếng đồng hồ mới tới được trại tạm giam. Trước cổng nhà giam, Trương Thắng nhìn thấy một chiếc xe Mercedes Benz đang từ một cánh cổng khác chạy nhanh ra ngoài. Lái xe mặc dù chỉ chợt lướt qua nhưng hắn vẫn nhận ra đó là Giám đốc Từ, lãnh đạo trực tiếp của Mạch Hiểu Tề, và người đang hợp tác làm ăn với mình.
Ông ta tới đây làm gì?
Trương Thắng trong lòng đánh thót, nhưng nghĩ lại, chiếc xe và biển số kia không phải là của nhà máy. Trương Thắng nghĩ thầm, chắc có lẽ là người giống người.
Trên đường có miếng băng mỏng. Trương Thắng không dám phân tâm. Hai người dừng xe trước cổng. Trịnh Tiểu Lộ đến chỗ đăng ký, đưa ra giấy chứng minh nhân dân. Khi cô đang làm đăng ký thì hai chiếc xe chạy nhanh đến. Phía trước là chiếc xe Santana mà Trưởng phòng Mạch lúc trước hay lái.

Trên xe đi xuống quả nhiên là người của Mạch gia. Bọn họ nhìn thấy Trịnh Tiểu Lộ, một đám sắc mặt không tốt bước tới. Trịnh Tiểu Lộ có chút khiếp sợ, chào hỏi cha mẹ Mạch Hiểu Tề:
- Cháu chào chú, chào cô.
Chị của Mạch Hiểu Tề là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, trừng mắt nhìn Trịnh Tiểu Lộ:
- Cô tới đây làm gì?
Trịnh Tiểu Lộ dưới sự uy hiếp của cô ta, càng khiếp đảm hơn:
- Em…em mua ít đồ, em muốn đến thăm anh ấy.
- Anh? Ai?
- Mạch…Mạch Hiểu Tề!
Một bạt tai hung hăng tát vào mặt Trịnh Tiểu Lộ. Trương Thắng vừa đốt một điếu thuốc, nhìn thấy cảnh tượng này thì miệng há to, phun điếu thuốc xuống, run rây bước về phía trước.
- Mạch Hiểu Tề là do cô gọi hay sao? Cô tới thăm nó? Cô tới thăm nó làm gì? Cô đứng cách xa nó một chút thì chúng tôi đã cảm ơn trời đất rồi. Cút mau.
Trịnh Tiểu Lộ ôm gò má, rưng rưng nói:
- Chị, sao chị lại nói như vậy? Em có làm gì đâu. Em chỉ muốn đến thăm anh ấy mà thôi.
Người phụ nữ kia vô cùng điêu ngoa. Tay kia vừa định đưa lên, nhưng chưa kịp giáng xuống mặt Trịnh Tiểu Lộ thì đã bị một cánh tay khác giữ lại.
- Chị có phải là có cha sinh mẹ dưỡng hay không? Chị lớn lên là người hay là thú vật vậy? Em trai của chị phạm tội, e ngại người khác chuyện gì? Xảy ra vấn đề thì trước tìm hiểu nguyên nhân trên người mình trước, đừng có cái kiểu mình táo bón thì lại trách địa cầu không có lực. Tiểu Lộ nợ nhà chị cái gì? Hiện tại Mạch Hiểu Tề xảy ra chuyện, Tiểu Lộ đường xa đến đây thăm anh ta. Đây là ân tình. Chị đã bốn năm chục tuổi rồi mà sao nhìn không thấy?
Một phen lời răn dạy bắn liên hồi. Người phụ nữ kia liền cả kinh, ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt phóng hỏa, đánh giá Trương Thắng. Người phụ nữ lộ ra vẻ khinh miệt nói:
- Cậu là ai? Cái gì mà như sói vẫy đuôi vậy? Bạn của của cô ta đúng không? Em trai của tôi vừa mới vào đây có mấy ngày thì hai người đã nhảy vào nhau rồi à? Muốn đến đây khoe khoang cho em trai tôi thấy sao?
Trương Thắng tức giận đến phát run. Nếu không phải đây là phụ nữ thì Trương Thắng sớm đã đánh vào cái miệng thối của cô ta rồi.
Lúc này mẹ của Mạch Hiểu Tề lên tiếng:
- Nói chi với thứ người đó. Chúng ta đi.
Bà đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ vào mặt Trịnh Tiểu Lộ nói:
- Tôi nói cho cô biết, về sau ít đến nhà tôi đi. Nhà của tôi không hoan nghênh cô đến đâu. Cô là sao chổi! Con trai của tôi không phải vì gặp hạng người hồ ly tinh như cô mà gặp chuyện không may sao?
Con rể của bà ta lập tức xông lên, đẩy Trương Thắng, đoạt tay vợ mình về. Liếc nhìn qua thấy Trịnh Tiểu Lộ đang đứng khóc ở đằng kia thì tức giận quát:
- Bớt chướng mắt đi.
Trịnh Tiểu Lộ lảo đảo, gói quà to rơi xuống mặt đất. Hoa quả và thuốc túa ra.
- Đây là nhà quái gì vậy? Con trai của bà tham ô hối lộ từ lâu rồi. Anh ta cuối năm vừa rồi mới quen Tiểu Lộ, người ta làm gì con bà chứ?
- Không phải vì muốn mua nhà cho con kia mà con trai tôi mới bị bại lộ à?
Mẹ của Mạch Hiểu Tề rống lên, chẳng thèm nói lý rồi đùng đùng bước đi.
Trương Thắng một câu tới miệng lại nuốt trở vào. Hắn cúi người giúp Tiểu Lộ nhặt mấy thứ đồ lên. Khi quay đầu nhìn lại, hắn bỗng nhiên hoảng sợ, Trịnh Tiểu Lộ trên mặt không còn một chút huyết sắc, môi tái xanh, con mắt nhìn thẫn thờ về phía trước, căn bản chẳng còn sức kháng cự.
Cô giống như một mảnh lá rụng trong gió, run rẩy, dùng thanh âm như mèo mà biện giải:
- Không phải cháu, không phải cháu. Cháu không hại ai cả. Cháu không phải là sao chổi. Cháu không phải, không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.