Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 332: Hỗn loạn




Tiểu mập mạp bán tín bán nghi, nói:

- Thật sự có thể sao?

Mạc Ngôn cười nói:

- Ta nói có thể là có thể...

Tiểu mập mạp vẫn có chút không tin, lắc đầu nói:

- Cái tên bại hoại đó rất giảo hoạt ... Nó không chỉ là trận linh trong trận, hơn nữa cắn nuốt rất nhiều tàn hồn, đã gần như xảy ra dị biến. Nó am hiểu nhất chính là mê hoặc nhân tâm và ẩn nhẫn, nếu nó phát hiện người mà nó đánh không lại, như vậy khẳng định sẽ tạm thời trốn đi, tìm những phương pháp khác để đối phó ngươi. Cho nên ta nghĩ ... Chúng ta tốt nhất vẫn nên rời nơi này.

Mạc Ngôn lại cười, nói:

- Cho dù phải rời khỏi, cũng phải tìm được đồng bạn của ta trước.

Tiểu mập mạp ngẩn ngơ, nhìn về phía bản mạng hồn kiếm một bên như đang chảy nước miếng đối với mình, nói:

- Đồng bạn của ngươi không phải nó sao?

Mạc Ngôn nói:

- Đây là bản mạng hồn kiếm của ta, không phải là đồng bạn. Đồng bạn của ta là một người khác...

Lời còn chưa dứt, tiểu mập mạp liền vẻ mặt cầu xin, nói:

- Không xong rồi, đồng bạn của ngươi chỉ sợ là dữ nhiều lành ít !

- Xin đạo hữu ban thưởng cho ta máu huyết!

Người trung niên thi lễ thật sâu đối với hắc miêu, lời nói cực kỳ khẩn thiết.

Trong mắt Hắc Miêu giống như là có chút hoảng hốt, nói:

- Được, được, một giọt máu huyết mà thôi, không coi là cái gì.

Nàng ngồi xổm xuống dưới đất, giơ ra móng vuốt, nhẹ nhàng ấn một thứ vào móng bên phải, rồi sau đó bức ra một giọt máu huyết đỏ sẫm, nói:

- Một giọt thật sự được rồi chứ?

Người đàn ông trung niên thẳng lưng, trong mắt lóe ra ánh sáng, lộ ra tà dị nhè nhẹ, nói:

- Được rồi, một giọt cũng đủ.

Hắc miêu quơ quơ trảo, đem máu huyết đẩy về hướng người đàn ông trung niên, nói:

- Không đủ thì ta còn cho nữa, ngàn vạn lần đừng khách khí với ta...

Nàng nói hào phóng cực kỳ, giống như máu huyết này rẻ như thức ăn đậu hũ bán trong chợ vậy. Nếu để ý thái độ, so sánh với sự đề phòng lúc trước, có thể nói là một trời một vực.

Lúc này, nàng tựa hồ không có phát hiện, hoàn cảnh quanh mình đã xảy ra biến hóa thực lớn.

Trên đỉnh đầu, không có trời xanh mây trắng, mà là trở nên âm trầm u ám. Một đám mây huyết sắc thật lớn như tán ra, không ngừng xoay tròn, mà còn kéo dài theo vô số sợi tơ huyết sắc, tại đỉnh đầu nàng vờn quanh, làm như muốn tiến vào đầu của nàng...

Những thảm thực vật lục sắc cùng các loại kiến trúc bên người cũng bất tri bất giác biến mất, thay vào đó là màu xám sương mù vô tận. Mà ở bên trong sương mù, có gần trăm bóng hình con quỷ chìm nổi, đang trưởng thành. Không ngừng phát ra tiếng thét chói tai về phía nàng ...

Mắt thấy máu huyết bay tới hướng mình, người trung niên rốt cuộc nhịn không được đắc ý trong lòng, cất tiếng cười to đứng lên.

Hắc Miêu ngây ngô nói:

- Ngươi cười cái gì?

