Trong nhà chính dư âm còn văng vẳng bên tai, nhưng một hồi lâu sau vợ chồng Trần Hi Thế vẫn không đáp lại.
Nguyên nhân không có gì hơn là vì, lần này Trần lão nhị trở về, biểu hiện rất ngoài dự đoán của mọi người. Trong ấn tượng của anh trai và chị dâu, xưa nay ông ta là người không tranh không đoạt, luôn nhường nhịn mọi người, sao có thể có hành động như vậy?
Nhưng hai vợ chồng họ không rõ, quân tử có những điều thể nhẫn, nhưng cũng có điều không thể nhẫn. Trước đây, không phải bọn họ đối xử tốt với Trần Hi Lượng, nên ông ta đều có thể dễ dàng bỏ qua, bởi vì ông ta cảm giác, năm gần đây mình ăn không ngồi rồi, bị xem thường một chút cũng không sao. Nhưng lần này, con ông ta bị ngược đãi, suýt nữa trên mặt còn bị xăm một chữ sung quân thật to. Điều này vượt qua giới hạn của ông ta, cho nên mới phá vỡ giới hạn của ông ta.
Thật ra hai vợ chồng Trần Hi Thế, cũng không muốn chuyện ầm ĩ tới quan phủ. Đại Tống Triều nói “Từ hiếu”, từ hiếu từ hiếu, chính là từ trước sau mới đến hiếu. Hai vợ chồng tự nghĩ làm ầm ĩ lên, không khỏi sẽ bị người nói xấu sau lưng, cho nên thầm nghĩ lấy tội danh to như vậy để ép lão Nhị, hòng mưu đoạt gia sản.
Hiện tại quay một vòng, tưởng mọi việc đã đúng theo như họ muốn, nhưng tình thế đột nhiên nghịch chuyển, Trần Lão Nhị đã giành quyền chủ động.
Hai vợ chồng họ có thể nói thẳng “chúng ta muốn ở riêng sao?”. Sau một lúc lâu, Trần Hi Thế mới nhẫn nhịn nói ra một câu:
- Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa. Nói thế nào, cũng là việc xấu trong nhà. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Đừng nhắc lại...
Cả đời này, ngay cả Thành Đô Trần Lão Đại cũng chưa đi qua, nghe thấy có thể ầm ĩ đến chỗ quan gia, không khỏi hoảng sợ.
- Vậy cũng không thể như vậy là xong chứ.
Hầu thị cũng mạnh miệng nói.
Theo Trần Tam Lang, hiện tại đúng là thời cơ tốt “Nên đem dũng khí truy tàn tặc”. Với tính tình của hắn, khẳng định phải nhân cơ hội để mở mày mở mặt, ít nhất cũng phải gây bất lợi cho bọn họ mới được.
Nhưng người với người không giống nhau. Trần Hi Lượng lại không suy nghĩ như vậy. Ông ta nói:
- Đại ca tính thế nào cứ nói ra, tiểu đệ sẽ cố gắng bồi tiếp.
Không ngờ bõng chốc đem quyền chủ động chắp tay dâng lên, khiến Tam Lang cảm thấy thất vọng.
- Đã ầm ĩ tới như vậy, sao có thể sống chung được nữa?
Vẻ mặt Trần Hi Thế đầy khổ não nói:
- Ta thấy hay là ở riêng đi.
- Ở riêng...
Trần Hi Lượng có chút buồn rầu ngẩng đầu nhìn sang bức ảnh vẽ chân dung của ông cố và bà cố ở phòng chính, cuối cùng thoáng nhắm mắt nói:
- Tùy ca ca làm chủ.
Trần Hi Thế đã nhụt chí, lại nhớ tới tình thế không thể khác được, ông ta thở dài nói:
- Một khi đã như vậy, trước hết ta định ra một bản sơ lược trước, ngày khác hẹn nhau đến quan phủ, ký khế ước sau. Nhị đệ đừng cho là ta có âm mưu gì. Chỉ có điều làm lớn chuyện tới quan phủ, sẽ ảnh hưởng tới thể diện, ta ngồi xuống nói chuyện với nhau vẫn tốt hơn.
- Đúng là như thế.
Trần Hi Lượng gật đầu.
- Yên tâm, ta chắc chắn sẽ công bằng, không để đệ phải chịu thiệt.
