Nhiếp Chính Vương Cứ Muốn Quấy Rối Trẫm

Chương 8:




QC: Sên
*
22.
Gần đây trong kinh thành có rất nhiều việc lớn xảy ra…
Nhiếp chính vương bệnh, không chịu gặp ai hết.
Cả đám suy nghĩ nát óc cũng không biết được rằng ta đã giam lỏng hắn ở trong cung.
Kỷ Chinh bị ta nhốt tại một điện khác trong tẩm cung của ta, ngày nào cũng bị cho uống đủ loại thuốc.
Nghe nói, trước đó Kỷ Chinh còn nằm trong bảng xếp hạng cao thủ võ lâm, cho nên ta không thể phớt lờ được.
Có một điều ta vẫn chưa hiểu lắm, rõ ràng lần nào uống thuốc xong hắn cũng yếu ớt đến nỗi chỉ có thể nằm yên trên giường, nhưng mỗi khi trời về đêm, hắn lại có thể bò lên giường của ta!
“Thật ra thế này cũng tốt, bệ hạ đừng đuổi ta đi.”
Thân thể ta cứng còng, chẳng biết Kỷ Chinh đã ôm chặt ta từ khi nào, còn dựa đầu lên vai ta.
Ta cắn răng nghiến lợi nhả ra ba chữ, “Nghĩ hay lắm.”
Kỷ Chinh bất mãn, cọ vào cổ ta, “Kể từ hôm đó, thần vẫn chưa hôn bệ hạ lần nào nữa cả.”
Ta hết nhịn nổi, đẩy hắn ra, “Vậy kẻ nào nửa đêm đều mò đến đây khiến mặt ta dính đầy nước bọt hả?!”
Hắn sờ mũi đầy vô tội, “Đâu có giống, bệ hạ không chủ động mà.”
Vừa dứt lời, hắn lại quấn chặt lấy ta như dây leo vậy.
Thật ra, ngoài những lúc Kỷ Chinh động tay động chân, thì đây cũng xem như quãng thời gian thư thái hiếm khi có được.
Cuối cùng, vụ án của mẫu hậu cũng được sửa lại, bà được an táng theo lễ nghi hoàng hậu.
Mà tên Lễ Bộ thị lang kia cũng chẳng dám hó hé gì.
Ông ta dần sống khiêm tốn hơn trước.
Vở kịch phản thần bức vua thoái vị đã tỏ rõ người đứng đằng sau các quan văn võ là ai
Thế nên, việc thăm dò của Cẩm y vệ cũng thuận tiện hơn nhiều.
Dù cho Kỷ Chinh biết ta đang rửa sạch thế lực của hắn, nhưng cũng không có hành động gì.
Ta không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Cho đến hôm đó, hắn phát hiện quan trạng nguyên mới cũng có tên Tô Duyệt.
Cùng tên với hoa khôi nam ở Nghi Xuân lâu.
Kỷ Chinh phát điên.
23.
Ba ngày sau, mười dặm hồng trang khiến cả kinh thành phồn hoa phải nghiêng mình nhường bước.
Xe ngựa ngay ngắn, đội ngũ trật tự xếp từ đầu đường đến cuối phố.
Người dân đứng xem đông nghịt, ai cũng thò đầu quan sát đại hôn trăm năm khó gặp này.
Nhiếp chính vương lấy vợ.
Không biết vương phi tên họ là gì, nhà ở phương nào.
Thậm chí, chẳng có ai từng được chiêm ngưỡng dung nhan của người nọ.
Tuy lễ cưới được làm lớn, nhưng không vị quan nào được mời đến dự.
Điều này khiến mọi người vô cùng tò mò, nhưng cũng chẳng làm gì được.
“Trẫm phải giết ngươi!” Ta nghiến răng nói.
Đây là lần thứ hai trong đời ta mặc đồ con gái.
Còn mang nhiều đồ trang sức nặng nề như vậy.
Kỷ Chinh chẳng nói chẳng rằng, nhưng động tác ôm lấy ta lại vô cùng lưu loát.
Ta không màn hình tượng, nằm nhoài trên đùi hắn.
Khăn đỏ cô dâu đắp lên mặt, y như người chết.
Kỷ Chinh vươn tay nhéo má ta, giọng dịu dàng, “Hôm nay là ngày vui mà, bệ hạ cười nào.”
Ta cắn hắn một cái.
Có vài việc ta chẳng thể nào hiểu được.
“Rốt cuộc khi nào thì thuốc chẳng có tác dụng gì với ngươi thế?”
“Chắc bệ hạ chưa biết, từ nhỏ thần đã được nuôi dưỡng như dược nhân.”
