Nhất Thụ Nhân Sinh

Chương 40: Chuyện bi hài




Đã từng nghĩ tới hàng vạn kiểu gặp lại Tạ Thủ Chuyết. Vờ như xa lạ lạnh lùng lướt qua; hay sấn tới giáng một bạt tai vũ bão. Cũng chưa bao giờ ngờ rằng, sẽ lại gặp nhau trong tâm thế này.
Cánh cổng mở ra, ông lão già nua bị đẩy tới trước, hai mắt sợ hãi tránh né, cẩn thận quan sát xung quanh, rồi bất chợt giật mình dời tầm nhìn.
Tạ Nhất sững sờ.
Cậu hầu như không nhận ra ông lão này. Trong ấn tượng, Tạ Thủ Chuyết dù nghèo hèn cực khổ, vẫn đẹp đẽ to cao; dù tâm hồn thối nát, vẫn thư sinh nho nhã; ngũ quan tinh tế như tạc từ ngọc bảo; hai mắt đen láy đảo một vòng quyến rũ. Khi ông nhìn sâu vào mắt người khác sẽ khiến họ cảm thấy thế gian này chẳng gì tồn tại ngoài mình, ông chỉ vì họ mà trao đi thâm tình duy nhất.
Người đàn ông đó, dẫu có là tên khốn kiếp cặn bã, vẫn khiến người khác tim đập mạnh chân đảo run.
Còn ông lão luôn cúi gầm mặt này, hai bên tóc mai đã bạc, đầu mày cuối mắt hằn những vết chân chim ghi dấu thời gian đã tàn nhẫn bay đi, da chi chít đồi mồi, đôi con ngươi đục ngầu sầu thảm. Tóc húi cua sát đầu, vai trễ sụp hèn mọn, lưng khòm quỵ lụy thể như có một tảng đá đè bên trên, vẻ mặt lo sợ mịt mờ ngu dại.
Cứ như thể thời gian đã bào mòn và hút đi tất cả sinh lực, khiến ông vội vã tàn héo, vội vã suy sụp.
Tạ Nhất nhận ra, áo quần mang đến cho ông lớn hơn một số rồi.
Hai tay Tạ Thủ Chuyết tuy không bị còng nhưng vẫn nghiêm chỉnh bó lại ở sau lưng, vừa lo lắng vừa sợ sệt nhìn Tạ Nhất. Khi ông nhận ra người thanh niên ăn mặc sạch sẽ sang quý này là ai thì liền ngước đầu lên, nhìn cậu chằm chằm,vẻ mặt phức tạp.
Mấy mươi năm chớp mắt bay qua, cha và con, đều không biết phải dùng phương thức và vị thế gì để đối diện nhau.
Hoàng Thái Hương dưới suối vàng mà thấy được tình cảnh này chắc cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Mất cả buổi Tạ Nhất mới miễn cưỡng hồi thần, chìa trang phục mang tới ra, dửng dưng nói, "Thay đồ đi rồi đi."
Tạ Thủ Chuyến chần chờ cầm lấy, e dè hỏi, "Đi? Đi đâu?"
"Về nhà mẹ tôi." Tạ Nhất khi thốt ra câu này cũng chẳng biết phải cười hay khóc. Mái nhà lưu giữ mười tám năm hồi ức bây giờ nhợt nhạt trở thành chốn "nhà mẹ tôi". Khi quay về chiếu cố Vương Đại Xuyên ốm nặng cậu cũng ở nhà họ Vương, cách nhau chỉ một tầng lầu, nhưng chưa bao giờ ghé lại mở cửa nhìn tới. Nơi ấy tựa như cái bóng ma luôn chực chờ vồ lấy cậu.
Hai người không ai tìm thấy lời muốn nói. Tạ Thủ Chuyết bước dưới ánh mặt trời, không ngăn được lòng mà kìm chân dừng lại, nheo mắt nhìn tầng tầng mây bạc treo trên cao, nghe tiếng gió xôn xao, hít hà hơi thở tự to.
Tạ Nhất mở cửa xe, quay đầu nói, "Lên xe chứ?"
Tạ Thủ Chuyến lại chần chờ, cúi đầu hỏi, "Xe của... con?" Giọng ông vẫn rất nhỏ, như đứa trẻ bị ngược đãi lâu ngày, lúc nào cũng khiếp sợ, không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, đang tính vươn tay ra sờ vào càng xe thì lại sợ hãi rụt tay về, chùi tay vào áo.
"Phải. Lên xe đi." Tạ Nhất trực tiếp lái xe từ Thượng Hải đến đây, đi một ngày đường giờ có hơi mệt.
Tạ Thủ Chuyết lén nhìn đứa con hoàn toàn khác biệt so với thuở thiếu thời, áo quần phẳng phiu sạch sẽ, giống dân trí thức giỏi giang, từng động tác đều dứt khoát mạnh mẽ, khiến ông bất giác phải nghe theo, dù kiệm lời, bình tĩnh.
