Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 719: Các ngươi chờ!




- Tống Khuyết, Thần Toán Tử, Trần Mạn Dao, các ngươi thân là người hộ đạo của Bạch Tiểu Thuần ta, đây là lúc thể hiện giá trị của các ngươi rồi!
Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, ánh mắt xuất hiện hào quang.
- Ngày bình thường đều là ta bảo hộ các ngươi, cho dù tại Không thành hay ở Không vực, lúc ở trên chiến thuyền, hiện tại... Nên tới phiên các ngươi bảo hộ ta...
Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ kế hoạch của mình, không chờ hắn nói xong Trần Mạn Dao ho nhẹ lên tiếng.
- Tiểu Thuần, ta phải đi...
- Ah?
Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên nhìn Trần Mạn Dao.
- Không phải ta không muốn lưu lại giúp ngươi, mà là... Ngươi hiểu nguyên nhân, ta... Phải về nhà.
Trần Mạn Dao nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, trong mắt mang theo không bỏ, cũng có một ít cảm xúc đặc thù, qua một lúc nàng mới cúi người với hắn.
- Nếu có duyên sẽ còn gặp lại...
Nàng nói xong quay người rời đi, đi thẳng ra bên ngoài thành Đông Hải, Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, Trần Mạn Dao rời đi đột ngột nhưng không ngoài ý muốn, ngoài trường thành là nhà nàng, bắt đầu ở Nghịch Hà Tông, lúc Trần Mạn Dao yêu cầu đi theo, nàng đã từng nói qua, mục đích của nàng chính là về nhà.
Bạch Tiểu Thuần than thở, hắn nhìn Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử, lúc muốn nói kế hoạch bản thân, Tống Khuyết hừ lạnh, hắn nhìn thành Đông Hải, lại nhìn mặt đất mênh mông bên ngoài, ánh mắt vô cùng hướng tới
- Đây mới là nơi thích hợp với ta, Tống Khuyết ta muốn sống trong hoàn cảnh tràn ngập nguy cơ, tràn ngập chém giết, chỉ có tôi luyện trong sinh tử mới thúc đẩy ta hoàn toàn lớn mạnh, mới có cơ hội áp đảo Bạch Tiểu Thuần!
- Bạch Tiểu Thuần, ta ở Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông và Tinh Không Đạo Cực Tông, thậm chí trên chiến thuyền đều không bằng hắn... Hiện tại ta phải vượt qua hắn, đây là cơ hội cuối cùng của ta, ta nhất định sẽ thành công!
Nội tâm Tống Khuyết sinh ra hùng tâm tráng chí, sắc mặt kiên định, cũng không nhìn Bạch Tiểu Thuần cái nào, hắn hóa thành hào quang bay đi xa.
- Khuyết nhi...
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, thân thể chấn động, hắn cảm thấy cảnh này vô cùng quen thuộc... Hiện tại hắn khẩn trương nhìn sang Thần Toán Tử.
- Thần Toán Tử, ngươi...
- Thiểu tổ... Cái này... Không phải ta muốn rời khỏi, mà là Hộ Vực Đường sớm có an bài, chúng... Chúng ta gặp lại vào mười năm sau.
Thần Toán Tử xấu hổ, tuy hắn không nói sai, Hộ Vực Đường sớm có an bài khác.
Thần Toán Tử nháy mắt mấy cái, hắn ôm quyền và rời đi... Rất nhanh, bên cạnh Bạch Tiểu Thuần chỉ còn lại Công Tôn Uyển Nhi, nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần, khẽ cười và bay xa.
Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, hắn nhìn chung quanh một lát, thành Đông Hải lớn như vậy nhưng vô cùng xa lạ, hắn sinh ra cảm giác cô độc, Bạch Tiểu Thuần tức giận.
Hắn nhớ lúc cả đám vừa tới Không thành trong Tinh Không Đạo Cực Tông, đám người Tống Khuyết đã vứt bỏ mình...
- Các ngươi được lắm, cánh cứng cáp đúng không, có bản lĩnh, sau này các ngươi đừng quay về tìm ta.
Bạch Tiểu Thuần tức giận, nội tâm phiền muộn và khí thế chiến đấu bốc lên hừng hực.
- Bạch Tiểu Thuần ta sẽ sống vô cùng tiêu sái, đến lúc đó sẽ làm các ngươi hiểu rõ vứt bỏ ta là sai lầm lớn nhất đời các ngươi!
Bạch Tiểu Thuần tức giận thật sự, hắn tức giận đám người này không lộ ra chút gì, càng không cho hắn thời gian chuẩn bị, hắn cho rằng trải qua chuyện lần trước, bọn họ là người hộ đạo sẽ không rời bỏ hắn...
