Nhiếp Chính Vương Cứ Muốn Quấy Rối Trẫm

Chương 5:




QC: Sên
*
13.
Mười ngày sau, lầu Nghi Xuân.
Xuân Đào đang thử dây đàn, còn ta ghé vào bên cửa sổ.
Xe ngựa chạy lăn tăn, người qua lại như mắc cửi.
Thời hoàng kim của Đại Nguỵ mệnh mông của ta, đang ở trước mắt.
Trong lầu đột nhiên vang lên tiếng khua chiêng gõ trống, hoa khôi ra mắt, ta tranh thủ thời gian đổi sang cửa sổ khác để ngắm xem.
Mãi đến khi có tiếng bước chân ở ngoài cửa, ta mới ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở trước bàn.
Dù cách một tấm bình phòng mờ mờ ảo ảo, vẫn có thể thấy được người đến chính là Nhiếp chính vương Kỷ Chinh và Võ tướng Dương Phàm.
Xuân Đào bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn réo rắc vang lên khắp căn phòng.
“Dương công tử thật biết hưởng thụ.”
“Đây là gì chứ, nếu vương gia thích, hạ quan sẽ làm chủ thay gia phụ, tặng lầu Nghi Xuân này cho ngài!”
“Tuy bản vương thích chiếm hời của người khác, nhưng cũng phải thích thì mới sẵn lòng nhận lấy.”
Dương Phàm hơi hậm hực, nhưng vẫn tiếp tục xu nịnh, nói: “Đương nhiên là thế, cũng chẳng biết lần này vương gia mời ta có chuyện gì chăng?”
“Ngươi không biết à?”
Kỷ Chinh vừa nói lời này, bầu không khí lập tức ngưng đọng.
Dương Phàm vội vàng đứng lên mời rượu, “Chuyện tốt như vậy còn có thể đến lượt hạ quan ư?”
Gã vẫn nghi ngờ.
Ta tô tô vẽ vẽ trên bàn.
Phía trên có một bức vẽ mỹ nhân, còn cuốn sách phía dưới chứa suy nghĩ của ta.
Hôm nay, thân phận của ta và Xuân Đào lần lượt là hoạ sĩ và nhạc sĩ.
Để trà trộn vào lầu Nghi Xuân này, chúng ta đã phí hết tâm tư mới được.
Kỷ Chinh lại nói tiếp: “Còn không đến lượt ngươi, không phải năm vạn thân binh của ngươi đã sắp đến rồi à? Mượn danh nghĩa xin công huân để mưu phản, không đến lượt ngươi thì đến lượt ai đây?”
Dương Phàm xấu hổ cười cười, càng không ngừng mời rượu hắn.
Có lẽ trước khi đến đây, Dương Phàm chỉ định dẫn binh vào kinh để thăm dò hoặc ra oai phủ đầu với tân đế như ta.
Để đòi một mảnh đất phong màu mỡ.
Nhưng người bên ngoài kia là Kỷ Chinh ở phe gã, nên càng tham lam hơn.
Dương Phàm tiếp tục tâng bốc, Kỷ Chinh đều hùa theo nhận hết.
Lúc ta đang nghe lén đến mức nhàm chán ngồi vẽ vòng tròn, thì bỗng dưng Kỷ Chinh nhắc đến một cái tên khác…
“Tống Lương. Y sẽ giúp ngươi.”
Trong khoảnh khắc đó, lỗ tai của ta lập tức dựng lên.
Bút trên tay cũng không ngừng nghỉ.
Tống Lương, thống lĩnh Cấm quân ở kinh thành.
Mặc dù đây là người ngày xưa Phụ hoàng tự mình bổ nhiệm, nhưng cũng là học trò của Các lão.
Nếu Kỷ Chinh không cần hỏi thăm ta trước, mà cũng có thể tự gọi Tống Lương làm việc thay mình…
Vậy chẳng phải cả kinh thành này đều nằm trong tay hắn ư.
Làm sao chỉ dừng lại ở năm vạn thân binh của Dương Phàm cơ chứ.
Cả người ta nổi hết da gà.
Còn Dương Phàm thì phấn chấn đến mức nhảy cỡn lên, gã vội vàng tỏ vẻ trung thành.
Đơn giản là đợi gã lên làm Hoàng đế thì chắc chắn sẽ làm này làm kia.
Sau đó hai người nói lung tung lung tung một lát, mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ta cũng muốn hồi cung thật nhanh.
