Tô Cận nghe hắn nói như thế, há hốc mồm, lại bị Mạc Ngôn cắt đứt câu chuyện.
- Tô Cận, là bạn của Mạch Tuệ, tôi cho cô một lời khuyên chân thành, tốt nhất cô nên tránh xa vị sư bá kia của cô một chút. Tôi có thể thấy được, ông ta và sư phụ của cô là cùng một loại người, đều là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Thành Môn Nhất Hỏa, ương cập trì ngưu, nếu như cô thân cận quá, có một ngày sẽ phải chịu liên lụy.
Tô Cận khẽ nhíu mày, nói:
- Tại sao lại nói như vậy?
Mạc Ngôn nói:
- Tôi không biết sư phụ và sư bá của cô rốt cục có âm mưu gì, nhưng tôi khẳng định đó là chuyện không tốt. Nếu như cô đủ thông minh, nên cách xa Thích Viễn Sơn một chút.
Đối với lời khuyên bảo chân thành của Mạc Ngôn, Tô Cận đã sớm nhận thức được, không cần hắn phải nhắc nhở.
Nhưng biết thì biết, thật muốn làm, nhưng lại không đang tâm. Bất kể như thế nào, sau khi Nhan Phương chết, Thích Viễn Sơn, cô xem như người thân cận cuối cùng trên thế giới này, cô không thể không quan tâm, luôn trốn tránh ông ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt trống rỗng.
Cô đến Uyển Lăng, chủ yếu là để tìm hiểu chân tướng về cái chết của sư phụ. Trước khi đến, cô đặt mình vào vị trí của khổ chủ, trong lòng tràn đầy bi phẫn. Nhưng khi cô biết được sư phụ mình chết là do tự sát, tâm trạng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mà hiện tại, Thích Viễn Sơn dường như cũng sắp trở thành một ngọn núi lửa sắp tuôn trào, cách xa rồi, nhưng lại không đành lòng nhìn ông ta tự hủy diệt mình, đến gần, thì lại sợ sẽ bị nguy hiểm.
Thực ra thì lần trước khi gặp Thích Viễn Sơn ở quán trà thì cô đã nhìn ra được phần nào những nhân tố nguy hiểm đó, cô định sẽ ngăn cản, nhưng rồi không biết nên nói như thế nào. Cảm giác đó, làm cho cô cảm thấy rất mệt mỏi, chán nản.
- Tốt lắm, còn có vấn đề gì sao? Nếu như không có, hôm nay chúng ta đến đây thôi.
Mạc ngôn nói.
Tô Cận lắc lắc đầu, nói:
- Không còn gì muốn hỏi nữa...Mạc Ngôn, bất luận nói thế nào, thì cũng rất cảm ơn anh đã cho tôi biết những chuyện đó.
Lúc này, một người đàn ông chừng 30 tuổi đi vào sảnh, gọi một tách cà phê.
Người này tướng mạo bình thản, trông khí chất và cách ăn mặc, thì không khác thành phần tri thức bình thường là mấy, nhưng sau khi Mạc Ngôn nhìn thấy người này, trong lòng có chút kinh ngạc.
- Lạ thật, sao trên người tên đó lại tồn tại Thi Sát? Lẽ nào anh ta chính là người đã thoát khỏi bàn tay của Lộ Lương?
Tình hình bệnh dịch trong thôn Dân tộc tuy rằng đã chấm dứt rồi, nhưng người khởi xướng lại không bắt được, Mạc Ngôn thực sự không quan tâm đến chuyện lần này lắm, nhưng nếu gặp đươc, thì cũng sẽ tra hỏi đến cùng.
Lúc này, trên người anh ta mang nặng thi sát, vẫn không hề nghĩ tới chuyện xử lý, muốn quên đi chuyện này, nhưng lại thấy có chút đáng tiếc, cứ đế cho nó tự lắng xuống. Hiện tại, người đàn ông trước mắt chính là đối tượng cần thỉnh giáo, từ chỗ của anh ta, có thể tìm được nơi để giải quyết thi sát.
Nghĩ đến đây, hắn không vội vã rời đi, ngược lại bình tĩnh ngồi xuống, gọi thêm một tách cà phê.
