Chuyển ngữ: Mic
Hoắc Kình khoanh tay đứng trong sảnh, toàn bộ sảnh đều là tân khánh, đều là quan viên Mặc thành.
“Lời lão phu vừa nói, chư vị hẳn đã nghe rõ. Trước đây ở trước mặt mọi người giao binh phù cho Thái thường thiếu khanh chẳng qua là kế sách tạm thời để đối phó Nhược Khương, cũng không phải là ý định thật của lão phu và thành chủ. Hiện tại đại sự ở ngay trước mắt, chư vị vẫn nên dụi mắt nhìn kỹ mới được, đừng đưa ra quyết định sai lầm.”
Đông đảo quan viên chắp tay đáp vâng, nhưng một vài người lại dao động không chắc chắn, Thứ sử cũng không nói lời nào.
Hoắc Kình quay đầu, trực tiếp điểm danh: “Thứ sử thấy thế nào?”
Lần này thứ sử không thể giả điếc thành công, đối diện với Hoắc lão tướng quân thì chút khí thế cũng không có, ngượng ngùng nói: “Việc này….bổn quan đương nhiên vâng lệnh thành chủ hành sự.”
Hoắc Kình gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nếu Thứ sử đã bày tỏ thái độ, người khác cũng sẽ có dự tính, Hoắc Kình rất hài lòng, chắp tay tuyên bố giải tán.
Các quan viên đứng dậy đáp lễ, người trước kẻ sau rời đi. Tới ngoài cổng lớn Hoắc phủ, mấy người họ liền vây quanh Thứ sử.
“Đại nhân, lời của Hoắc lão tướng quân có thể tin được không? Nói binh phù trước đây là kế sách tạm thời, hiện giờ bỗng nói là giả là xong rồi?”
“Đúng đó, huống chi thành chủ coi trọng Thiếu khanh đại nhân thế nào ai cũng trông thấy, không giống giả vờ đâu.”
Thứ sử nhìn trời: “Các người có chủ ý gì thì tự mình quyết định đi, bổn quan không rõ.”
Mọi người vốn muốn hỏi thử ý kiến của hắn, cũng tiện để lựa chọn đứng về phe nào, nào ngờ hắn lại muốn phủi tay làm ngơ, thực sự không biết làm sao nên đành thôi, nháo nhác tản đi.
Trên lầu các cao cao của Hoắc phủ, A Chiêm thu lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài viện. Mấy người kia tập hợp ở trước cửa phủ bàn bạc hồi lâu, cũng không biết liệu có phải có gì bất lợi cho Sư Vũ hay không.
Hắn quay đầu nhìn, sau lưng là một nhóm tùy tùng mà hắn không biết một ai, nhất định là do Sư Vũ sắp xếp, hiện tại hành động càng không có chút tự do nào, muốn đi gặp nàng một lúc thôi cũng khó như lên trời.
Im lặng xuống khỏi lầu các, hắn bất giác có chút mệt mỏi, lập tức có một tỳ nữ bước qua dìu hắn. A Chiêm liếc nhìn nàng ta, lại là một gương mặt xa lạ. Hắn không khỏi nhớ tới những tùy tùng hầu hạ mình trước đây, vừa quen thuộc thì đã không thấy đâu nữa, trong lòng đương nhiên không vui, lập tức dùng sức giằng ra.
Tỳ nữ sợ đến độ quỳ sụp xuống: “Công tử thứ tội, nô tỳ đáng chết.”
A Chiêm vốn cũng không phải kiểu người dễ nổi nóng, thấy nàng ta như vậy thì không khỏi mềm lòng, bảo nàng đứng dậy, khẽ thở dài, có chút không yên lòng.
Tỳ nữ kia sau khi đứng dậy thì dè dặt hỏi: “Công tử có chuyện gì phiền lòng sao?”
A Chiêm bật cười: “Đúng vậy, ta muốn đi phủ thành chủ, nói rồi các ngươi cũng không giúp được.”
“Thế thì có gì khó? Nô tỳ giúp ngài.” Ngữ khí tỳ nữ nhẹ nhàng.
A Chiêm không khỏi bật cười: “Ngươi tên gì?”
Tỳ nữ cung cung kính kính: “Nô tỳ tên Quyên Huệ.”