Ông chớp mắt, im lặng leo vào phía sau, dè chừng ngồi xuống, chẳng hình dung nổi tâm tình hiện tại... 
Không ai có thể hình dung nổi tâm tình ai hiện tại.
Rất lâu sau đó, Tạ Thủ Chuyết mới lấy hết dũng khí hỏi, "Con... mấy năm nay con sống thế nào?"
Tạ Nhất nhìn ông qua kính hậu, thần sắc bình tĩnh, soi không ra điều gì đang giấu trong đáy đôi mắt rất sâu. Đơn giản chỉ với một cái nhìn liền khiến Tạ Thủ Chuyết bất an cúi đầu, hai tay lại siết chặt vào nhau, như thể dáng ngồi trong lúc bị hỏi cung.
Chốc sau, cậu mới đáp, "Tạm ổn."
"...Con sống ở đâu?"
"Bên ngoài."
Tạ Thủ Chuyết chép miệng, còn muốn hỏi nữa, nhưng lại chỉ cúi đầu, hổ thẹn câm im.
Tạ Nhất thở dài, bi ai nhận ra, trong một thoáng xao động, đã hy vọng người đàn ông này cũng giống như những người cha bình thường, quan tâm hỏi han cậu vài câu, bên ngoài là chỗ nào, đang làm cái gì, công việc có thuận lợi không, đã có người yêu hay lập gia đình chưa, sống cô đơn như thế có mệt mỏi không, có đau buồn không...
Cậu rũ mắt, chuyên tâm lái xe, con đường mở ra trước mắt, mãi mãi chẳng bao giờ có được thứ nên có.
Một vị cha xứ từng nói, chúa không bao giờ cho chúng ta thứ ngoài khả năng của chúng ta. Tạ Nhất nghe xong chỉ thấy chua xót, chua xót đến mức như có cái gì đang bào mòn từng tấc ruột gan xương thịt của cậu. Chúa cách cậu quá xa. Cách đứa bé đơn côi tủi phận không bao giờ được bày tỏ lòng mình phải lớn lên như tre như trúc oằn mình dưới gió quá xa.
*
Trời bên này cũng không gió yên biển lặng. Tình hình nhà họ Vương chẳng an ổn chút nào.
Giả Quế Phương mặt mày dữ tợn như từ tiểu thuyết liêu trai bước ra, hai mắt xung huyết, răng cắn chặt, nhìn Vương Thụ Dân và cậu thanh niên trẻ trung xinh đẹp quyến rũ và ẻo lả hơn cả phụ nữ đang đứng bên cạnh hắn.
Người thanh niên này không phải hạng vừa, vừa thấy tình hình không ổn liền rụt lại trốn sau lưng Vương Thụ Dân, hai bàn tay ngón tay sơn đủ thứ màu khoác lên vai hắn, cẩn thận và dè chừng nhìn lão phật gia bách luyện thành tinh.
Chỗ vai đang bị giữ chặt của Vương Thụ Dân chợt đông cứng lại, nhưng hắn vẫn ra vẻ lẫm liệt hiên ngang mà đấu mắt với Giả Quế Phương.
Bà vươn tay ra, chỉ vào cậu thanh niên lòe loẹt như vẹt sau lưng hắn, ngón tay run run, giọng cũng run run, hỏi, "Mày, mày nói cậu ta là ai? Mày nói cậu ta là ai hả?"
Thần kinh thép được trui rèn trong quân đội của Vương Thụ Dân cuối cùng cũng có thể lôi ra xài, hắn vẫn kiên cường không nhúc nhích, bình tĩnh đáp, "Mẹ, vừa nãy con đã thưa rất rõ ràng rồi đấy thôi. Con thích đàn ông."
Giả Quế Phương trợn mắt, tưởng như có thể sẽ lọt tròng rớt xuống, nhìn đôi cẩu nam nam trước mặt như nhìn kẻ thù, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn tư thế lao vào cắn xé phe địch.
Vương Thụ Dân thở dài, "Mẹ, mẹ nghe con nói đ---"
Giả Quế Phương chỉ tay ra cửa, "Mày cút ngay cho tao!"
"Mẹ..."
"Cút! Cút! Cút hết cho tao! Liệu hồn cút đi đâu thật xa cho tao! Tao không biết mày! Mày không phải con tao! Tao đánh chết mày, đánh chết mày xong thì lên đồn công an tự thú!" Giả Quế Phương nổi xung thiên, mò tay tìm thứ gì đó để nện lên đầu Vương Thụ Dân, nhưng trên ghế chỉ có tạp chí, cái áo len, remote TV... và một cái gạt tàn thuốc.
