Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1519: Long trời lở đất! (2)




Tất cả chúng sinh của thế giới Thông Thiên đều đang run rẩy, đều đang mờ mịt. Tất cả đều đang chấn động.
Sóng dao động long trời lở đất, giống như diệt thế khuếch tán ra tám phương, khiến cho trái tim của tất cả mọi người, đều dâng lên một sự tuyệt vọng cùng sợ hãi không có cách nào hình dung.
Thời điểm nỗi sợ hãi bạo phát ra trong phạm vi lớn, vòng xoáy này cùng đại kiếm bắc mạch va chạm cũng đã đến cực hạn. Trong vòng xoáy này vặn vẹo, giống như không có cách nào đối đầu được với đại kiếm thế giới bắc mạch, rốt cuộc ầm ầm nổ tung ra!
Thông Thiên đạo nhân bị lực nổ tung này trùng kích. Hắn chỉ cảm thấy cuồng phong đập vào mặt, thật giống như bị từng ngọn núi lớn đánh vào trước mặt. Hắn phun ra máu tươi, tóc tai bù xù, thân thể bị hung hăng ném ra. Nhưng không đợi hắn lui ra phía sau quá xa, ánh sáng màu xanh lam đã lóe lên ở trong mắt hắn. Cảm giác nguy cơ chợt vang lên. Hắn miễn cưỡng tránh né. Cánh tay phải ở dưới ánh sáng màu xanh lam này, theo hoa máu dâng lên, trực tiếp bị chặt đứt!
- Không có khả năng!
Khóe miệng của Thông Thiên đạo nhân mang theo máu tươi, gần như điên cuồng hét lên. Hắn không cam lòng. Bạch Tiểu Thuần cường hãn, nhất là Trường Sinh Đăng mênh mông này, khiến cho tâm hắn kinh sợ. Đại đệ tử của hắn năm đó lấy bắc mạch tạo thành đại kiếm, cũng khiến cho trong đầu của hắn chấn động mãnh liệt.
Tuy rằng gần đây hắn xác định được đại đệ tử này của hắn không chết, cũng biết có thế giới chi bảo này, nhưng không có quá mức lưu ý. Bởi vì hắn biết một trọng điểm, Bán Thần... Cho dù có thể đắp nặn thế giới chi bảo, cũng không có cách nào thể hiện ra tất cả uy lực!
Nhưng vừa rồi, đại kiếm màu xanh lam này phát ra kiếm khí kinh thiên, khiến cho hắn cũng hoảng sợ vô cùng.
- Không có khả năng. Không thể như vậy được!
Tâm thần của Thông Thiên đạo nhân chấn động mãnh liệt. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một tồn tại mình quên mất...
- Là bản thể của mặt quỷ khóc cười này!! Đáng chết, nhất định là nó!
Thân thể Thông Thiên đạo nhân bỗng nhiên lui về phía sau. Thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần cũng phun ra máu tươi. Cho dù khả năng khôi phục của hắn có cường hãn nữa, nhưng hôm nay ở dưới sóng dao động giống như Thiên Tôn chân chính, ở dưới phản chấn từ đại kiếm bắc mạch truyền tới, hắn cũng lập tức bị tổn thương nặng nề.
- Thông Thiên đạo nhân, đi tìm chết!
Nhưng cho dù bị tổn thương nặng nề, thậm chí lực khôi phục cũng trở nên thong thả, ngay cả ý thức cũng mơ hồ, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, khiến mình mạnh mẽ tỉnh táo lại. Sau đó, hắn mang theo sát cơ, mang theo sát khí, trong tay cầm đại kiếm thế giới, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng đến chỗ Thông Thiên đạo nhân.
Cho dù long trời lở đất, sát ý của hắn cũng vẫn ngập trời.
Trong lòng Thông Thiên đạo nhân lo lắng. Hắn nhìn ra được lúc này Bạch Tiểu Thuần là nỏ mạnh hết đà. Nhưng bản thân hắn cũng giống như vậy. Lúc này Bạch Tiểu Thuần nhanh như tên bắn. Bỗng nhiên, lại một luồng ánh sáng màu xanh lam chợt hạ xuống. Đồng tử trong hai mắt Thiên Tôn co lại. Trong tiếng rít gào, hắn vận dụng toàn lực né tránh. Nhưng ở dưới ánh sáng màu xanh lam lóe lên, chân trái của hắn, ở trong huyết quang, trực tiếp nổ tung!
