Hai bên cánh mũi cao không ngừng hít hít, Huân Bạc ngửi mùi bùn đất, thoang thoảng vào mùi tanh tanh quá lâu không chịu nổi, nhấp môi bạc chê bai.
"Hoa Ly, người em bẩn quá."
Hoa Ly đột nhiên giật mình kinh hãi như nhận ra sắp có điềm nguy hiểm, hai tay khẽ động đậy vào ngực hắn muốn đẩy, nhưng sức lực của cô cực kì yếu, cộng thêm mất máu nhiều mà cơ thể sớm đã cạn kiệt năng lượng.
"Huân...Bạc..."
Cô nhả giọng đáng thương, trời sinh chất giọng này lại ngọt như đường như mía, làm cho người đàn ông kia vô thức đáp yêu.
"Ơi."
Không biết phải mở lời như thế nào, trong lòng không dám nghĩ đến viễn cảnh hắn bắt cô đi tắm. Thế nhưng, có cầu đến mấy thì chuyện gì tới cũng sẽ tới.
Hắn nhìn sâu xa vào đôi ngươi đen láy long lanh vài tia sáng như vì sao, nhận ra cô đang suy nghĩ điều hắn muốn, lười biếng vào thẳng chuyện.
"Tắm nhé?"
Quả nhiên chẳng sai lệch, nghi đâu trúng đó, Hoa Ly nhát gan muốn trốn chạy trong vô lực, nét ngoài tuấn lãng cương nghị của hắn làm cô thấy sợ, tay chân rệu rã cố lắm chỉ khẽ động đậy cho có hình thức.
Huân Bạc mạnh mẽ đến đáng sợ, chẳng cần biết cô có bao nhiêu sự từ chối, cuối cùng tất cả đều phải theo sự an bày của hắn.
Hoa Ly bị hắn bòng gọn nhẹ rời khỏi giường, đem cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi trọn trong bồn lạnh lẽo, rồi hắn ngồi xổm xuống khẽ vuốt ve lên chân tóc ướt đẫm mồ hôi của cô.
"Hoa Ly ngoan nhé! Tôi tắm cho em, người em dơ lắm rồi!"
"Không...không..."
Thanh âm nhút nhát đáng thương, tâm lý khủng hoảng lên đến cùng cực, cô chưa từng gặp qua kẻ nào biến thái, ác độc như hắn.
Không! Ít nhất cô đã gặp rồi, gặp từ lúc hắn c.ưỡng bức cô, đáng nhẽ khi đó cô phải biết bản chất này từ sớm chứ không phải tới tận bây giờ.
- Tại sao trước đây mình lại yêu hắn chứ?
Trách móc chuyện quá khứ vào lúc này không có tác dụng, bởi vì bây giờ cô là vật trong tay hắn, được mua bằng tiền thì giá trị của cô trong mắt hắn sớm đã trở thành đồ vật, tùy ý hắn định đoạt.
Cô không muốn, không muốn số phận trớ trêu này, nhưng lại không có cách nào thoát ra.
Đối với cô, hắn chỉ xem cô là món đồ, yêu thích cô vì vẻ ngoài xinh đẹp, còn đối với hắn, cô là tất cả, là mạch máu thiếu sót trong tim hắn, chẳng những vẻ đẹp mà cả đoạn tình cảm khi xưa hắn đều muốn có.
Một cô gái lương thiện, nhút nhát, trước kia yêu hắn bắng sự chân thành.
- Hoa Ly, trước đây tôi không tốt! Bây giờ hãy để tôi yêu em...
Cô gái nhỏ ngồi trong bồn vẫn khóc, nước mắt xuống tới chân cằm, nhỏ xuống xương quai mảnh khảnh của cô, bộ dạng càng thê thảm hắn càng muốn nuốt cô vào trong bụng. Thế nhưng, hiện giờ vẫn chưa phải lúc, hắn kiên nhẫn trấn an cô.
"Ngoan, chỉ tắm thôi, tôi hứa không làm gì em, ít nhất tôi phải đợi chân của em ổn mới có thể..."
Đôi mắt của hắn chứa đựng toàn tia đào hoa tình tứ, 7 phần nuông chiều, 3 phần quan tâm, bàn tay ôn nhu xoa vào tấm lưng lạnh toát nhiễm đầy mồ hôi.
Có thể thấy cô run đến mức nào bằng mắt thường, một trai một gái ở chung, nói không làm gì sao cô có thể tin?
"Đừng..."
