Chuyển ngữ: Mic
Việc hôm nay không phải là vì Gia Hi đế tâm huyết dâng trào. Kiều Định Dạ đã thổi gió bên tai y rất lâu, lời đồn về quan hệ giữa Tức Mặc Vô Bạch và Sư Vũ hắn sớm đã muốn thăm dò tường tận, không ngờ Tức Mặc Vô Bạch vậy mà lại ngang nhiên lớn lối thừa nhận.
Hắn bỗng quăng bút, ngự bút thấm đẫm chu sa văng tới trước mặt Tức Mặc Vô Bạch, vung vẩy tựa như máu tươi.
“Nói đi, chuyện từ khi nào?”
Tức Mặc Vô Bạch làm như khong hiểu ý của hắn, vội nói: “Bệ hạ minh giám, trước đây lúc người bảo nàng tiến cung, thần vẫn chưa động tâm đâu.”
“Hửm? Thế sao?”
Tức Mặc Vô Bạch thở dài: “Bệ hạ thật sự đã nói trúng vết thương lòng của thần, khoan nhắc tới thân phận cô cháu giữa ta và Sư Vũ, trong lòng nàng chỉ có một mình Tức Mặc Đàm, làm việc gì cũng đều là vì hắn, thần thật sự mong mà không được. Người mà cả bệ hạ cũng không có được thì thần có cách gì chứ.”
Gia Hi đế hừ một tiếng: “Bớt ở trước mặt Trẫm diễn trò không có mặt mũi này!”
Nét mặt Tức Mặc Vô Bạch rầu rĩ, không giống là đang nói đùa.
Trong lòng Gia Hi đế chung quy vẫn tính đến đại cuộc, cũng không đến mức vì một nữ tử mà trở mặt với thần tử sủng tín, thấy hắn biểu đạt mềm mỏng như vậy, thể diện cũng coi như vớt vát, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
“Mấy chuyện riêng tư này Trẫm không hỏi nhiều nữa, thân phận hiện tại của Sư Vũ rất xấu hổ, vốn phải gả cho thúc thúc nhưng lại thành thân với chất tử, Trẫm cũng không cách nào đối mặt với đàm tiếu của thiên hạ mà lại có bất cứ ý nghĩ gì với nàng ta, ngươi có thể an tâm.”
Tức Mặc Vô Bạch cười giễu.
Gia Hi đế đứng dậy bước tới trước mặt hắn: “Hiện Trẫm chỉ muốn biết, Mặc thành rốt cuộc có dị tâm hay không.”
Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt chăm chú nhìn gông xiềng trên tay: “Hồi bẩm bệ hạ, thần từng thử thăm dò Sư Vũ chuyện này, nàng né tránh không trả lời, cụ thể có hay không, thần không biết, nhưng thần có thể chắc chắn một điều, hiện tại Tức Mặc Đàm đã mất, Mặc thành cho dù có dị tâm đi nữa thì kế hoạch cũng đã bị xáo trộn.”
Không hoàng đế nào lại không để ý tới thanh danh, sách lược đối ngoại là vũ lực, nhưng đối nội thì lại nghi ngại binh tướng hiếu chiến, bằng không Gia Hi đế cũng không đến mức hao tâm tổn sức nghĩ kế thu tóm Mặc thành. Mặc thành rốt cuộc có dị tâm hay không, quyết định trước mắt có thể hay không ép sát thêm một bước, tiến tới việc trực tiếp thâu tóm Mặc thành, Gia Hi đế đương nhiên sẽ bận tâm.
Hắn chậm rãi cất bước đi vòng quanh Tức Mặc Vô Bạch: “Sự vụ trong triều bận rộn, phía Đông Nam lại có dị động, Trẫm chẳng mấy chốc cũng nên hồi kinh rồi. Chuyện của Tức Mặc Đàm e rằng không có thời gian điều tra kỹ càng, nhưng hiện tại chứng cứ xác thực, Trẫm chỉ sợ không bảo vệ được ngươi.”
Tức Mặc Vô Bạch mím môi không nói.
Gia Hi đế đi tới cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh bên ngoài, so với Trường An xem ra to và sáng hơn rất nhiều. Ngón tay hắn nhẹ vuốt khung cửa: “Đế vương như trăng sáng, triều thần tựa sao vây, trăng sáng quá thì sao thưa, sao quá nhiều lại che trăng. Kiều Định Dạ say mê quyền thế, Trẫm luyến tiếc ngôi sao này, nhưng lại không muốn hắn quá rực rỡ, ngươi nói nên làm thế nào thì được?”