Nói xong, ông ta sai con trai đi lấy sổ sách gia sản đến, lại không mở ra nói:
- Trần gia chúng ta chuyển đến đây đã được bốn đời. Nhiều thế hệ lấy nghề đốt than để sinh sống, năm này tháng nọ, tích góp xây dựng được một nhà tổ tiên, một sân than, một rừng trúc. Ban đầu còn tích góp được chút ít. Nhưng mấy năm nay, trong nhà bốn người đi học, chi tiêu quá lớn, sớm đã bán sạch sành sanh, để các ngươi chi tiêu. Mấy ngày trước đó, lo nghĩ tương lai các ngươi còn cần dùng tới tiền trong một thời gian dài, nên cũng bán luôn cả rừng trúc.
Dừng một chút, vẻ mặt hối hận nói:
- Đó là mười tám dặm rừng trúc tốt nhất xã, sản xuất than trúc loại tốt nhất, đổi lấy ba trăm tiền. Ba trăm tiền này, để cha con đệ tiêu dùng, thậm chí tương lai cho tiểu tử nhà đệ đi học, cũng còn đủ.
Trần Hi Lượng gật đầu. Tình hình kinh tế đời Tống, cũng giống với hậu thế vào cuối những năm chín mươi. Giá trị một văn tiền tương đương với một đồng lúc đó.
- Ba mảnh này, chính là tất cả tài sản của Trần gia chúng ta. Ta là chi trưởng, tất nhiên phải kế thừa nhà tổ tiên.
Trần Hi Thế nói:
- Về phần sân than, đệ là người đọc sách, không quan tâm tới chuyện bên ngoài. Mấy năm nay quan phủ trưng thu thêm tiền “Tây Hạ”. Việc kinh doanh không được như trước đây. Gần như không kiếm được tiền. Nếu không cũng không đến mức phải bán rừng trúc.
- Một khi đã như vậy, giao sân than cho đệ đi.
Cuối cùng Trần Hi Lượng không nhịn được đành nói chen vào một câu.
- Sao, đệ đọc sách nửa đời người, không biết thế nào là đốt than, bán than. Đệ có biết cửa người môi giới mở về hướng nào sao? Ca ca đệ không có bản lĩnh khác, chỉ có thể trấn giữ sản nghiệp này. Còn đệ thì sao? Đệ sắp đi tới kinh thành để thi. Sau khi thi xong chính là làm lão quan gia. Nếu làm cái này chẳng phải hạ phẩm giá của đệ sao?
Trần Hi Thế nói:
- Cho nên đệ hãy lấy ba trăm tiền, đỡ phải lo tới những chuyện lời lãi này.
Nói xong, ông ta lo lắng không yên nhìn Trần Hi Lượng, hy vọng mình già mồm cãi lý che giấu được sơ hở chồng chất trong lí do thoái thác của mình, có thể lừa được “con mọt sách” này... Chỉ có điều, hiện tại xem ra, người này cũng không phải kẻ ngốc gì. Điều này khiến ông ta không khỏi lo sợ.
Ông ta không chú ý tới đó là, con trai mình Trần Đại Lang, đang nhe răng nhếch miệng, dùng sức lắc đầu với Trần Hi Lượng.
- Có thể...
Trần Hi Lượng lại nhìn như không thấy, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cũng đồng ý.
- Đừng...
Hai vợ chồng Trần Hi Thế còn chưa kịp nói, Trần Đại Lang - Trần Du không nhịn được đã nói:
- Phụ thân, hai người không thể hãm hại Nhị thúc như vậy. Đó căn bản không phải ba trăm tiền, mà là...
- Ngươi câm mồm!
Trần Hi Thế trong bụng đang suy tính chuyện không đàng hoàng, giận không có chỗ phát, đứng dậy tát một cái vào mặt Trần Du, hét to nói:
- Cút ra ngoài cho ta!
Trần Du không dám làm trái lời phụ thân, ôm mặt đi ra ngoài. Khi đi qua trước mặt Trần Hi Lượng, cậu ta vẫn khẽ thì thầm một câu:
- Đều là giấy nợ…
- Ngươi là đồ chó, chân ngoài dài hơn chân trong!
