Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 5: Cuộc sống nghèo khổ nửa này nửa kia




Trương Thắng khóa kỹ xe đạp rồi lên lầu. Đây là một căn lầu năm tầng cũ kỹ. Mỗi tầng đều được đặt một cái thùng rác. Ban đầu rác được cho vào thùng rồi đẩy xuống dưới đất. Nhưng chỉ thực hiện được một thời gian, thì bên trong truyền ra cái mùi nặng nề, hơn nữa càng ngày càng hôi, nên hiện tại mọi người đã bịt miệng thùng rác lại luôn.
Trương Thắng ở lầu bốn, một phòng khách hai phòng ngủ. Đây là căn phòng mà cha hắn để lại, và cũng là tài sản lớn nhất của cha hắn nửa đời trước làm nghề binh, nửa đời sau làm công nhân mới có được. Hiện tại, ở chung với cha mẹ còn có hai anh em Trương Thắng, Trương Thanh.
Bởi vì là chủ nhật nên mọi người đều ở nhà. Ba mẹ đang xem TV. Ông bà sau khi về hưu thì bỗng nhiên thích xem TV, nhất là những bộ phim võ hiệp trên truyền hình. Mặc dù là phát lại nhưng hai người vẫn xem rất hăng hái.
Bộ phim này Trương Thắng cũng có xem qua vài tập. Nhân vật chính tên là Lý Đại Cương, con của y tên là Lý Tiểu Cương, nghe qua giống như hai anh em. Diễn viên chính có một môn công phu rất thần kỳ, phát chưởng thì sẽ phóng ra lửa. Ngoài ra còn có Hắc bạch giáo chủ, cao thủ đứng đầu tà phái. Có một lần vị giáo chủ này ở trong rừng nghe xong tin tức gì, khi Trương Thắng bước vào nhà, chỉ thấy vị giáo chủ nửa trắng nửa đen này chạy nhanh như quỷ mỵ, vài bước đã phi thân hơn trăm trượng, chẳng khác gì nhân vật liêu trai.
Nhưng ngàn không nên, vạn không nên, đại diễn lại cho y chạy đến gần cuối màn ảnh thì vấp phải một cái rễ cây, thiếu chút nữa ngã gục. Hình tượng này khiến Trương Thắng cười thầm trong lòng. Hầu hết các nhân vật nữ trong phim đều yêu nhân vật nam chính tuổi trẻ, anh tuấn. Trong bộ phim này, từ đầu đến cuối ngoại trừ diễn viên chính thì còn có một tiểu người hầu thì chẳng còn một nhân vật nam trẻ tuổi nào nữa. Gã tiểu người hầu tên là Thông Thông, lớn lên cực kỳ đẹp trai. Chính vì như thế cũng khó mà trách nữ nhân hai phái chính tà đều phải khóc vì hắn.
Trương Thắng chỉ ngẫu nhiên xem qua mấy tập, nên không rành lắm.

Những bộ phim võ hiệp như vầy, Trương Thắng chỉ xem có mấy lần thì chẳng thèm xem nữa. Hắn lúc ấy chỉ cảm thấy xấu hổ, giống như mình là người có trách nhiệm với bộ phim. Không biết ngoại trừ Trương Thắng thì còn có người thứ hai nào không.
Trương Thắng nghe được thanh âm thì biết chính là bộ phim đó, không khỏi giật mình, khẩn trương quay về phòng của mình. Lúc này, em trai của hắn Trương Thanh đang cùng bạn gái nói chuyện trong phòng.
- Hai ngày trước anh xem phim Tây Du Ký phiên bản Hongkong. Kỹ năng làm phim của người ta thật tuyệt vời. Nữ diễn viên thì xinh đẹp. Con nhện tinh trêu chọc Đường Tăng phải nói là nhất thiên hạ. Chẳng giống như phiên bản của chúng ta, yêu tinh lúc nào cũng chỉ biết bắt người, thế mà cũng gọi là quyến rũ? Em xem yêu tinh của người ta đấy, mặc váy đỏ mỏng tang, mông tròn lẳng, cứ xoay người lên giường, khiến người xem phải sốt ruột. Người ta chẳng cần chịu trách nhiệm thì Đường Tăng giả bộ làm cái gì?
Bạn gái của cậu ta Hồ Quyên thì cười không ngừng:
- Em nghĩ anh nên đi diễn vai Đường Tăng đi, khẳng định là sẽ được như ý nguyện.
- Haha, anh cũng không từ chối đâu. Con nhện tinh đang muốn “bá vương ngạnh thương cung” thì con khỉ đột kia lại xuất hiện.
Hồ Quyên cười nói:
- Không phải đạo diễn sắp đặt sao? Trư Bát Giới không xuất hiện à?
Trương Thanh nói:
- Trư Bát Giới? Nếu gã đó mà xuất hiện thì chỉ sợ con nhện tinh chẳng chịu đi theo đâu.
Trương Thắng cầm khóa cửa, cố ý lắc hai ba cái, lúc này mới đẩy cửa phòng ra. Dù là như thế, em trai và bạn gái của cậu ta vẫn chưa kịp phản ứng. Hai người từ trên giường ngồi dậy. Gương mặt Hồ Quyên đỏ bừng, tóc tai rối bù, ba cái nút áo còn chưa kịp cài lại. Dường như là tay của em trai chỉ vừa mới thu về.
- Anh về rồi à?
Trương Thanh nhảy xuống giường nói.