Trên mặt người trung niên mang theo vẻ tươi cười châm chọc, khi nói chuyện, thậm chí không thèm nhìn hắc miêu, mà chỉ chuyên chú nhìn vét tích máu huyết trên đầu ngón tay ...

Không thể không nói, so sánh với máu tươi người thường, máu huyết tu sĩ như là tác phẩm nghệ thuật nào đó.

Lúc này toàn bộ không gian đã bị đám mây huyết sắc cùng sương mù màu xám bao phủ, không có chút ánh sáng, vết tích máu huyết trên đầu ngón tay người trung niên liền có vẻ rất rực rỡ. Một giọt tròn tròn, giống như trân châu huyết sắc, bề ngoài trong suốt rực rỡ, hào quang vô tận, bên trong lại đang không ngừng lưu động ...

- Thật sự là tuyệt vời ...

Người trung niên thì thào cảm thán , trong mắt lại không chút nào che dấu sự tham lam, cũng có hưng phấn cùng thỏa mãn sau khi âm mưu thực hiện được.

Đồng thời, hắn cũng không che dấu khí tức của chính mình. Da sau đầu da lặng lẽ hở ra, sau đó tràn ra, một con mắt tràn ngập khí tức tà ác từ chỗ vỡ ra chui ra. Con mắt này vẫn chưa hoàn toàn thoát ly, mà kéo một đoạn dây giống như dây thần kinh, lướt qua đỉnh đầu đi đến trán...

Khoảng cách chỗ người đàn ông trung niên không xa, Hắc Miêu đã bị đám mây huyết sắc trên đỉnh đầu hoàn toàn ngăn chặn.

Từ trong những đám mây kéo dài sợi tơ huyết sắc, liều mạng chui vào đầu của nàng .

Mà những tàn hồn trong mây phát ra tiếng thét chói tai, cũng đang không ngừng tra tấn màng tai nàng...

Chịu hai loại áp chế này, tư duy của nàng tựa hồ đã hoàn toàn hỗn loạn.

Thần kinh trong chốc lát mê man, trong chốc lát lại kịch liệt đấu tranh, ngẫu nhiên cũng lại thanh tỉnh, nhưng đại đa số thời gian đều như đang giãy dụa !

Người đàn ông trung niên không thèm nhìn Hắc Miêu, sau khi nhìn thoáng qua một phương hướng, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một tia kiêng sợ.

- Chờ hoàn toàn khống chế được con mèo ngu xuẩn này rồi. Hẳn là có thể cùng người nọ giao phong chính diện một lần . Cho dù sợ vẫn không phải là đối thủ của hắn, nhưng ít ra có con tin nơi tay...

Hắn thì thào lẩm bẩm:

- Việc này không nên chậm trễ, vẫn cần xử lý con mèo ngu xuẩn này trước!

Nói xong. Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng bắn ra, đem tia máu huyết hướng vào không trung.

Máu huyết trên không trung vẽ ra một đường cong tuyệt vời, rơi về hướng con mắt trên đỉnh đầu người đàn ông trung niên kia ...

Con mắt ở giữa lặng yên vỡ ra, lộ ra mùi tanh nồng, trong nó có màu vàng tích tụ, cũng có so le răng nanh không đồng đều rất sắc bén.

- Phù ...

Giống như một giọt bọt nước rơi vào cái chảo, máu huyết rơi vào trong miệng. Lây dính những dịch màu vàng, nhất thời phát ra tiếng vang, ngẫu nhiên còn sinh ra tiếng vang bạo liệt rất nhỏ ...

Trên mặt người trung niên nhất thời hiện ra vẻ thích thú. Hơi hơi híp mắt, tựa hồ vết tích máu huyết kia là món mỹ vị.

Con mắt ở giữa chỗ mùi tanh nồng đó lặng yên khép kín lại, từ chính giữa lộ ra đầu lưỡi giống như của rắn, mặt ngoài ánh mắt không ngừng chuyển động tựa hồ chưa hết vận động. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Nên kết thúc rồi ...