Trần Hi Thế mất hết mặt mũi, hung hăng ném chén trà vào lưng Trần Du, hổn hển nói:
- Ta không có thứ con trai như ngươi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong chính đường, Trần Đại Lang quấy rối, khiến cục diện hoàn toàn bế tắc.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Trần Hi Thế dứt khoát chơi xấu nói:
- Dù sao đi nữa, ngoài ba trăm tiền giấy nợ này, cái khác cũng không có.
Trần Tam Lang trừng mắt. Hắn từng gặp qua những kẻ vô sỉ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào quá vô sỉ tới như vậy.
- Đệ đã nói qua rồi.
Mặt Trần Hi Lượng như mặt nước trong giếng cổ, không chút dao động nói:
- Có thể.
Mắt Trần Tam Lang càng mở lớn hơn nữa. Trong lòng hắn thầm nói, đã biết rõ là hãm hại còn nhảy vào trong, vậy cũng quá quá, quá nhu nhược mà... Nhưng Trần Hi Lượng lại nói thêm một câu, khiến tâm hắn căng ra. Chỉ nghe ông ta chậm rãi nói:
- Tuy nhiên, ngoài khế ước ra, các người phải lập một phần chứng từ, cam đoan việc hôm nay, một chữ cũng không được nhắc lại, nếu không sân than, nhà tổ tiên, cùng với tất cả gia sản, tất cả đều về đệ.
Trần Hi Lượng cũng không biết rằng, điều này đã trúng vào ý nguyện của anh trai và chị dâu mình. Bọn họ vốn không tính để việc này truyền ra ngoài, chỉ thầm muốn độc chiếm gia sản mà thôi. Hiện tại có cảm giác buồn ngủ được đưa thêm gối đầu, hai vợ chồng có lý nào lại không đáp ứng.
Hai người lén nhìn nhau, đều thấy sự vui mừng trong mắt đối phương... Bọn họ vốn tưởng rằng theo lý, lão Nhị khẳng định muốn thêm một chút gia sản. Ai ngờ ông ta biết rõ đó là hoá đơn thiếu nợ, vẫn chính miệng đáp ứng. Ông ta thật sự là đại ngốc đứng đầu thiên hạ mà. Về phần thêm vào phần chứng từ kia, liền lập tức được lập ra. Đây vốn chính là chuyện xấu trong nhà. Ai lại hy vọng để cho thiên hạ biết được chứ?
Bọn họ lo lắng Trần Hi Lượng sẽ đổi ý, lập tức sai Tứ Lang mang giấy và bút mực tới, lập một tờ khế ước, một tờ cam đoan, hai bên cùng ký tên, chỉ chờ ngày sau đi huyện nha lập hồ sơ, là có thể ở riêng được rồi.
Cẩn thận cầm tờ khế ước còn chưa khô nét mực, Trần Hi Thế cười tươi như hoa, ra vẻ rộng lượng nói:
- Nhị đệ đi dọn dẹp một chút đi. Sau này ra ở riêng, cần khá nhiều vật.
Trần Hi Lượng gật đầu, cầm tờ cam đoan kia nhẹ nhàng thổi cho khô mực, sau đó cẩn thận thu vào trong tay áo, chắp tay về hướng anh trai, chị dâu, rồi ôm lấy Lục Lang, dẫn theo Tam Lang và Ngũ Lang xoay người ra khỏi chính đường.
Sải bước đi tới trước sân, nhìn thấy bộ mặt sưng đỏ của Đại Lang, Trần Hi Lượng ân cần hỏi:
- Đại Lang, cháu không sao chứ?
- Cháu không sao đâu, Nhị thúc.
Trần Du vội vàng nói:
- Cuối cùng thế nào vậy?
Trần Hi Lượng cầm tờ khế ước trong tay, đưa cho Trần Du, sau đó ôm con trai đẩy cửa phòng ra.
Trần Du mở tờ khế ước đọc, nhất thời cảm thấy choáng váng, chạy vào nói:
- Nhị thúc, sao thúc còn lấy giấy nợ đó...
- Chỉ cần không thẹn với lương tâm...
Trần Hi Lượng vừa lấy sách từ trên giá sách để vào hòm, vừa thản nhiên nói:
- Tuy rằng cha mẹ cháu ngược đãi con ta, nhưng ta ăn trong nhà không làm gì cũng ba mươi năm, tiền đi học, đọc sách lại nhiều như vậy. Xưởng than là sinh kế của phụ thân cháu. Sao ta có thể không biết xấu hổ mà tranh đoạt được?