Tức Mặc Vô Bạch thấp giọng: “Sao có sáng đi nữa, chung quy cũng có lúc rơi xuống.”
Gia Hi đế nghe vậy thì rất hài lòng. Khác biệt lớn nhất giữa Tức Mặc Vô Bạch và Kiều Định Dạ chính là, hắn biết lúc nào nên cậy sủng mà kiêu, lúc nào nên lấy quân làm đầu, không để ý tiểu tiết nhưng thấu suốt đại cuộc, cho nên mặc dù thi thoảng có đi trái với lẽ thường thì vẫn đáng để tín nhiệm như trước.
Cuối tháng năm, Gia Hi đế lên đường hồi đô, không ai biết trước khi đi hắn từng bí mật gặp Tức Mặc Vô Bạch, nhưng đều biết trước khi lên đường hắn và Kiều đại đô hộ tới tiễn đưa đôi bên chuyện trò vui vẻ, thậm chí cuối cùng còn để Kiều đại đô hộ đỡ hắn lên xe.
Thương lữ và bách tính đều truyền tai nhau, Thái thường thiếu khanh đã thất thế, tân sủng mới đã ra đời.
Long liễn sáu ngựa kéo lộc cộc ra khỏi cổng Mặc thành, thế cục sau lưng cổng thành thế nhưng vẫn căng thẳng như trước.
Phủ thành chủ trở thành lồng giam, quan viên bị ngăn cách ngoài lồng, hoàn toàn không hay biết tình hình bên trong. Đại quyền chính sự nằm trong tay quyền thành chủ, một phần binh quyền nằm trong tay quyền thành chủ, một phần trong tay thành chủ quá cố, những điều này vẫn còn, nhưng tin tức bị chặn, căn bản khó mà điều động, chẳng khác gì vô dụng.
Thứ sử là khó xử nhất, trước lúc rời đi bệ hạ cũng không giả quyết vấn đề điều nhiệm của ông ta, ông ta vẫn như trước ở Mặc thành cụp đuôi bo bo giữ mình, vừa muốn cự tuyệt lôi kéo của Kiều Định Dạ, vừa muốn phỉnh phờ yêu cầu bắt tay của đám người Cát Bôn, cuối cùng chỉ có thể giở ngón nghề rành nhất, lại mắc bệnh mà thần y cũng khó chữa, nằm trên giường rên hừ hừ.
Mà vào lúc này trong phủ thành chủ, Sư Vũ ngoại trừ hằng ngày đều tới thư phòng cảm thụ một chút đam mê ham muốn quyền lực như mạng, rồi tựa vào bờ hồ cho cá ăn, thi thoảng thì so sánh bản thân với cá trong hồ, thương xuân tiếc thu.
Kiều Định Dạ biết nàng cố ý diễn cho mình xem, vui vẻ trấn an, hai người bình thường quan hệ thân thiết, dần dà, ngay cả hạ nhân đều biết, trong phủ cũng có một vài tin đồn rất khó nghe.
Kiều Nguyệt Linh đứng ở cạnh hành lang đằng xa lạnh lùng quan sát, bên tai nghe Đỗ Tuyền khiêu khích ly gián.
Từ khi tới Mặc thành, Đỗ Tuyền vẫn chưa được gặp công tử nhà mình, trong lòng đương nhiên sốt ruột. Công việc chủ yếu hàng ngày hiện tại của hắn là xoay quanh Kiều nguyệt Linh, thỉnh thoảng chêm vài câu thuyết phục, không ngừng nhấn mạnh công tử nhà mình đối với Sư Vũ si tình như thế nào như thế nào, thậm chí vì vậy mà cô phụ muội muội ruột của Kiều đại đô hộ là nàng….Ừm, đây là trọng điểm.
Nhưng Sư Vũ thì sao? Máu lạnh vô tình, mắt điếc tai ngơ với công tử nhà hắn, chỉ biết lo nghĩ cho bản thân, thậm chí còn tình nguyện dựa dẫm Kiều đại đô hộ, đúng là đáng xấu hổ đáng giận mà!
Nói tới đây, ngón tay hắn còn chỉ chỉ trỏ trỏ Sư Vũ đang ở trong đình yếu đuối tựa vào Kiều Định Dạ như không có xương. Đây là động tác khá vô lễ, dùng để biểu thị sự căm phẫn trong lòng hắn.