“Nói cách khác, ngay từ đầu ngươi đã giả vờ bị ta bắt được?”
Kỷ Chinh không để ý đến bàn tay bị ta cắn, hắn lại sờ vành tai ta.
“Cũng không phải, người điều chế thuốc của bệ hạ còn giỏi hơn nữa.”
Xem ra, người của hắn vẫn còn bên cạnh ta.
Nhưng đợi ta nhận ra rằng mình đã bị thay xà đổi cột thì không còn kịp rồi.
May mà ta nghe được tiếng lòng của Kỷ Chinh, để lại tờ giấy nhỏ cho Xuân Đào.
Ta cảm thán, đừng nên so sánh mình với người khác.
Cuối cùng, ta bị ép bái đường.
Đêm đó, ta và Kỷ Chinh đã…
Thật ra, Kỷ Chinh cũng tốt, nhất là ở một số phương diện.
Chỉ là nói nhiều quá thôi…
“Tâm địa bệ hạ như đá như sắt.”
“Lúc trước không thích đàn ông, thấy quan trạng nguyên kia thì lại thích à?”
“Nếu như thần không chuẩn bị đường lui cho bản thân, chỉ sợ bệ hạ có tân hoan là quên mất người cũ như thần nhỉ.”
“Họ Tô kia tốt đến thế à, đến mức bệ hạ còn tự phá lệ phong hắn làm quan trạng nguyên ha?”
Ta là một minh quân, nên ta chẳng nhận lời này đâu.
“Hắn ta thật sự có tài, có điều lúc trước lưu lạc đến Nghi Xuân lâu mà thôi.”
Kỷ Chinh nghe ta bênh Tô Duyệt thì rất cáu, lạnh lùng bảo: “Vậy ý bệ hạ là thần không có tài à?”
“Ta nào có?”
“Có phải hai người đã tiếp xúc da thịt rồi không? Vậy thì so xem ai giỏi hơn ai.”
Ta đau đến mức cắn vào bờ vai hắn.
Có đau thì cả hai cùng đau.
Cuối cùng, Kỷ Chinh thở hổn hển, nhích lại bên tai ta.
“Nói em yêu ta đi.”
“Yêu.”
[Tên lừa đảo.]
24.
Trời dần dần sáng, quạ đen kêu inh ỏi.
Xuân Đào dọn cung sạch sẽ.
Ta cố gắng mặc quần áo vào, vẫn là bộ áo cưới kia.
Hôm qua nghe Kỷ Chinh nói thế, ta cố tình tăng thêm lượng thuốc.
Lúc này, hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Rốt cuộc cũng nhổ được mấy cái đinh trong hoàng cung, chẳng qua cái giá hơi đắt.
Lúc ra ngoài, nếu không nhờ Xuân Đào đỡ, thì ta đã suýt té ngã rồi.
“Bệ hạ, hai người thật sự…”
Xuân Đào nhíu mày, lo lắng nhìn ta.
Ta xị mặt không nói chuyện.
Thế là nàng nói tiếp: “Thật ra Nhiếp chính vương cũng rất tốt mà, ta có thể thấy được rằng hắn thật sự thích ngài.”
“Ngài không thấy được lễ cưới buổi sáng đó thôi, vừa xem đã biết thật lòng rồi, sao ngài không…”
“Xuân Đào.”
Ta ngắt lời nàng, giọng nói có chút mệt mỏi.
“Ta kiêng dè thế lực của hắn, hắn sợ bị ta đuổi tận giết tuyệt, đây vốn dĩ đã là ngõ cụt rồi.”
Xuân Đào gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, “Thế này gọi là… Yêu nhau lắm cắn nhau đau.”
Ta không phủ nhận.
Sau khi trời sáng, Kỷ Chinh sẽ phát hiện ta biến mất thôi.
Đợi đến khi trong cung không còn truyền tin về nữa, hắn sẽ hiểu tất cả.
Dương Phàm là một ván cờ.
Bức vua thoái vị trước cả triều văn võ bá quan là một ván cờ.
Giam lỏng hắn là một ván cờ.
Bị hắn giam lỏng cũng là một ván cờ.
Một loạt các bẫy được đặt ra, cuối cùng một vị tân đế bù nhìn như ta cũng có thể đấu được với Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.
Ta lẳng lặng chờ đợi ở trong cung.
Chờ kế hoạch tiếp theo của hắn.
Không ngờ, lại nhận được tin từ ám vệ…
Sau khi ta biến mất, Kỷ Chinh ở trong phủ uống rượu suốt ba ngày ba đêm.
Sau đó biên quan báo nguy, Kỷ Chinh cũng không ra mặt.
Hắn chỉ để lại một phong thư, chủ động xin đi đánh giặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.