Người đàn ông rrung niên nhìn về phía Hắc Miêu. Mang theo châm biếm, nói:

- Bây giờ, ngươi thuộc về ta!

Hắn vươn tay phải ra, lấy ngón trỏ trên không trung vẽ ra quỹ đạo huyền diệu nào đó, trong miệng lại thì thào đọc niệm chú ...

Một lát sau, phịch một tiếng, hắc miêu ngã xuống đất.

Người đàn ông trung niên thấy thế, mỉm cười, phất tay xua tan đám mây huyết sắc cùng những sương mù màu xám trên bầu trời. Sau đó đi đến bên cạnh hắc miêu, ngồi xổm xuống.

Đến đây ...

Hắn cắt qua đầu ngón tay, lấy ra một giọt máu màu đen khí tức tà ác. Tích tụ ở mi tâm của Hắc miêu.

Giọt máu phảng phất có linh hồn của chính mình, vừa đến mi tâm hắc miêu, liền liều mạng chui vào bên trong.

Lúc này ý thức của Hắc Miêu tan rã, hoàn toàn không có sức phản kháng, để cho giọt máu màu đen tùy ý xâm nhập mi tâm, sau đó hướng vào chỗ sâu trong đại não mà chui vào...

- Đại cáo thành công!

Người đàn ông trung niên mỉm cười.

Nhưng hắn mỉm cười chỉ được nửa giây, lập tức liền bỗng nhiên ngừng lại, nhìn về phía sau, thần sắc có vẻ có chút khẩn trương.

Cách đó không xa, có người đang chậm rãi đi tới.

Người đàn ông trung niên nhìn người này, thần thái có chút cổ quái, vừa có đề phòng và sợ hãi, cũng có một tia hưng phấn cùng mong chờ.

Không cần phải nói, tới người đây tự nhiên chính là Mạc Ngôn.

Khi hắn từ đàng xa đi tới, xa xa đã nhìn thấy hắc miêu nằm rạp trên mặt đất.

Nhưng không biết tại sao, hắn cũng không lộ ra phẫn nộ và căng thẳng.

- Ngươi đến chậm...

Người đàn ông trung niên bỗng nhiên lộ ra nụ cười, hơi trào phúng.

Mạc Ngôn cười cười, nói:

- Ngươi nói sai rồi, kỳ thật ta là tới sớm.

Đến sớm ư?

Người trung niên ngẩn ra, nói:

- Có ý gì?

Mạc Ngôn cười nói:

- Đợi rồi ngươi sẽ biết...

Hắn cũng không giải thích, mà chỉ tỏ ra đầy hứng thú đánh giá người đàn ông trung niên, lại nói:

- Ta lần đầu tiên nhìn thấy trận linh như ngươi, theo điển tịch đạo gia ghi lại, trận linh như ngươi hình thành linh thể Tiên Thiên, nếu như không có chủ nhân tế luyện, thường thường sẽ trở thành ác vật. Hiện tại xem ra, đúng thật là như vậy...

Trận linh bất đồng với linh vật là linh thể sinh ra từ thiên địa như tiểu mập mạp, bọn họ từ khi hình thành Tiên Thiên, xem như là thứ nhân tạo, cho nên liền khuyết thiếu thiên địa chi linh.

Nói cách khác, chúng nó từ nhỏ đã ngây thơ, cũng không được truyền thừa, nếu không có tu sĩ tiến hành tế luyện đối với chúng nó, cũng chỉ có thể thuận theo bản năng đi sờ soạng rồi tiến tới...

Mà bất luận là nhân loại hay là động thực vật, hoặc là các loại ý thức thể, bản năng cực mãnh liệt chính là sinh tồn.

Khi khuyết thiếu chỉ dẫn bọn họ thường thường đều sẽ trở thành ác vật nào đó về ý nghĩa. Tỷ như trận linh trước mắt này, tự sau khi sinh ra, bởi vì không có người tế luyện, liền thuận theo bản năng "Ta muốn sống sót", cắn nuốt hết thảy tu sĩ tiến vào pháp trận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.