Trong lòng Kiều Nguyệt Linh vẫn không muốn tin tất cả những điều này, không muốn tin huynh trưởng nho nhã kia của nàng lại là kẻ bụng đầy mưu mô,thậm chí lập mưu hãm hãi bạn cũ, cũng không muốn tin Sư Vũ bỗng đột nhiên trở thành người mặt mày khó ưa như vậy.
Nàng ngắt lời Đỗ Tuyền, chờ hai người trong đình tách ra thì đi đến trước đứng đợi.
Trong vườn hoa đang kỳ nở rộ, chỉ là không so được với Trung nguyên thời tiết dễ chịu, thật sự không được nhiều loại cho lắm. Dưới ánh mặt trời gay gắt, hương thơm tựa như hun đốt, thơm ngào ngạt cả khu vườn.
Kiều Nguyệt Linh mặc hồ phục màu đen bó eo, mím môi đứng cạnh một bụi hoa, trong lòng đầy phẫn uất không cách nào giải tỏa, chỉ có thể ngắt một đóa hoa siết chặt trong tay, mãi tới khi dịch hoa từ đầu ngón tay rỉ xuống, Sư Vũ trong bộ hiếu phục trắng như tuyết xuất hiện trong tầm mắt nàng ấy.
“Kiều cô nương đang đợi ta?” Sư Vũ đứng cách nàng ấy vài bước, chiếc cằm hơi nhọn khẽ ngước lên, thoạt nhìn có hơi cao ngạo, nhưng thần sắc vẫn nhu tình vạn chủng như trước.
Kiều Nguyệt Linh dằn xuống cơn giận, tiến lại gần hai bước: “Ta tới xin lỗi cô, hôm đó ta không nên nói cô như vậy, ắt hẳn cô cũng có nỗi khổ tâm.”
Sư Vũ khẽ nhướn mày, không đáp đúng cũng chẳng bảo sai.
Kiều Nguyệt Linh lại tiến gần thêm một bước: “Chi bằng cô và ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực cứu Tức Mặc Vô Bạch ra khỏi nhà lao đi!”
Nét mặt Sư Vũ không dám tin: “Sao cô lại muốn cứu hắn?”
Kiều Nguyệt Linh cắn môi: “Ta tin cô không phải người tuyệt tình, nhất định là bị ép nên mới cố ý làm như vậy.”
Sư Vũ che miệng cười, ánh mắt tràn đầy chế giễu: “Kiều cô nương, cô dựa vào đâu cho rằng ta không phải người tuyệt tình thế? Ngay cả huynh trưởng mình cô còn nhìn không rõ, còn tự cho rằng có thể nhìn thấu được ta?”
Kiều Nguyệt Linh không cách nào phản bác, lửa giận trong lòng từng chút từng chút bùng lên, thất vọng cùng phẫn nộ là dầu rưới lên đó, bùng phát dữ dội.
“Cô thật sự nhẫn tâm như vậy?”
Sư Vũ cười lạnh lùng: “Nói thật vậy nhé, trước đây thấy cô một lòng một dạ đối với Tức Mặc Vô Bạch, ngoài mặt ta giúp cô, nhưng thực ra trong lòng thì đã cười nhạo rất lâu. Cô đối xử tốt với hắn như thế thì có ích gì, không phải hắn vẫn cứ sống chết bám riết lấy ta đó sao?” Nàng nở nụ cười quyến rũ, ngón tay lả lơi đùa nghịch hoa lá bên cạnh: “Nam nhân chính là để lợi dụng, nếu Tức Mặc Vô Bạch đã vô dụng, ta hà tất phải hao tâm phí sức vì hắn? Ta không có ngốc như cô.”
Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh xanh mét, không nhịn được nữa, đưa tay tát nàng một cái.
Bạt tay này rất nặng, Sư Vũ ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, nhưng vẫn như cũ ngước đầu lên cười lạnh lùng nhìn nàng.
Túc Diên ré lên một tiếng, từ xa chạy tới dỡ Sư Vũ dậy. Lúc này truyền tới tiếng quát của Kiều Định Dạ: “Nguyệt Linh, muội làm gì đó?”
Kiều Nguyệt Linh không ngờ lại như vậy, ngay cả đại ca cũng quay lại che chở cho nàng ấy, ngực phập phồng, hãy còn khó chịu: “Quả nhiên là cá mè một lứa! Sao nào, đụng tới người trong lòng của huynh đó? Huynh biết nàng ta vừa rồi nói gì hay không?”