Tô Cận có chút không hiểu, nói:
- Không phải là anh phải đi sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Chợt nhớ ra là về cũng không có chuyện gì làm, cà phê ở đây cũng được, chi bằng uống thêm một tách. Nếu cô có việc, có thể đi trước..
Tô Cận nói:
- Tôi vừa gửi tin nhắn bảo lái xe tới đón, cũng không vội, tán gẫu với anh một lát cũng được.
Với Mạc Ngôn, cô chưa nói được cái gì là thù hằn, dù nói thế nào, thì cô cũng xuất thân trong gia đình có giáo dục chính thống, quan niệm cũng không đồng nhất với Nhan Phương, Thích Viễn Sơn. Đối với thiện và ác, thị và phi, cô cũng có những tiêu chuẩn của riêng mình, nếu cô thực sự không tìm được nguyên nhân cái chết của sư phụ, thì cũng không phân biệt nổi thiện ác mà sẽ giận cá chém thớt với Mạc Ngôn.
Trong lòng phụ nữ không có thù hằn, chỉ có đôi lúc nhẹ nhàng lơ đãng, hay là sự tò mò gì đó...
- Mạc Ngôn, cái anh luyện cũng là công phu gia truyền sao?
Mạc Ngôn nói:
- Cứ cho là như vậy đi, từ nhỏ đã học cũng những người ở trong thôn, là kỹ năng của nông dân.
Tô Cận lại nói:
- Có thể nói cho tôi biết, anh là người của môn phái nào?
Mạc Ngôn cười nói:
- Toàn là kỹ năng của những người nông dân, nào có môn phái gì đâu.
Hắn thuận miệng ứng phó Tô Cận, trong khi vẫn đang tập trung chú ý lên người đàn ông tri thức kia.
Người này không giống như là đang đợi người, uống xong tách cà phê, không đợi người phục vụ mang tiếp một tách nữa, liền đứng dậy tính tiền.
Mạc Ngôn thấy anh ta rời đi, cũng lập tức đứng dậy định đuổi theo, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của anh ta.
Chỉ cần nhớ được dáng người, thì dù có đi đến chân trời góc bể, cũng không chạy thoát khỏi cảm ứng của Mạc Ngôn.
Sau khi người tri thức đó rời đi, lái xe của Tô Cận lái xe khá chậm, Mạc Ngôn cũng ngượng ngùng bước đi, nói chuyện với mấy cô chân dài.
Sau cuộc nói chuyện này, quan hệ của hai người cũng gần hơn một chút.
Trong lúc nói chuyện, tâm hồn Mạc Ngôn nhìn vào tấm bản đồ thành phố, sau đó chuyển sang ghi nhớ bóng dáng người đàn ông tri thức kia, luôn chú ý đến hướng mà anh ta đi.
Sau khi người đàn ông kia đi ra cửa, đi rất nhanh, hẳn là đã lên xe.
Anh ta đi dọc theo hướng đông phố Cát Hòa, đi qua đường Trường Dương, đường Hợp Thình, đại lộ Thủy Dương, cuối cùng dừng lại ở quảng trường 1/5.
- Mạc Ngôn, tài xế của tôi tới rồi, có muốn tôi đưa anh về không?
Mười phút sau, lái xe của Tô Cận cũng chạy tới nơi, dừng xe bên ngoài quán cà phê.
Mạc Ngôn cười nói:
- Không cần đâu, tài xế của cô sẽ nhận ra tôi, nếu biết tôi và cô gặp nhau, không tránh khỏi hiểu nhầm. Hơn nữa, tôi lái xe tới đây, đang để ở bãi đỗ xe gần đây.
Tô Cận cũng chỉ là khách khí thế thôi, cô cũng không muốn để lái xe thấy mình đi cùng Mạc Ngôn, cái gọi là lòng người khó đoán, ai biết là lái xe có đi nói huyên thuyên với người khác hay không.
- Cũng được, vậy tôi đi trước.
Cô đeo kính râm, đi ra khỏi quán cà phe.
Chờ Tô Cận rời đi, Mạc Ngôn lập tức rời khỏi quán, đi tới bãi đỗ xe.
Trên quảng trường 1/5, người đàn ông tri thức đang bước đi không nhanh không chậm.