Cảm giác đau đớn mãnh liệt, khiến cho Thông Thiên đạo nhân buồn bực gào lên, mang theo sự điên cuồng. Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở phía sau hắn truy kích đến, lại càng điên cuồng. Lúc này hắn căn bản cũng không chú ý tới thương thế, liều lĩnh, vẫn giống như phát điên, truy sát đến.
Nhìn thấy được ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, cường hãn giống như Thiên Tôn, trong lòng cũng kinh hoàng. Bỗng nhiên hắn hướng về phía Bạch Tiểu Thuần, nhanh chóng gầm khẽ một tiếng.
- Bạch Tiểu Thuần, Đỗ Lăng Phỉ không có chết!
Âm thanh này vừa ra, giống như thiên lôi, trực tiếp lại nổ mạnh ở trong tâm thần Bạch Tiểu Thuần, khiến cho Bạch Tiểu Thuần lúc này đang điên cuồng, toàn thân cũng chấn động. Nhưng bước chân của hắn lại hoàn toàn không có dừng lại.
Phát hiện không thể khiến cho tâm thần Bạch Tiểu Thuần bất ổn, Thông Thiên đạo nhân cùng đường, hung hăng cắn răng một cái. Tàn thể hiện tại lại tự nhiên bạo phát.
Ầm một tiếng. Bất ngờ từ trong cơ thể tan vỡ của hắn có vô số phù văn bay ra, giống như hạt giống, giống nhau đốm sáng, ở trong thân thể hắn tự bạo, hình thành huyết vụ trùng kích, tốc độ thoáng cái bạo phát đến cực hạn. Trong tiếng nổ lớn, rốt cuộc hắn cùng Bạch Tiểu Thuần đột nhiên kéo dài khoảng cách, lao thẳng đến bầu trời sụp đổ.
Mắt thấy Thiên Tôn lấy thân thể tự bạo đổi lấy tốc độ, trong lòng Bạch Tiểu Thuần không cam lòng. Hắn điên cuồng phun ra máu tươi. Cho dù thương thế nặng hơn một ít, hắn cũng không để ý tới. trong chớp mắt truy kích. Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần truy kích tới, Thông Thiên đạo nhân nhanh chóng bỏ chạy, trong nháy mắt, đột nhiên... Toàn bộ bầu trời truyền đến một tiếng nổ lớn cuối cùng. Bầu trời bị vỡ thành chín phần... Ở trong một tích tắc này, hoàn toàn... tan vỡ, sụp xuống!
Trời sụp đổ!
Một lượng trùng kích cực lớn ở bên trong trời cao đã vỡ nát này bạo phát ra, quét ngang khắp nơi. Bạch Tiểu Thuần cùng Thông Thiên đạo nhân đứng mũi chịu sào. Bạch Tiểu Thuần vốn đang cứng rắn áp chế thương thế, không có cách nào né tránh. Ở dưới lực trùng kích này, trong đầu hắn chấn động ầm một tiếng, thân thể cũng khó có thể chống đỡ, bị cuốn về phía xa.
Vào giờ phút này, ý thức của hắn cũng trở nên mơ hồ. Hắn miễn cưỡng nhìn thấy được Thông Thiên đạo nhân ở phía xa, cũng ở dưới lực trùng kích này, bị hoàn toàn nhấn chìm, không biết sống chết ra sao.
Bạch Tiểu Thuần muốn đi xác định xem đối phương có tử vong hay không. Nhưng thân thể hắn đã không nhịn được. Lúc này trước mắt hắn càng thêm mơ hồ. Ý thức sau cùng của hắn thấy được...
Trong trời đất này, sau khi bầu trời sụp đổ, dưới lực trùng kích, giống như dầu hết đèn tắt, người thở ra một hơi thở cuối cùng... Sau đó, toàn bộ bầu trời giống như hình thành một hố đen thật lớn. Một lực hút cực mạnh, hóa thành truyền tống, trong nháy mắt lại từ trên trời hạ xuống, rơi vào đến bên trong thế giới Thông Thiên, trên người mỗi một chúng sinh. Trong chớp mắt, bọn họ lại bị truyền tống biến mất. Thời điểm xuất hiện, không phải ở địa phương cố định, mà là đang ở bên ngoài đại thế giới, trong khu vực ngẫu nhiên!
Mọi người của Nghịch Hà Tông, mọi người của Man Hoang, còn có những người còn sót lại trong thế giới Thông Thiên, tất cả đều ở trong một tích tắc này, ở dưới mức độ tổn thất sức sống khác nhau, bị truyền tống biến mất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.