A Chiêm chỉ cho rằng nàng ta đang an ủi mình, thầm nghĩ cô nương này thật sự ngây thơ.
Quay về viện nghỉ ngơi một lúc, Quyên Huệ tới hầu hạ hắn uống thuốc, sau đó bữa trưa chỉ ăn một bát cháo nhỏ thì hắn đã không còn khẩu vị.
Quyên Huệ thấy tinh thần hắn không tốt thì đề nghị: “Không phải công tử nói muốn đi phủ thành chủ sao? Lúc này thành chủ hẳn đang nghỉ ngơi, đi gặp ngài ấy vừa hay.”
A Chiêm sửng sốt: “Ngươi thật sự có thể đưa ta đi ư, không sợ thành chủ trách tội?”
Quyên Huệ cười nói: “Công tử cũng đâu có làm chuyện gì xấu, nô tỳ chẳng có gì phải lo lắng cả.”
A Chiêm suy tư một lúc, gật đầu: “Cũng được, đi sớm về sớm, nhớ làm việc bí mật.”
Trên đường đi, A Chiêm mới biết trước đây Quyên Huệ là người phủ thành chủ đưa tới, chẳng qua từ khi vào Hoắc phủ thì chưa hề quay lại, nhưng tuyến đường thì vẫn hết sức quen thuộc. Hắn ngồi trong xe chẳng qua chỉ mới chợp mắt một chút, nhưng lúc tỉnh dậy thì đã tới cửa sau phủ.
Nếu không phải thật sự lo lắng tình hình trước mắt của Sư Vũ thì hắn cũng sẽ không đến đây, nhưng thật sự tới rồi thì lại không khỏi lo lắng Sư Vũ sẽ giận hắn. Hắn khoác kỹ áo choàng, nói với Quyên Huệ: “Nhiều lắm nửa canh giờ ta sẽ ra, ngươi ở đây chờ ta.”
Dù câu này là nói với Quyên Huệ, nhưng cũng không khác gì hắn nói cho chính mình nghe.
Xe ngựa của Hoắc phủ có ai dám cản? Huống chi cái người che áo choàng dày kín mít này cũng không chỉ xuất hiện ở cửa sau mới một lần, nhóm thị vệ chỉ có thể để mắt nhiều hơn, phái một người đi theo hắn, cũng không dám nhiều lời.
A Chiêm đi vào phủ, vốn định tới thư phòng, nhưng đoán chừng hiện đang là thời kỳ đặc biệt, nơi Sư Vũ làm việc hiển nhiên có không ít người ra vào, liền chuyển hướng tới nơi ở của nàng.
Nơi này chỉ có Túc Diên đang dọn dẹp sắp xếp, bỗng trông thấy một nam tử cao ráo gầy gò đi vào thì sợ giật bắn người, thấy eo hắn đeo ngọc bộ chữ Hoắc mới nhớ ra đây chính là vị công tử trước đây đã cứu thành chủ nhà mình thoát khỏi nguy hiểm.
“Sao Hoắc công tử lại đến đây?” Túc Diên vừa hành lễ vừa quan sát hắn, tiếc là hắn quá gầy, áo choàng thì to, cả gương mặt tựa như đều khuất sau vành mũ, chỉ lộ ra cái cằm trơn bóng.
Nàng tò mò chết đi được, tới bây giờ vẫn chưa nhìn rõ tướng mạo hắn thế nào, thật sự là ngứa ngáy khó nhịn.
“Tiểu….thành chủ không ở đây sao?”
“Đúng ạ, thành chủ đang xử lý công vụ, hẳn rất nhanh sẽ quay về, hàng ngày người đều sẽ nghỉ trưa.”
A Chiêm gật đầu, ngồi xuống bên bàn: “Vậy ta ở đây đợi.”
Túc Diên vâng một tiếng, dâng trà nóng rồi lui ra ngoài, bảo người hầu đi báo tin, còn mình thì đứng ở cửa canh gác.
A Chiêm ngồi trong phòng một lúc, lim dim muốn ngủ liền dứt khoát đứng dậy đi lại, đi tới đi lui thì vào phòng trong.
Sư Vũ và Tức Mặc Vô Bạch lần này bàn chuyện sớm đã kết thúc, hiện nàng đã ở trong thư phòng cả buổi sáng.