- Ăn ta, uống ta, dùng ta, các ngươi chờ!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái và nhìn bốn phía, hắn đang cân nhắc nên đi nơi nào, bỗng nhiên trên bầu trời xa xa có năm sáu người bay qua, dường như bắt gặp Bạch Tiểu Thuần lẻ loi một mình nên cải biến phương hướng bay tới gần Bạch Tiểu Thuần.
- Tiểu Thuần!
Trong năm sáu người này có tiếng Triệu Thiên Kiêu vang lên, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn lên, hắn phát hiện Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San đang nhìn hắn, trừ bọn họ ra còn có hai nam hai nữ, hai nam tử chính là tùy tùng Triệu Thiên Kiêu, bọn họ sợ Bạch Tiểu Thuần có phép.
Bạch Tiểu Thuần không quen hai nữ tử còn lại, hắn nhớ lúc Triệu Thiên Kiêu đã từng giới thiệu về Trần Nguyệt San, cảm thấy hai nữ tử tám chín phần mười chính là khuê mật của Trần Nguyệt San nhiều năm trơớc bị điều tới thành Đông Hải.
- Triệu sư huynh.
Bạch Tiểu Thuần hô to.
- Tại sao đứng một mình? Ngươi như không có việc gì chứ, theo chúng ta hay không? Chúng ta cùng chiếu cố lẫn nhau, ta có ý định quan sát khu vực này, sau khi quen hoàn cảnh sẽ đi tới Trường thành.
Triệu Thiên Kiêu cười ha hả bay tới vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.
- Đám người hộ đạo đã bị ta đuổi đi rồi, bọn họ tự có cơ duyên của mình, ta không thể quấy nhiễu con đường của bọn họ, về phần ta, trời đất bao la tự có nơi đi, tự mình trải nghiệm thiên và địa rộng lớn mới có thể dung nạp Thiên Đạo.
Bạch Tiểu Thuần khẽ cười, hắn không muốn bị đám người Triệu Thiên Kiêu biết mình bị vứt bỏ cho nên khoác lác không biết ngượng.
Trần Nguyệt San đi theo Triệu Thiên Kiêu, nàng mỉm cười đứng đó, lúc trước nàng còn tức giận Bạch Tiểu Thuần, hiển nhiên nhớ tới những lời Bạch Tiểu Thuần dạy Triệu Thiên Kiêu nói với nàng lúc trước.
Hai tên tùy tùng cung kính ôm quyền với hắn, bọn họ không dám đắc tội Bạch Tiểu Thuần, hai khuê mật của Trần Nguyệt San hiếu kỳ đánh giá Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch sư đệ, chúng ta đi đây, Triệu sư huynh lo lắng ngươi nên quay lại xem mà thôi, chúng ta cũng có ý định lưu lạc, dù sao nhiều người cũng an toàn hơn, ngươi đã giúp chúng ta như vậy, cùng lên đường đi.
Trần Nguyệt San mỉm cười, lời nói rất êm tai.
Bạch Tiểu Thuần nghe xong cảm thấy rất thoải mái, Triệu Thiên Kiêu cũng cười cười, không có phân trần với Bạch Tiểu Thuần, dường như Bạch Tiểu Thuần tìm mọi cách không đi cùng, sau cùng mới miễn cưỡng đồng ý, mọi người hóa thành hào quang bay ra khỏi thành Đông Hải, bay về hướng Trường thành.
Vừa rời khỏi thành Đông Hải, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận linh khí không có gì không khỏe, trên thực tế nơi này gần Thông Thiên Hải cho nên linh khí rất tốt.
Bạch Tiểu Thuần có ấn tượng sâu nhất chính là mặt đất bên ngoài tường thành, bùn đất nơi này màu tím đen, nội tâm cảm thấy áp lực, dường như trong bùn đất trộn lẫn quá nhiều máu tươi cho nên sinh ra cảm giác âm trầm
Thậm chí tại một ít khu vực, Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy một cái hố sâu, nhất là đi ngang qua một ít hồ nước, hắn phát hiện nước hồ là màu đen.
- Ta từng nghe phụ thân nói qua, từ khi Tinh Không Đạo Cực Tông thành lập đến nay từng xuất hiện một lần Trường thành bị công phá, lần đó có rất nhiều thổ dân Man Hoang giết vào nơi đây, cho nên nơi này máu chảy thành sông...
Trần Nguyệt San vừa nói vừa nhìn mặt đất tím đen.
Bạch Tiểu hít khí lạnh, cảm thấy rất bất an, Bạch Tiểu Thuần phát hiện mặt đất nơi này khác với những nơi khác, thực vật nơi này vô cùng quái dị, ví dụ một cây đại thụ cao bảy tám trượng nhưng lại không có lá cây và nhánh cây, mà là mọc ra một cái đầu người, ánh mắt sinh ra hàn quang âm trầm, phàm là một ít thú con đi ngang qua đều bị nó thôn phệ.
---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.