Thanh âm rưng rức khàn khàn mất sức nhỏ dần, Hoa Ly vô lực phản kháng, không dám động đậy, vẻ ngoài bá đạo của hắn thành công lấy đi tuyến kháng cự duy nhất của cô.
Mặt nhỏ cúi gầm xuống, đôi mắt chầm chậm nhắm chặt khuất nhục, cả người không rét mà run lên từng cơn ớn lạnh.
Da thịt nhạy cảm cảm nhận được sự xâm lấn, đồ trên người đang bị hắn tự cởi bỏ, cô chỉ biết nhắm mắt dùng tay che đậy, đùi ngọc ra sức khép chồng.
Thời khắc cơ thể kiều nộn tựa như hoa lại mềm như nước lộ rõ trong tầm mắt dục vọng, hắn đã gần như sắp không kiềm chế nổi.
Hơi thở hổn hển làm người ta thấy nguy hiểm, mọi sự tập trung đều dồn hết vào cô gái kiều diễm kia, hai nhũ phong ngây ngô đầy đặn, nụ hoa anh đào tươi mới e lệ sau bàn tay nhỏ, vì quá sợ mà cô che đậy không hết, để lộ ra như mời gọi hắn.
Thân thể kiều mị thướt tha làm cho ánh mắt trở thâm trầm đầy khoái cảm mãnh liệt, trượt xuống bên dưới đánh giá. Kiều mông xinh hoàn mỹ đến từng chi tiết, to tròn căng mọng như một quả bóng, khiến cho bàn tay chỉ muốn đánh vào thật mạnh.
- Vội gì chứ? Người sắp là của mày rồi, cứ từ từ!
Hắn nhắc nhở bản thân như thế, rồi cẩn thận nhấc phần chân bị thương của Hoa Ly lên trên thành, tránh một lát nữa nước nhiễm vào.
Sau đó, hắn bắt đầu mở ngập nước vào trong bồn, bên tai Hoa Ly giờ chỉ nghe được âm thanh của dòng nước ồ ạt, đâu đó lẫn vào tiếng *bịch bịch*.
Nghe có vẻ người đàn ông đó cũng đang cởi đồ của hắn, cô không dám mở mắt, chỉ sợ lại nhìn thấy hình dáng ám ảnh năm xưa.
Cô gắt gao cắn môi chịu nhục, nước mắt lạnh toát vào lúc này chỉ còn vài giọt, tận trong đáy lòng đã cạn khô.
- Bố ơi, mẹ ơi, chị ơi...ai đó cứu con với!
Có cầu thì cũng như không, bởi họ đâu còn ở cạnh cô, mà có thì cũng không giúp cô, chính tay mẹ cô đã đẩy cô cho hắn, xin ai để đổi lấy sự cứu rỗi đây?
"Hoa Ly, tôi tắm cho em."
Huân Bạc cũng ngồi bồn tắm, ở ngay sau cô gái tự nhiên chạm vào thân thể mềm mại, da thịt chỉ mới chạm nhau thì chỗ đó của hắn liền vùng dậy, gần như muốn bức hắn điên lên.
Tuy nhiên, lý trí của hắn còn rất mạnh mẽ, nhịn đau đớn toàn thân mà tập trung vào chăm sóc cô gái.
"Hoa Ly, thả lòng nào! Đừng gồng như thế, em sẽ khó chịu đấy!"
Giọng hắn khàn khàn dụ hoặc, cô có che đậy như thế nào thì từng nơi trên người cũng không thoát khỏi tầm mắt dơ bẩn của hắn. Đôi tuyết nhũ xinh xắn khi xưa nay đã no đủ, đẫy đà đến mê người, cả cái eo nhỏ thu yếu cũng làm người ta muốn bóp lấy.
Nếu không có vết thương ở chân có lẽ hắn đã đem cô nuốt vào trong bụng, khiến hắn phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần, đánh tan đi dục vọng.
Hoa Ly từ đầu đến cuối đều không dám phản kháng, im lặng run rẩy tiếp nhận sự càn rỡ. Trời tối nên hắn cũng không muốn cô ngâm mình quá lâu, chỉ vài phút vỏn vẹn là tắm xong.
Hắn cẩn thận bòng cô ra khỏi bồn nước, để cô ngồi trên một tấm khăn bông đặt trên thành, tránh làm ướt kiều mông xinh của cô.
Tú chân yếu nhược được hắn nhẹ nhàng để chạm đất, từ cử chỉ lúc này vô cùng ấm áp, không giống với lúc hắn dùng nỏ bắn vào chân cô.