Không ngờ một giây sau, Dương Phàm chợt chui qua bình phong ôm lấy eo của Xuân Đào.
“Vừa rồi ông nghe đến lòng này ngứa ngáy, đợi lát nữa phải thịt tiểu yêu tinh nhà nàng!”
14.
Đầu óc ta lập tức trống rỗng.
Cũng chẳng nghĩ được cách gì khác, tim đập mỗi lúc một nhanh.
Giờ mà đợi ám vệ đến, không chừng Xuân Đào đã bị tên khốn này vấy bẩn.
Bỗng dưng, Kỷ Chinh cau mày mở miệng, “Đợi chút.”
Dương Phàm sững sờ, nhưng cũng không dám thất lễ, “Vương gia, ngài còn có việc gì cần bàn bạc ư?”
“Kỷ Chinh nhìn vào hai mắt của Xuân Đào đang đeo mạng che mặt, mắt hắn dần dần trở nên lạnh lẽo, “Ta muốn, nàng.”
Dương Phàm đành phải buông tay ra.
Ta nghĩ có lẽ hắn nhận ra Xuân Đào, thế là thở phào nhẹ nhõm.
Dương Phàm không cam lòng, liếc ngang liếc dọc.
Sau đó, gã khẽ vươn tay đặt lên vai ta.
Đệt!
“Tạm chấp nhận tên này vậy, tạm biệt vương…” Gia.
Dương Phàm còn chưa nói xong thì ta đã bị Kỷ Chinh túm lấy.
“Ta cũng muốn tên này luôn.”
Kỷ Chinh nói năng ngang ngược, đòi hai tay hai em khiến Dương Phàm ngây người.
Chẳng cần phép tiên, ta cũng biết gã đang nghĩ gì…
Nghe đồn Nhiếp chính vương không gần nữ sắc, ấy vậy mà sau lưng lại chơi lớn đến vậy ha?
15.
Tin tốt: Ta và Xuân Đào đã thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Dương Phàm.
Tin xấu: lại rơi vào tay Nhiếp chính vương – người đang trên bờ vực phẫn nộ.
Xe ngựa đi được một đoạn đường, Kỷ Chinh vòng tay quanh ngực, lạnh lùng nói:
“Bệ hạ vẫn không tin thần.”
Ta đuối lý, thò tay vỗ vai hắn.
Tiếng lòng…
[Bệ hạ mặc đồ con gái xinh quá.]
Ta lập tức rụt tay về.
“Tin chứ, chỉ là muốn ra ngoài đi dạo thôi… Là do nàng!”
Lúc này, ta chỉ về phía Xuân Đào.
“Nàng nói muốn đánh đàn.”
Xuân Đào nhìn chằm chằm vào ta một chút, không nói gì.
Kỷ Chinh bạc bẽo nhìn ta, cũng chẳng nói gì.
Bầu không khí trên xe ngựa càng ngột ngạt.
Xuân Đào lên tiếng trước, “Tỳ nữ biết cưỡi ngựa, mong vương gia ân chuẩn.”
Kỷ Chinh gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Ta cũng muốn ra ngoài, vừa đứng lên vừa nói: “Ta cũng biết cưỡi ngựa, không làm phiền ái khanh!”
Kết quả, tên đàn ông này xị mặt kéo ta về.
Ta ngã ngồi trên người hắn.
Dù gì ta cũng là một tên đàn ông cao mét tám, sao hắn chẳng nói chẳng rằng mà dám làm thế với trẫm.
Ta bối rối, chỉ có thể quay về chỗ ngồi ban đầu.
Có lẽ, việc ta bối rối bắt đầu từ khi nhận ra rằng… Không nên chống đối hắn, mặc dù lời của vua chúa rất có quyền lực nhưng vũ lực lại cách xa nhau, không chừng đến lúc đó ta sẽ xếp dưới hắn mất.
Vừa rồi kéo qua kéo lại nên sách của ta bị rơi ra.
Ta vội cúi người nhặt nó, còn Kỷ Chinh chẳng thèm tranh đoạt với ta làm gì.
Hắn bình tĩnh gỡ ngọc bội trên eo xuống.
Dùng dây đỏ của ngọc bội trói hai tay ta lại…
Sau đó thoải mái lấy đi cuốn sách trong tay ta.
Đúng vậy, không hề sai…
Trói lại.
Tên cẩu tặc Kỷ Chinh kia! Sớm muộn gì trẫm cũng lấy mạng chó của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.