- Vậy ba trăm tiền giấy nợ kia, vì sao thúc còn cầm?
- Ba trăm tiền này coi như mua sự trong sạch cho Tam Lang đi.
Trần Hi Lượng giống như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến.
Trần Du có chút ngây người. Cậu ta mới mười lăm tuổi, còn không hiểu hiểm ác trong cuộc sống. Nhưng Trần Tam Lang đã hiểu... Hai vợ chồng kia xem tiền như mạng sống như thế, vì độc chiếm gia sản, có thể không tiếc dồn cháu ruột mình vào chỗ chết. Nếu dựa vào ưu thế nhất thời, tất nhiên có thể khiến bọn họ không thể chiếm được lợi ích. Nhưng còn con cái sau này, tất nhiên lòng dạ không yên, nếu chẳng may xảy ra chuyện, có thể sẽ rất phiền phức.
Tuy rằng hiểu biết của Trần Tam Lang đối với thế giới này không nhiều lắm, nhưng hắn dựa vào lý giải đối với đạo lí đối nhân xử thế, vẫn đoán ra được vài phần... Còn nhớ rõ, Hầu thị đã đánh mất gà, khi hoài nghi là Lưu hầu tử ăn cắp. Lưu hầu tử kia nhất thời nóng mắt, nói:
- Ta là dân thường, sao có thể ăn cắp gà của bà chứ?
Chỉ cần là người sống trong triều Đại Tống, vốn không có người nào không biết tầm quan trọng của thân phận “dân thường”. Thuê nhà, mở cửa hàng, đến trường, đi xa... lại càng không nói tới thi khoa cử, chỉ cần là làm việc đứng đắn, đều cần xuất thân trong sạch. Nếu từng có án, hoặc là người có lời nhận xét về tác phong không tốt, những người cùng quê sẽ không chịu làm người bảo đảm... Bởi vì trong tương lai, nếu ngươi lại phạm vào chuyện này, người bảo lãnh sẽ phải gánh trách nhiệm.
Không có thân phận dân thường, hoặc là đi làm lính, hoặc là làm nghề nghiệp hèn mọn, “phu xe, lái thuyền, mở nhà trọ, chân khuân vác, nha dịch, vô tội cũng nên giết'. Tóm lại, cả đời này xem như hoàn toàn bị hủy. Mà rất nhiều lúc, không cần có chứng cớ gì, chỉ cần lời đánh giá tác phong không tốt, có thể hủy hoại một con người.
Thật ra, vừa bước một bước vào cửa, Trần Hi Lượng đã chuẩn bị trước tâm lý sẽ gặp phải bất công. Ông ta lập uy trước, cũng không phải vì gia sản, mà là để anh trai và chị dâu hiểu ra, mình không phải là nhu nhược dễ bị bắt nạt, bị trêu chọc cũng nóng nảy, cũng muốn cắn người.
Tất cả tất cả, đều là vì không muốn Tam Lang có khởi điểm thất bại trong đời người... Gia nghiệp Trần gia đâu chỉ có trăm vạn tiền? Trần Hi Lượng lại không thèm chớp mắt mà chắp tay dâng lên, chỉ vì mua một sự trong sạch cho con trai mình.
Giờ phút này, Trần Tam Lang còn chưa thực sự hiểu rõ ý nghĩ sâu xa của Trần Hi Lượng, càng không thể lý giải được cái gọi là đạo của người quân tử. Hắn thực sự có phần kín đáo phê bình kẻ ngốc này... Về phần này, hà cớ gì phải làm như thế? Sau ngày hôm đó còn làm người một nhà thế nào được nữa?!
Nhưng hắn cảm động trước tình thương không vụ lợi của cha. Cho dù đối phương không biết, mình đã không phải là Trần Tam Lang. Nhưng nếu đã thay thế con trai người ta, thì phải... ôi, làm tốt thân phận của người con trai này vậy...
Trần Tam Lang cúi đầu thật sâu, cắn răng một cái, học bộ dạng trên kịch truyền hình, muốn lạy ở trước mặt Trần Hi Lượng.
- Đứng lên, dưới đầu gối nam nhi có vàng!
Trần Hi Lượng lại trầm giọng quát:
- Con hãy đầu đội trời chân đạp đất mà đứng ta!