Trương Thắng làm bộ như không thấy cảnh tượng vừa rồi, ừ một tiếng nói:
- Quán ăn kinh doanh không hiệu quả nên anh dẹp rồi. Về nhà nghỉ ngơi một chút. Qua mấy ngày nữa lại cùng bạn bè thương lượng làm cái gì đó.
- Ồ, vậy thì anh cứ nghỉ ngơi một chút đi, tụi em ra ngoài.
Trương Thanh nói xong, hướng Hồ Quyên liếc mắt một cái.
- Anh, chúng em đi.
Hồ Quyên ngượng ngùng trừng mắt nhìn Trương Thanh một cái, rồi khách khí chào hỏi Trương Thắng, sau đó vội vàng hướng ra bên ngoài, vụng trộm cài lại cúc áo.
Hồ Quyên lớn lên rất xinh đẹp. Cô và Trương Thanh là bạn học trung học. Trương Thanh sau khi tốt nghiệp trung học thì đi bộ đội. Hai người lúc này viết thư qua lại rất nhiều. Mỗi lần Trương Thanh từ trong quân đội về thăm người thân đều mang về cả một túi xách đầy thư. Tất cả đều do Hồ Quyên viết cả.
Hai người trong thư cũng đều dùng bút danh. Trương Thanh gọi là Thanh Thủy, Hồ Quyên gọi là U U. Trương Thanh từng khoe khoang một phong thư cho anh trai mình xem. Trương Thắng nhìn câu đầu tiên đã thấy ghi “Thanh Thủy u u xuân thủy lưu; xuân thủy lưu đắc mãn…”.
Những chữ đằng sau viết là cái gì thì không thấy rõ, nhưng vừa mới nhìn được vài chữ thì em trai liền phát giác phong thư này không thể xem, lập tức một phen đoạt về. Trương Thắng cũng cảm thấy nổi da gà, cũng không muốn đọc nữa.
Trương Thắng sau khi tốt nghiệp, hai người quan hệ lại càng thân. Người trong nhà cũng vui vẻ chấp nhận. Bởi vì trong nhà chật hẹp, em trai và hắn ở chung một phòng. Không gian yêu đương thân mật cũng đều không có. Tuy nhiên, bình thường Trương Thắng đều hay ở quán cơm, và đây cũng là cơ hội cho em trai vụng trộm yêu đương.
“Mình trầm mặc ít lời, miệng lưỡi không tinh, làm sao bằng em trai được. Tiểu tử này nhất định đã sớm ăn người ta rồi. Còn mình thì vẫn còn là một “xử nam”. Haiz, thật đáng buồn!” Cửa phòng vừa đóng, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng cười giỡn. Trương Thắng liền cảm thán một tiếng.
Không ngoài sở liệu của Trương Thắng, Trương Thanh cả một buổi tối không về. Vợ chồng son này không biết đã chạy đi đâu nữa. Trương Thắng lúc này liền đem sự việc của quán cơm nói cho ba mẹ biết. Vì sợ ba mẹ lo lắng, hắn không dám nói đến khoản tiền bồi thường, chỉ nói doanh thu không nhiều lắm. Nghĩ muốn làm chút gì khác.
Cha hắn là một quân nhân, sau khi chuyển nghề thì cũng ở lại bản địa. Nhiều năm qua vẫn giữ được nhuệ khí của người quân nhân, cũng giống như mẹ, đều là những người nhân viên về hưu. Sau khi an ủi hắn vài câu thì cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Trương Thắng sau khi ăn tối xong thì trở vào phòng, ngồi ở ban công, mở cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao, hút hết điếu này tới điếu nọ, dường như có tâm sự. Hắn hiện tại đã có tám phần nắm chắc ý đồ khai thác phát triển của chính quyền thành phố. Hiện tại cần phải suy tính đến tài chính mà thôi.
Loại kỳ ngộ này cả đời chỉ có một lần, nhất định là phải từ nó mà mưu cầu lợi ích. Dựa vào tay không mà có mười ngàn tiền vốn thì chỉ sợ mượn của cha mẹ cũng là không đủ. Nếu muốn làm mua bán lớn thì tiền này là từ đâu mà ra?
Trương Thắng đem tất cả những người hắn quen biết ra suy nghĩ một lần. Trong những người này, người có năng lực xuất tiền ra mua đất thì chỉ có hai. Một người là Nhị Phì Tử, một người là Giám đốc Từ. Nhị Phì Tử hiện nay đã phát đạt, đã sớm rời khỏi cư xá này, không còn liên lạc nữa. Mấy năm không gặp, lẫn nhau đã sớm xa cách. Nếu tìm thì đối phương cũng khó mà đáp ứng.
Người thứ hai chính là Giám đốc Từ, hiện tại trong số những người có quyền thế mà hắn quen biết cũng chỉ có Giám đốc Từ. Nhưng làm thế nào để mời ông hỗ trợ? Mượn tiền, dứt khoát là không được. Ai dám cho hắn mượn một số tiền lớn như vậy? Bằng không thì kéo ông ta nhập bọn? Nhưng ông ta có tin tưởng hay không? Có chịu hợp tác hay không? Nếu sau khi nghe xong tin tức thì tự làm một mình thì sao?
Trương Thắng cười khổ. Thân ở tầng lớp thấp như hắn, mặc dù cơ hội đang ở trước mắt, nghĩ muốn bắt được cũng thật là khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.