Mấy thứ trước thì hắn đều lấy tay đỡ, nhưng tới cái cuối cùng thì hoảng hồn, vội vàng né, khiến cái gạt tàn rơi xuống đất vỡ làm hai. Đoạn hắn oan ức nói, "Mẹ, mẹ tính giết con hả?"
Cửa chợt mở ra, Vương Đại Xuyên chống gậy bước tới, thấy Vương Thụ Dân thì vui vẻ nói, "Con về rồi hả!" Ông hí hửng cười hề hề, rồi chợt phát hiện bầu không khí căng thẳng kì lạ, bèn hoang mang hết nhìn vợ rồi tới con, đến cái gạt tan bị vỡ dưới đất, gãi đầu hỏi, "Tự dưng bà nổi điên làm gì?"
Giả Quế Phương tức nói không nên lời, Vương Đại Xuyên nhìn cậu thanh niên bên cạnh thằng con, chớp mắt ngây ngô hỏi, "Ai cha, cậu này là ai nhìn lạ vậy?"
Vương Thụ Dân bình tĩnh đáp, "Đây là người con dẫn về ra mắt ba mẹ đó."
Sau một lúc Vương Đại Xuyên mới có phản ứng, nhưng cũng chỉ là nheo mắt quan sát cậu thanh niên một lúc, chép miệng lắc đầu, "Chu choa con coi già rồi mắt mờ tai kém nhìn không rõ nghe không thấy gì hết. Không phải ba độc mồm, nhưng sao giờ con gái con đứa lại ăn bận như con trai thế này, tóc ngắn như vậy..."
Giả Quế Phương điên tiết lật bàn làm Vương Đại Xuyên giật mình, thấy vợ trừng mắt uy hiếp thì cụp đuôi hỏi, "Thế này là sao?"
Vương Thụ Dân tiếp tục làm bộ bình tĩnh đáp, "Ba, cậu ấy không phải con gái đâu, mà là con trai thiệt đó."
Vương Đại Xuyên còn định nói tiếp nhưng lại như bị chặn họng chẳng thốt được lời nào.
Bốn người cứ thế mà nhìn nhau. Sau một lúc, Vương Đại Xuyên mới nhìn con rồi nhìn vợ, phát hiện người duy nhất còn suy nghĩ bình thường chính là mình, liền húng hắng ho một tiếng, kéo áo vợ, để cây gậy qua một bên, vỗ vỗ lưng bà, rồi quay sang nhìn thằng con, lại nhìn cậu trai bên cạnh nó.
"À, ờ, lát nữa lại nói, bây giờ con có thể trước tiên dẫn..." Ông khựng lại một chút, "ra ngoài một chút không?"
Vương Thụ Dân biết đây là ông đã giúp hắn, tuy rằng từ lúc bệnh tới nay ông đã hồ đồ đi rất nhiều, nhưng tính tình lại dễ chịu hơn, xem chừng rất có phong phạm của bậc đại trí giả ngu, nên bèn nói với người kế bên, "Chúng ta tạm thời ra ngoài chút đi."
Cậu thanh niên ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy cánh tay hắn, cùng hắn ra ngoài.
Giả Quế Phương gào lên, "Cút! Mày đừng có lết mặt về đây nữa! Tao không đẻ thứ mất dạy như mày! Cút đi đâu đó thật xa cho tao!"
Tiếng gào thét bạt vía kinh hồn khiến xóm giềng đi ngang phải ngoái lại nhìn. Vương Thụ Dân kéo cậu thanh niên ra cửa rồi chợt dừng lại nói, "Mẹ, mẹ đừng như vậy mà. Con lớn rồi, hiểu chuyện rồi, biết rõ mình thích ai yêu ai, dù có thế nào cũng không lay chuyển đâu."
"Tao đánh chết mày! Ông đừng cản tôi! Đừng có cản tôi! Tôi phải đánh chết nó!"
Vương Thụ Dân bị bà ném gì đó trúng đùi, liền ngoảnh đầu đi, lớn giọng đáp, "Con không thể sống thiếu cậu ấy! Dù mẹ có đánh chết con thì còn cũng sẽ ở bên cậu ấy!"
Giả Quế Phương lạc giọng khóc thảm thiết, hàng xóm xì xào bán tán... Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, khiến Vương Thụ Dân chấn động.
Ngay khi hắn vừa oai hùng tuyên bố câu tuyên ngôn kinh thiên động địa thì cũng vừa lúc âm thanh kia vang lên.
Đối phương bình tĩnh hỏi, "Sao lại náo nhiệt thế?"
Vương Thụ Dân trợn mắt, vội xoay đầu lại, suýt thì tự vặn gãy cổ mình, nhìn Tạ Nhất một tay bỏ trong túi quần, một tay cầm chìa khóa xe, nở nụ cười ý vị thâm trường.
Hắn triệt để choáng váng, "Tiểu... Tạ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.