Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1567: Đừng có trách là không báo trước (1)




- Gia hỏa này cuối cùng cũng có một lần nói thật.
Cự Quỷ Vương chờ mong lời Lưu Thiên Hầu nói, có thể khiến cho Thánh Hoàng thay đổi tâm ý. Cho dù cơ hội này rất nhỏ, nhưng nếu thật sự làm được, thả Bạch Tiểu Thuần ra bên ngoài, đối với hắn và Bạch Tiểu Thuần mà nói, chính là thu hoạch khổng lồ.
Bạch Tiểu Thuần cũng là lần đầu tiên cảm thấy lời Lưu Thiên Hầu này nói không chói tai. Hắn cũng mong đợi nhìn lại. Thậm chí trong lòng hắn cũng muốn cổ vũ Lưu Thiên Hầu nỗ lực lên.
Mặc dù trong lòng Thánh Hoàng không thích, nhưng vẫn ôn hòa nhìn về phía vị Lưu Thiên Hầu kia.
- Lưu ái khanh, vì sao lại nói như vậy?
Bị Thánh Hoàng điểm danh, Lưu Thiên Hầu kích động phấn chấn, ôm quyền cúi đầu thật sâu. Sau đó âm thanh của hắn cũng sục sôi vô cùng, lớn tiếng mở miệng.
- Bệ hạ ngài có chỗ không biết. Thời điểm Bạch Tiểu Thuần này ở thế giới Thông Thiên, ta trước sau vẫn luôn lưu ý tới hắn. Người này có thể nói đi tới chỗ nào, sẽ gây tai họa cho chỗ đó, độc hại chúng sinh!
- Sau khi hắn chơi ở Linh Khê Tông, lại chơi Huyết Khê Tông. Sau đó ở Nghịch Hà Tông chơi không thoải mái, lại có thể đi tới Man Hoang, còn đoạt gia tài của người, đoạt thê thiếp của người. Sau khi ở Man Hoang phạm phải một trăm tội lớn, gia hỏa này lại khiến cho Cửu Thiên Vân Lôi Tông ở bắc mạch gần như tan vỡ. Tiếng oán than dậy đất. Đơn giản là nhân thần công phẫn!
Lưu Thiên Hầu lộ ra vẻ mặt thương tiếc mở miệng. Không đợi hắn nói xong, mấy nghìn quyền quý ở bốn phía xung quanh này, mỗi một đều mỉm cười.
Trong tiếng cười kia mang theo sự khinh miệt. Hiển nhiên đối với những lời Lưu Thiên Hầu nói, mặc dù không phải là không tin, nhưng cũng cảm thấy quá mức khoa trương. Mặt khác theo bọn họ, tu vi của Bạch Tiểu Thuần dù sao cũng chỉ là chuẩn Thiên Tôn. Loại tu vi này, ở địa phương nhỏ như thế giới Thông Thiên vậy, có chút động tĩnh, sẽ trở thành những tiếng nổ lớn kinh thiên khiến người yếu kinh hãi.
Nhưng ở đây là nơi nào? Đây là kinh thành của Thánh Hoàng Triều, Thánh Hoàng Thành!
Ở chỗ này, có Thiên Tôn, còn có Thánh Hoàng trấn thủ. Bạch Tiểu Thuần này cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa, tới mảnh đất nơi đây cũng sẽ phải thành thật, không thể gây ra nổi sóng lớn gì.
Thánh Hoàng lặng lẽ cười. Suy nghĩ của hắn tương tự với mọi người. Hắn thấy, đem một con khỉ ném vào trong một rừng cây nhỏ không có dã thú gì, con khỉ này thực sự có thể xưng bá. Nhưng nếu như ném nó vào trong một đám sư tử hổ báo, con khỉ chung quy cũng chỉ là con khỉ mà thôi.
Lúc này hắn khoát tay chặn lại, cắt ngang lời Lưu Thiên Hầu. Thánh Hoàng đứng dậy, chuẩn bị kết thúc lần lên triều này.
Cự Quỷ Vương mất mát không thôi. Bạch Tiểu Thuần cũng có chút tiếc nuối. Nhưng tròng mắt hắn xoay chuyển. Trên thực tế hắn cũng lo lắng cho năng lực gây tại họa của mình. Bình thường trong lúc vô ý, lại làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa. Lúc này nếu bị giữ ở lại bên trong Thánh Hoàng Thành, hắn suy nghĩ mình chắc hẳn nên chuẩn bị chút bảo đảm ổn thỏa mới tốt.
Vì vậy hắn vội vàng nhanh tới vài bước, trước khi Thánh Hoàng muốn rời khỏi, hô to một tiếng.