Nàng giả vờ muốn giằng co với Sư Vũ, nhưng Sư Vũ lại hoảng sợ hô lên một tiếng rồi trốn ra sau lưng Kiều Định Dạ, được hắn che chắn bảo vệ chặt chẽ, nào có khí thế lạnh lùng chế nhạo vừa rồi.
Sắc mặt Kiều Định Dạ tối sầm: “Muội còn làm loạn nữa thì mau sớm quay về đi!”
Kiều Nguyệt Linh bị hắn kích động, giận không kềm được: “Được lắm, huynh bảo vệ được nàng ta một lúc, trái lại ta muốn xem huynh liệu có thể bảo vệ được nàng ta cả đời hay không!” Dứt lời liền quay đầu bỏ đi.
Kiều Định Dạ vừa rồi đi được nửa đường thì bị Túc Diên gọi quay lại ngăn cản muội muội mình hành hung, thật sự là thể diện mất sạch. Xoay người thấy Sư Vũ một tay xoa gò má đã sưng tấy, da trắng như sứ, nhưng máu nơi khóe miệng lại đỏ tươi, dịu dàng đáng yêu khiến người thương tiếc, liền vội vỗ về an ủi.
Túc Diên lau lệ, căm giận không vui nói: “Xin Kiều đô hộ đưa Kiều cô nương rời khỏi phủ thành chủ, ngài cũng nghe nàng ấy nói rồi đó, nàng ấy ở đây, thành chủ của chúng tôi sớm muộn gì cũng gặp nguy hiểm tính mạng.”
Sư Vũ ngăn nàng, không vui nói: “Kiều cô nương sẽ không đi đâu, nàng ấy sớm đã nói rồi, Kiều đô hộ không đi, nàng ấy cũng sẽ không đi.”
Túc Diên lập tức tiếp lời: “Vậy Kiều đô hộ cũng chuyển ra ngoài không phải là được rồi ư! Lẽ nào trơ mắt nhìn nàng ấy tới hăm dọa giết người hay sao?”
Mắt Kiều Định Dạ khẽ lấp lóe, nhẹ giọng an ủi Sư Vũ: “Xá muội trẻ tuổi nông nỗi, nàng ngàn vạn lần đừng để bụng. Hiện tại muội ấy đang tức giận, không nghe lời ta, muốn muội ấy đi là chuyện không có khả năng. Chỉ là hiện tại hai người như nước với lửa không hợp nhau, cũng không có lợi cho nàng dưỡng thương, chi bằng ta đưa nàng tới đô hộ phủ Ninh Sóc một thời gian nhé.”
Sư Vũ nhíu mày không nói.
Kiều Định Dạ biết nàng không bằng lòng, lại mềm mỏng khuyên nhủ: “Nàng đừng nghĩ nhiều, ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho nàng.”
Biểu cảm trên mặt Sư Vũ thay đổi nhiều lần, tâm không cam tình không nguyện, Kiều Định Dạ chỉ có thể kiên nhẫn an ủi. Cuối cùng không phụ tiếng phong lưu, miệng lưỡi ngọt ngào dỗ nữ tử rất giỏi. Nói hết nửa ngày, Sư Vũ cuối cùng cũng gật đầu.
Thật ra nào có cơ hội để nàng từ chối, phủ thành chủ đã bị Kiều Định Dạ khống chế, chút chuyện này trong mắt hắn chẳng qua là Sư Vũ đang làm mình làm mẩy mà thôi.
Kiều Định Dạ lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị đưa các nàng lên đường. Túc Diên dìu Sư Vũ về phòng, dọc đường nhỏ giọng oán trách: “Em đúng là lần đầu tiên gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy, chiếm nhà của người khác còn đuổi người ta ra khỏi nhà, bản thân mình thì lại sống chết không chịu rời ổ.”
Sư Vũ khẽ xoa khoé miệng: “Ta chỉ mong sao hắn để ta chuyển đi, bằng không cái tát này há chẳng phải vô ích rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Nguyệt Linh: Khó khăn lắm mới có thời khắc tui được tát nữ chủ á, sướng thiệt, đạo diễn tui muốn thêm cảnh!
Sư Vũ: ……..Thực ra là cô dùng công báo tư thù đó phỏng ==
Túc Diên: Đừng đánh thành chủ, muốn đánh đánh tui nè!!!
Đỗ Tuyền: Ây yo, không hổ là ba người phụ nữ thành cái chợ mờ, mấy người khum ai phát hiện thực ra tui là phó đạo diễn hử?