Nhiếp Chính Vương Cứ Muốn Quấy Rối Trẫm

Chương 6:




QC: Sên
*
16.
Kỷ Chinh mở sách ra xem.
Hững hờ mở miệng: “Nếu bệ hạ muốn biết ai là người của ta, sao không hỏi thẳng chứ.”
Nghe được lời này, mắt ta sáng bừng, “Ta hỏi thì ngươi chịu nói à?”
Thế thì bớt được biết bao việc ha.
Kỷ Chinh vênh váo, tiếp tục lật sách, “Tất nhiên có thể nói, có điều…”
Người đàn ông này nói năng nhấn nhá, thành công khơi gợi lòng tò mò của ta.
“Có điều cái gì?”
Con ngươi Kỷ Chinh đen trắng rõ ràng, lại mang theo chút vô tội, “Ta quên, bệ hạ có tin ta đâu.”
“…”
Trêu ta à.
Khoé môi ta giật giật, nở nụ cười giả dối.
Kỷ Chinh vẫn còn lật sách, ta chỉ nhớ mình đã viết về phỏng đoán của bản thân với Tống Lương, ngoài việc đó ra thì hình như không còn gì nữa.
Đợi chút.
Không đúng.
Ta lập tức xoay người nhào vào trên cuốn sách để chắn ánh mắt Kỷ Chinh.
Ai ngờ đâu, hắn không những né được mà còn xem hết sạch.
Gương mặt hắn trở nên u ám, gằng từng chữ…
“Tửu lực tiệm nùng xuân tư đãng, uyên ương tú bị phiên hồng lãng.”*
(*) Nghĩa: Rượu say, lòng nhộn nhạo, uyên ương “nhộn nhịp” dưới chăn màn:)))
“Không ngờ hoa khôi họ Tô tên Duyệt này lại là một người đàn ông.”
“Thật sự thì hắn ta còn đẹp hơn mỹ nam số một kinh thành – Kỷ Chinh nữa á.”

Không khí như ngưng đọng lại trong chốc lát.
Kỷ Chinh cười đến nghiến răng nghiến lợi, hắn ném sách vào mặt ta, “Bệ hạ giỏi văn thật.”
Đây là giận thật rồi, cái này ta phân biệt được mà.
Lần trước tên này cười như thế, hôm sau người làm mích lòng hắn đã bị treo ở cửa thành.
Ta vội vàng phủ nhận: “Này này… là do Xuân Đào viết!”
“Đợi chút, cũng không phải Xuân Đào tự nghĩ ra đâu, nàng chỉ chép lại thôi, người xưa nói năng thẳng thắn, chứ nàng làm gì dám như thế. Chắc là đang rạo rực tình yêu thôi, nhưng có vậy cũng không nên so sánh với ái khanh ha…”
“Không thể tưởng tượng được là Xuân Đào lại làm thế, sao lại dám so sánh như vậy, đợi ta hồi cung sẽ dạy dỗ nàng đàng hoàng.”
Kỷ Chinh nhíu mày, không chịu lời giải thích này.
“Bệ hạ, lúc đó Xuân Đào đang đánh đàn bằng hai tay.”
Ta cau mày, một lát sau mới tìm được lời giải thích.
“… Chân.”
“Nàng dùng chân đó.”
Kỷ Chinh không muốn nhìn ta nữa, hắn nói với người đánh xe ngựa: “Về Nghi Xuân lâu đi.”
Ta luống cuống, “Ơ, về đó làm gì?”
Nếu bị Dương Phàm phát hiện thì uổng công mấy ngày nay.
Nhưng Kỷ Chinh không hề quan tâm điều này, hắn mỉa mai:
“Đương nhiên là thần muốn đi xem vị hoa khôi đẹp tựa Phan An này, xem hắn ta đẹp đến cỡ nào mà khiến người ta rạo rực.”