- Bệ hạ dừng chân!
Thánh Hoàng chợt bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Các quyền quý khác ở bốn phía xung quanh, đều nhìn sang.
- Bệ hạ, theo như lời Lưu Dũng này thực sự là sự thực. Ta cũng sợ, lo lắng trong lúc vô ý xúc phạm tới luật pháp của Thánh Hoàng Triều. Không biết... một Thông Thiên Công như ta, làm trái pháp quy gì, mới có thể bị xử phạt?
Bạch Tiểu Thuần thận trọng hỏi.
Ánh mắt Thánh Hoàng lóe lên. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, lại nhìn Lưu Thiên Hầu một chút. Hắn híp mắt lại. Hắn mơ hồ cảm thấy, hai người này có vấn đề. Giữa hai bên ăn ý với nhau như vậy, rõ ràng là tìm lý do muốn để Bạch Tiểu Thuần rời khỏi Thánh Hoàng Thành.
- Thân là công hầu, lại có công lớn, ngoại trừ phản quốc ra, còn lại có thể bỏ qua!
Thánh Hoàng thản nhiên mở miệng, trong lòng thầm cười lạnh. Thầm nghĩ một chiêu bài tốt như vậy, đầu cơ kiếm lợi. Chỉ cần đứng ở chỗ này, liền có thể không ngừng đưa tới người của thế giới Thông Thiên. Mình làm sao có thể để cho hắn rờ đi được.
Nhận được câu trả lời thuyết phục của Thánh Hoàng, trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm vui sướng. Nhưng hắn biểu hiện ra lại là nhăn mặt, nhíu mày, thở dài cùng Cự Quỷ Vương rời khỏi hoàng cung.
Mắt thấy mọi người ở bốn phía xung quanh đều từng người rời đi, Thánh Hoàng cũng đi, Lưu Thiên Hầu đấm ngực giậm chân. Hắn chỉ cảm thấy lần này, Thánh Hoàng là dẫn sói vào nhà. Hắn mơ hồ giống như thấy được một cảnh tượng tương lai Thánh Hoàng Thành, sinh linh đồ thán, cuối cùng khua chiêng gõ trống tiễn bước ôn thần Bạch Tiểu Thuần.
- Đừng có trách là không báo trước đấy.
Lưu Thiên Hầu giống như rơi vào ngày tận thế, thở dài một tiếng.
Buổi lên triều kết thúc. Ban thưởng do Thánh Hoàng dành cho, không đợi Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi hoàng cung, đã chuẩn bị xong, được một lão nhân đứng ở trước đại điện trong hoàng cung, hai tay cắm trong ống tay áo, đưa tới.
Một miếng ngọc giản, sử dụng để mở ra phúc địa.
Một dải lụa màu mang ở trên người. Từ nay về sau, ra vào hoàng cung, thế giới chí bảo khí linh tồn tại ở hoàng cung này, sẽ không lại phát sinh uy áp ngăn cản.
Ngoại trừ hai thứ này, còn có một bộ công bào, chất liệu đặc biệt, tản ra khí tức pháp bảo. Cuối cùng... Lại là một con long ngư!
Con long ngư này dài chừng hơn một trượng, vẫn còn sống. Tuy thân thể bị trói, nhưng vẫn đang giãy dụa. Trong miệng còn có răng nhọn, trong mắt mang theo sự hung tàn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn mấy thứ đồ này, thở dài.
- Thánh Hoàng này cũng quá keo kiệt... Ban cho áo bào, động phủ, dải lụa màu thì cũng thôi. Còn thưởng cho ta một con cá làm gì...
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, cầm ngọc giản tìm đến phúc địa của mình. Phúc địa này ở trên một mảnh lá sen. Kiến trúc trên mảnh lá sen này không ít. Chỗ lá sen này ở khu vực trung tâm. Mặc dù như vậy, nhưng cũng không có tranh cãi ầm ĩ.
Nói là phúc địa, trên thực tế cũng chính là một tòa phủ đệ. Chỉ có điều linh lực thiên địa ở bên trong nồng đậm, phạm vi lại cũng đủ rộng. Bên trong giả sơn cũng tốt, lầu các cũng được, đều rất khí phái.
Nhìn phủ đệ, Bạch Tiểu Thuần vẫn tính là thoả mãn. Mặc dù hắn cảm thấy có chút trống trải. Nhưng ở chỗ này hắn cái gì cũng không quen, cũng sẽ không nhiều có yêu cầu như vậy. Lúc này hắn ngồi xuống khoanh chân, cảm nhận linh khí thiên địa nơi đây, Cự Quỷ Vương cũng quan sát một hồi, sau đó đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.