Lúc hấp tấp quay về, Túc Diên đang từ hành lang đi tới, thấy nàng liền ập tức nghênh đón: “Thành chủ về trễ rồi, Hoắc công tử đi rồi ạ.”
Sư Vũ hừ một tiếng: “May mà huynh ấy đi nhanh, bằng không chắc chắn sẽ lại mắng huynh ấy một trận, luôn không nghe lời.”
Túc Diên thấy quan hệ họ tốt như vậy thì không khỏi che miệng cười.
Sư Vũ vừa đi về phòng vừa hỏi: “Không ai thấy huynh ấy đấy chứ?”
Trước đây Túc Diên đã từng được căn dặn, vội nói: “Không ạ, nô tỳ tiễn ngài ấy ra ngoài rồi mới quay lại.”
Sư Vũ gật đầu, biết A Chiêm lo nàng không đối phó được Tức Mặc Vô Bạch, ý định trách mắng ban đầu cũng giảm bớt.
Dùng cơm trưa xong, vẫn theo lệ thường định nghỉ ngơi một chút, chỉ là nhớ tới lời Tức Mặc Vô Bạch thì cứ lăn qua lộn lại cũng không cách nào chợp mắt. Một lúc lâu, cuối cùng nàng ngồi dậy, đi tới trước bàn trang điểm.
Trong ngăn kéo đặt quyển sổ con mà lúc trước Phương Hàng đưa cho nàng, khi ấy chỉ nhắc một câu thôi đã động đến vết thương của Tức Mặc Vô Bạch, đây đại khái chính là nhược điểm duy nhất có thể khiến hắn không cách nào vực dậy.
Chỉ cần công bố chuyện phụ thân hắn lúc trước lén tích trữ khí giới được hoàng đế bao che cho thiên hạ cùng biết, hắn sẽ thân bại danh liệt.
Ngón tay nàng đặt lên ngăn kéo, nhẹ kéo ra thì bỗng giật mình, bên trong thế nhưng trống không.
Tức Mặc Vô Bạch ngồi bất động trước thư án, hắn duy trì tư thế này đã mấy canh giờ.
Đỗ Tuyền nhiều lần mượn cớ châm trà đưa nước đi vào ngó thử, trước đó hắn múa bút thành văn, lưu loát viết một quyển sớ dày, nhưng sau đó thì bỗng không có bất cứ động tĩnh gì, cứ thế ngơ ngẩn nhìn quyển sổ trước mặt.
“Công tử, có cần giúp người gửi tấu sớ này đi không?” Trời đã khuya, Đỗ Tuyền thực sự không nhịn được.
Tức Mặc Vô Bạch cuối cùng có cử động, cầm ấn chương của mình ấn lên đó, nhưng cũng không nói muốn gửi đi.
Đây vốn là tấu chương muốn hạch tội Sư Vũ.
Gia Hi đế đã đích thân ban mật chỉ, gần đây danh tiếng của Sư Vũ ở Mặc thành quá nổi, đương lúc cần hắn ở trong triều ngăn chặn.
Còn chưa đưa ra quyết định thì cửa bỗng bị gõ mạnh mấy cái.
Đỗ Tuyền ra mở cửa, người tới là một quan binh, nhưng trên người không mặc phục sức của thị vệ trong phủ thành chủ mà giống với thị vệ cấm quân Diêm Quân lưu lại, sau khi vào trong thì không nói gì, trước tiên trình ra một yêu bài.
“Chỗ này của ta lần đầu tiên có mật thám tới đấy.” Tức Mặc Vô Bạch cười cười, không biết Sư Vũ biết được sẽ định làm gì.
“Thiếu khanh đại nhân, thuộc hạ đến đây là vì nhận được tin tức bất lợi cho ngài.” Người tới rảo bước đến trước mặt hắn, ghé bên tai hắn thì thầm vài câu.
Sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch bỗng thay đổi.
Hôm sau, sáng sớm Sư Vũ thức dậy, dùng xong bữa sáng thì cũng không đi tới thư phòng mà đun nước pha trà, tựa như đang đợi khách đến.
Không biết từ lúc nào Tức Mặc Vô Bạch đã đứng tựa cửa, giống như từ trên trời đáp xuống. Gió buổi sớm rất lớn, góc áo hắn thi thoảng phất lên, để lộ hoa văn cây cỏ.