Ta quyết định xong, đặt mông chen tại chỗ bên cạnh Kỷ Chinh, dựa vào người hắn.
“Ngươi tưởng thật à, ta chỉ đùa chút thôi, ngươi đừng giận mà!”
“Nếu không thì ngươi cũng so sánh ta với hoa khôi kia đi, cái người mà ngươi ôm vào ngực ấy, thế nào?”
“Dáng vẻ của người ta đúng là miễn bàn, chậc chậc chậc, là đàn ông thì sao kiềm lòng nổi.”
Ba câu này là thật.
Kỷ Chinh ngẫm nghĩ, “Bệ hạ ghen à?”
Mặc dù ta không có ý đó.
Nhưng mà vẫn gật đầu lia lịa, nói năng cũng nghiêm túc hơn:”Ừ, lời trong sách cũng nhảm nhí đó, thấy ngươi ôm người khác, ta tức sôi máu mắt.”
Câu này là giả.
Ta còn vừa nói vừa nghĩ đến hoa khôi nam kia, xinh đẹp thật đấy.
Chằng qua trông hơi quen quen.
Kỷ Chinh nhìn chằm chằm ta, uy hiếp.
“Tốt nhất là bệ hạ nghĩ thế thật.
17.
Kinh thành sắp có biến rồi.
Ai ai cũng đồn như thế.
Ngày nào cũng có vô số binh sĩ được trang bị đầy đủ vào kinh.
Dân chúng đóng cửa không ra ngoài, ngay cả các cửa tiệm cũng thế.
Các quan lại bàng hoàng, người ta cho rằng Nhiếp chính vương nắm quyền to đang kiếm cớ để không vào triều suốt mấy ngày nay.
Mà lúc này, ta đang tức đến bốc khói.
“Vẫn còn nhiều nghi vấn đối với kết quả điều tra của Đại Lý Tự, năm đó phế hậu đã dùng vu cổ để mưu hại con vua, tuy có tình cốt nhục nhưng mong bệ hạ suy xét thêm, đừng để tổ tiên buồn lòng.”
Đi tế bái mẹ đẻ của mình là đi ngược với kỷ cương?
Ta tức giận đến mức vung tay gạt hết tấu chương về phía Lễ Bộ thị lang.
“Ông biết gì chứ?! Kỷ cương?! Kỷ cương do mấy đồ chó má như ông đưa ra à?”
“Nếu ông lo nghĩ cho các vị tổ tiên như thế thì sao không xuống dưới chăm sóc bọn họ đi?!”
Lập tức, cả triều đình quỳ sụp xuống.
Hôm nay Dương Phàm sẽ vào cung, tất cả mọi người đều biết.
Ta không ngờ rằng sẽ có người đến đây chọc giận ta để tỏ lòng ủng hộ Dương Phàm.
Thoáng chốc, Dương Phàm mặc giáp, tay cầm trường đao đã bước vào đại điện.
Theo sau hắn là một vài thân binh, Lễ Bộ thị lang hớn hở ra mặt, ông ta định nhào tới tranh công.
Ta đứng chắp tay ra phía sau, lạnh lùng nhìn Dương Phàm.
“Dương ái khanh, thế này là sao?”
Dương Phàm hả hê, có khi còn hăng hái hơn cả trên chiến trường nữa đấy.
“Vị trí Hoàng đế nên được thay phiên nhau, năm nay đến nhà ta, ta sẽ đuổi kẻ sa cơ thất thế đi rồi ngày mai sẽ lập tức đăng cơ.”
Ta dành tặng gã một tràng pháo tay.
“Sẵn đây, ngươi có muốn hỏi xem cả triều văn võ bá quan có ai muốn đứng về phía ngươi chăng?”
Tiện thể giúp ta phân biệt ai trung ai gian.
