Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 7: Nguyệt như sương, hoa mãn thiên




Edit: Mèo Gà
Beta: Tình
Đóa hoa nhẹ nhàng dừng trên vai nam nhân bị người nọ tiện tay phất đi, đóa hoa khinh phiêu rơi xuống, bị gió thổi qua, nhẹ bay đến trước mặt ta. Ta cúi đầu nhìn đóa hoa đào hồng nhạt. Thời gian như ngừng trôi, không gian như tĩnh tại. Cả cánh rừng nhất thời trở nên im lìm.
Củng cố lại thần kinh nhất thời lơi lỏng, ta liền cảm thấy toàn thân như bị cự thạch1 đè đến mất hết khí lực, đau đớn lúc trước vì khẩn trương mà không cảm nhận được nay như thủy triều ào ạt xâm chiếm ta, tựa như đại thiết chùy bổ trên đầu.
Ta nghĩ, ta hẳn là nên hướng nam nhân cứu ta mà cảm tạ, đáng tiếc ta lại bị cơn đau tập kích, tạm thời ngất đi.
Khi ta tỉnh lại bên cạnh đã không còn ai. Tịch dương không còn, thay vào đó là ánh trăng đàm đạm ôn nhu phủ xuống. Ta thử ngồi dậy, cảm giác chạm vào một mảnh tơ lụa bóng loáng mềm mại, cúi đầu liền thấy dưới thân là một kiện xiêm y nguyệt sắc.
Ban đêm bãi cỏ rất lạnh, trường bào nguyệt sắc bảo vệ ta trước sương đêm. Ta cầm trường bào, ngón tay nhẹ nhàng chà xát một chút, cảm thán, vải dệt nhìn khinh bạc mà có thể cách thủy giữ ấm, nhất định rất xa xỉ. Y phục ở đây vậy người đâu?
Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện mình vẫn như cũ nằm ở rừng hoa đào. Người nọ cứ như vậy đi rồi? Không sợ dã thú lại xuất hiện xơi tái ta?
Ta “Sách” một tiếng, tay sờ ót. Phía sau đã bọc một tầng dày băng gạc. Tốt lắm, thương mới chồng thương cũ. Dù không hay soi gương nhưng ta hiện tại có thể tưởng tượng ra bộ dạng mình có bao nhiêu giống quỷ. Một thân quấn đầy băng gạc, đi ra ngoài nhất định hù chết người.
Bất quá lúc này miệng vết thương không hề đau. Có lẽ nam nhân sau khi ta hôn mê đã giúp ta băng bó. Ta cúi đầu kiểm tra từ trên xuống dưới, phát hiện tất cả miệng vết thương lớn nhỏ trên người đều đã được xử lý, thậm chí vết thương do sét đánh ngày trước cũng được xử lý qua một lần.
Nói vậy chẳng phải là thân thể ta đã bị tên kia nhìn hết rồi sao?
Tuy người nọ đã cứu ta, nhưng chính mình trong lúc không có năng lực phòng bị, bị người ta cởi quần áo, ta vẫn có chút không được tự nhiên.
Ánh trăng sắc như đao, trong trẻo nhưng lạnh lùng trùm lên mặt đất một mảnh ngân quang. Đi qua rừng hoa đào, ta dần dần phát giác cảnh trí nơi này thật kì lạ, có núi, có nước, đất dưới chân cũng bằng phẳng, cỏ tươi kết thành thảm trải ra một mảnh xanh thẫm.
Cảnh trí tuy đẹp nhưng không được tự nhiên. Cỏ sinh trưởng trên núi thương sẽ không chỉnh tề có hàng có lối như thế, ngay cả rừng đào ta vừa đi qua cũng không giống trời sinh mà là do người trồng lên. Nơi này cũng có đệ tử Thánh Môn ở? Là chỗ ở của bạch y nam tử đã cứu ta? Nếu bạch y nam tử sống ở đây, sao người nọ để ta lại trong rừng, sao không đưa ta vào phòng luôn đi.
Cách đó không xa có một dòng sông nhỏ trong trẻo lặng lẽ chảy. Ta hướng ngược chiều nước chảy mà đi. Nước sông trong suốt lạnh lẽo. Vài tảng đá nhô lên mặt sông, dưới ánh trăng hiện lên bóng loáng đẹp đẽ.
Đã bao lâu không có người ban đêm tại nơi trong trẻo nhưng lạnh lẽo u tĩnh này một mình du hành2?
Nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, ta nhất thời cảm thấy toàn thân thoải mái. Người vừa chết đi sống lại như ta, cái gì cũng không có, cừu3 cũng thế, hận cũng vậy, đều như là hoa rơi bị gió cuốn lưu lạc giữa sông, theo dòng nước trôi về phương xa. Bốn phía một mảnh tĩnh lặng, ngẫu nhiên vài tiếng côn trùng kêu vang, bầu không khí tựa hồ càng giúp cho người dễ dàng tỉnh táo lại.
Đột nhiên hưng trí, ta cởi hài, đôi chân trần trực tiếp dẫm trên cỏ nơi bờ sông. Lòng bàn chân cảm thụ được cỏ non mềm mại. Cỏ tươi, nước sông cùng bùn đất bám trên người, không hề khó chịu mà còn thoải mái.
Từ khi ly khai phàm trần thế tục, chỉ sợ đây là lần đầu tiên ta tĩnh tâm cảm nhận thế giới này, cho dù chỉ là một dòng sông, một mảnh cỏ, một bờ đất, nguyên lai cũng tuyệt vời như vậy. Bóng đêm như rượu, ta dần dần say đắm trong đất trời.
“Ào ào xôn xao……”
Đi tới đi lui, thanh âm nước chảy ào ào rơi vào tai ta. Hơi ngừng bước, ta thì thào tự nói: “Nghe âm thanh này, xem ra đầu nguồn sông này ngay phía trước. Không xa hẳn là có thác nước đi.”
Cúi đầu nhìn hai chân đã dính đầy bùn đất cùng cỏ, nếu có thác nước, vừa lúc có thể tẩy rửa, lại kiếm chút thức ăn, tìm một nơi nằm nghỉ ngắm nhìn cảnh đẹp.
*Chú thích:
1 cự thạch: là các tảng đá lớn được sử dụng để xây dựng các kết cấu hay các di tích, hoặc là đứng một mình hoặc là cùng với các tảng đá khác.
2 du hành: đi bộ đường dài, thường để ngắm cảnh
3 cừu: thù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.