“Mưu lược của cô cô thật hay, ta cho rằng lúc trước người nói chuyện gia phụ bị hoạch tội chỉ là nghe được phong phanh, không ngờ tới còn có sổ con Phương Hàng tự tay viết đưa cho người làm chứng.”
Bàn tay đang pha trà của Sư Vũ khựng lại, dưới ánh nắng ban mai, nửa gương mặt xinh tươi như mộng: “Vậy tức là những gì nói trong sổ đều là thật ư? Lệnh tôn thật sự trữ riêng khí giới, ngươi cũng vì vậy mới không thể không từ quan quy ẩn, có phải không?”
Khóe môi Tức Mặc Vô Bạch hơi nhếch lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta nhận được tin nói sổ được gửi đi từ Hoắc phủ, Hoắc lão tướng quân trước giờ chỉ nghe theo mệnh lệnh của người, hiện giờ cũng ra lệnh mọi việc đều tuân theo ý của thành chủ, hẳn ông ấy sẽ không vượt quá chức phận, rốt cuộc là ai muốn phát tán tin này ra nhỉ?”
“Chính là ta.” Sư Vũ cụp mắt chăm chú nhìn nước sắp sôi trong lò.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng Tức Mặc Vô Bạch bỗng nhiên cười lạnh: “Vậy thì chiếu cáo thiên hạ đi, chỉ e tới lúc đó bị lộ chuyện xấu không phải gia phụ mà là vị thúc công tốt Tức Mặc Ngạn kia của ta đấy.”
Sư Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi nói gì?”
“Gia phụ đường đường là Hộ bộ thượng thư, sao có thể vô duyên vô cớ tích trữ riêng khí giới? Số khí giới đó là của Tức Mặc Ngạn, ông ta đột ngột tìm tới gia phụ nhờ hỗ trợ vận chuyển, bảo rằng chỉ là ít hàng hóa bình thường. Gia phụ còn tưởng ông ta có lòng muốn giao hảo với người nhà nên đương nhiên toàn lực giúp đỡ, nào ngờ Tức Mặc Ngạn chỉ nhìn trúng quyền lực trong tay người.” Tức Mặc Vô Bạch đứng thẳng, phủi phủi vạt váo: “Sau đó sự việc bị lộ, Tức Mặc Ngạn lập tức phủi sạch chuyện này. May mà bệ hạ hiểu rõ, gia phụ mới không phải gánh tội danh phản quốc, nhưng người vì vậy mà qua đời nơi đất khách quê người, không biết sau khi thiên hạ hiểu rõ thì nợ này rốt cuộc nên tính cho ai nhỉ?”
Sư Vũ kinh ngạc nhìn hắn.
Tức Mặc Vô Bạch nở nụ cười không rõ ý tứ: “Tức Mặc Ngạn là anh hùng trong lòng người dân Mặc thành, là tình thánh, nhưng trong mắt ta chỉ là một kẻ tiểu nhân không nhận người thân. Có lẽ đây chính là câu người làm việc lớn không chú ý tiểu tiết, mặc dù trước giờ ta chưa từng gặp ông ta, nhưng sớm đã được lĩnh giáo thủ đoạn. Về phần tin hay không tin, người tự ngẫm đi.”
Sư Vũ thế nhưng không hề phản bác, trầm mặc hồi lâu: “Cuối cùng ta đã biết vì sao ngươi lại để tâm đến Mặc thành như vậy rồi.”
“Nhưng ta vẫn không biết vì sao nàng không chịu từ bỏ.” Hắn tiến lại gần một bước: “Rốt cuộc là ai muốn phát tán tin này?”
Sư Vũ quay đầu đi: “Ta nói rồi, chính là ta.”
Nhưng nét mặt Tức Mặc Vô Bạch lại hết sức dịu dàng, khẽ đưa tay vuốt ve mặt nàng: “Cũng thế, đặc sứ bệ hạ phái đi hẳn là tới rồi, mong cô cô được như ý nguyện.” Hắn cười cười, xoay người rời đi.
Hơi ấm nơi đầu ngón tay hắn vẫn còn vương vấn, trà trên bàn đã sôi ùng ục. Sư Vũ im lặng một lúc lâu, cho gọi thị vệ, phân phó lập tức thu hồi quyển sổ đó.