Dương Phàm khá thẳng tính, gã không nghĩ sâu xa gì, vỗ ngực nói:
“Các ngươi nghe kỹ đây, Nhiếp chính vương đứng ở phe ta nhưng không ham ngôi vị Hoàng đế, còn ta cũng chẳng mong có được quyền khuynh thiên hạ.”
“Sau này, hắn vẫn là Nhiếp chính vương, mà ta chỉ cần làm rạng rỡ tổ tông, hưởng thụ tam cung lục viện, chúng ta đều có lợi. Kẻ nào thức thời thì mau đứng về phía ta. Còn ngài…”
Gã nhìn về phía ta, “Ngài nên nghĩ xem mình đã làm gì chọc giận hắn đi ha?”
Một vài người nghe thế thì quay đầu nhìn ra ngoài điện, bên ngoài đầy ắp binh sĩ của Dương Phàm, thế là bọn họ vội nhào đến sau lưng gã.
Một vài người vốn còn đang bối rối, nghe đến tên Nhiếp chính vương thì lập tức bình tĩnh, chắc hẳn là người của Kỷ Chinh.
Trong mắt vài người còn lại thì giữ quyết tâm liều mạng.
Ta khẽ gật đầu rồi nhìn về thái giám bên cạnh.
Hắn ta vội bê ngọc tỉ tới.
Lúc ta đang muốn nhanh chóng kết thúc vở kịch này thì Phương thượng thư đột nhiên vọt ra.
Đúng, chính là cha của Phương nhị tiểu thư, cô gái có tình yêu đồng giới, khiến cả thế gian phải kinh hãi đó.
“Thần có chết cũng mãi đứng ở phe bệ hạ!”
Sau khi người trung niên văn nhược biểu thị quyết tâm của mình với ta thì quay sang nói với tên Dương Phàm khôi ngô kia:
“Hãy tự hỏi lòng, với phẩm đức phẩm hạnh của Dương Phàm ngươi, có thể trở thành minh quân không? Một kẻ phản thần dùng mấy vạn binh để soán ngôi, mà còn muốn khiến tổ tông tự hào à?!
Mơ mộng hão huyền! Rồi ngươi cũng sẽ để lại tiếng xấu muôn đời trong lịch sử mà thôi!”
Nói hay lắm!
Nếu không phải thời cơ chưa đến, ta sẽ vỗ tay cho ông ấy mất thôi.
Ai dè sau đó ông ấy lại nhắm vào ta.
“Bệ hạ, mặc dù ngài là con cháu hoàng thất chính tông, nhưng đến lúc này, thần không thể không nói ngài.”
“Ngài không nên chọc giận Nhiếp chính vương.”
“Nghe trên phố đồn ngài còn bảo hắn giúp ngài tắm rửa. Mặc dù thân thể ngài đáng giá ngàn vàng, nhưng Nhiếp chính vương cũng quý giá, sao ngài có thể làm nhục hắn bằng cách như vậy?”
Ta, làm, nhục, hắn?
Gương mặt ta trở nên vặn vẹo.
“Ngài nói muốn nạp phi rồi cũng không nạp, thần thấy ngài và Nhiếp chính vương có cử chỉ thân mật với nhau nhiều lần rồi, tưởng ngài để ý người ta. Nhưng bệ hạ của ta ơi! Ngài cũng không nhận ra sự chênh lệch giữa ta và địch ư, nếu có thì đâu có ép Nhiếp chính vương như vậy nhỉ?”
Ông ta vừa dứt lời, cả triều đình xôn xao.
Ánh mắt văn võ bá quan nhìn ta cũng thay đổi.
Ngay cả Dương Phàm cũng bắt đầu lầm bầm, “Hoá ra ngài ấy làm vậy mới chọc giận Kỷ Chinh…”
Ta lặng lẽ nắm chặt nắm tay dưới lớp long bào.
Kẻ nào lại lan truyền lời đồn thất thiệt như thế hả!
Thôi!
Cứ đổ lên đầu Kỷ Chinh đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.