Sau khi nhận được một tin nhắn ngắn, anh ta mới bước nhanh hơn, đi đến một nhà khách ở phía nam của quảng trường 1/5.
Đây là một nhà khách tư nhân, nằm sâu trong một ngõ nhỏ, những người ở đây đều là những vị khách chán nản hoặc một vài ca sĩ lang thang.
Người đàn ông tri thức kia bước vào nhà khách, phục vụ lạnh lùng nói: ông chủ mà anh đang tìm, anh đi thẳng lên tầng hai.
Lên lầu hai, người đàn ông tri thức đi đến cửa phòng 202.
Cửa bị người ta mở ra từ bên trong, xuất hiện tại cửa là một người đàn ông ước chừng khoảng bốn mươi tuổi.
Nếu Thích Viễn Sơn cùng Lộ Lương ở trong này, lập tức liền nhận ra người này chính là Tống Thanh Viễn, chẳng qua hắn lúc này bộ dạng hơi có thay đổi, đầu tóc rối bời, vẻ mặt đầy râu ria, nhìn qua giống như là một lữ khách lang thang.
Người nọ thấy Tống Thanh Viễn, lập tức thấp giọng nói:
- Ông chủ, bên Cửu Phật đều đã an bài tốt, ngài hiện tại liền qua sao?
Tống Thanh Viễn nhíu nhíu mày, nói :
- Vào rồi nói chuyện .
Nói xong, cho người kia vào phòng, lại nói:
- Nói với ngươi bao nhiêu lần , tai vách mạch rừng, làm sao ngươi cứ luôn nôn nôn nóng nóng ?
Người nọ không dám cãi, chỉ biết vâng lời gật đầu.
Tống Thanh Viễn cầm lấy bao thuốc trên bàn châm một điếu, đang muốn nói chuyện, lông mi bỗng nhiên lại cau chặt.
Hắn nhìn chằm chằm người đàn ông vừa đến hồi lâu, ánh mắt ngưng trọng, lại có chút nghi hoặc.
Người nọ bị hắn nhìn lông tóc dựng đứng, rồi lại không biết chuyện gì xảy ra...
Một lát sau, Tống Thanh Viễn trầm giọng hỏi:
- Trên đường đi ngươi có tiếp xúc qua người nào không ?
Người nọ không hiểu ra sao, nói :
- Không có, tôi từ Cửu Phật sơn thẳng tới đây, dọc theo đường đi không tiếp xúc cùng bất luận kẻ nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Tống Thanh Viễn lại nói:
- Vậy có gặp được chuyện gì kỳ quái hay không?
Người nọ cẩn thận nghĩ lại chỉ chốc lát, lắc đầu, khẳng định nói :
-Không có, cả chặng đường gió êm sóng lặng, không có bất kỳ chuyện kỳ quái!
Tống Thanh Viễn nhìn chằm chằm hai mắt của hắn, vẫn chưa phát hiện có dấu hiệu nói dối, khẽ mĩm cười nói:
- Không có là tốt rồi... Cẩn thận căng được thuyền vạn năm, Uyển Lăng… cái chỗ này làm chậm của ta một bước, ta không muốn ở Cửu Phật sơn lại bị lỡ một lần!
Người nọ nói :
- Ông chủ, hai ngày trước ông còn nói phải rời khỏi đại lục sao lại chợt nhớ tới muốn đi Cửu Phật sơn?
Rời khỏi đại lục?
Tống Thanh Viễn hơi hơi híp mắt, nếu có thể nói, thật sự hắn đã tính toán rời khỏi đại lục sau vụ ở thôn dân tộc, nhưng toan tính việc không chỉ có thất bại trong gang tấc, còn tổn thất Chu Lâm, trợ thủ đắc lực đi theo chính mình nhiều năm nhất, điều này làm cho hắn đau lòng không thôi. Hơn nữa cục quốc phòng uy hiếp ít nhất ở trong vòng mười năm, hắn không được tiếp tục bước trên mảnh đất này, nhưng người trong giang hồ thân không dứt ra được, mấy ngày hôm trước truyền đến một tin tức, khiến cho hắn không thể không mạo hiểm dù bị cục quốc phòng phát hiện, phiêu lưu ở lại.