Nhiệt Độ Của Ác Ma

Chương 20: Quay lại nỗi kinh hoàng (H+)




Khoái cảm đáng sợ như sóng triều cuốn đi hết ý thức của cô, chỉ còn lại bản năng nguyên thuỷ nhất, cô bị hắn làm đến cao trào phun xuân thủy xối xã, thế nhưng hắn vẫn mạnh mẽ ra vào như chưa biết no đủ.
"Tiểu Ly ngoan, phối hợp một chút tôi sẽ không làm em đau."
Lời nói chẳng ăn nhập với hành động, Hoa Ly chỉ vừa vùng vẫy đôi chút hắn đã nắm chặt eo nhỏ thu yếu, dùng tốc độ nhanh nhất tàn nhất cắm vào bên trong.
Hắn hung hãng chống tay bóp lên mông mềm kiều nộn, hông đẩy mạnh dập liên tục vào từng tầng thịt non mềm, đào xới cùng cực rồi xuất ra tinh hoa nóng bỏng vào trong tử cung.
"Ah~"
Tiếng gầm của người đàn ông thô nhẹ thỏa mãn, khắp phòng hoa lệ đều là mùi vị hoan ái nồng nặc, nhất là mùi hương ngọt ngào của cô gái kích thích khiến hắn hít lấy hít để, tận hưởng khoái lạc. Thiếu nữ bị hắn làm suýt chút nữa bất tỉnh, r.ên rỉ thành tiếng lớn.
"Đau...đau quá..."
Giọt lệ còn ướm ở khóe mắt cay xòe, hai chân cô dang rộng run rẩy cực độ, đóa hoa bên dưới cũng run rẩy theo, cắn mút lấy thứ đang lấp đầy làm cho hắn khó khăn mất một lúc mới rút được ra bên ngoài.
Đóa hoa này không ai động đến, ít bị khai phá nên bên trong quả thật khá chật hẹp hút chặt lấy như luyến tiếc hắn rời đi.
"Tiểu Ly, cơ thể của em thành thật thây đấy!
Nhất là vật nhỏ mê người này, hút chặt như vậy còn nói không muốn tôi làm?
Nhiều nước như vậy...có phải đói khát mùi vị của đàn ông lâu lắm rồi không?"
Hắn làm nhục cô đã đành, bây giờ còn mở miệng nói những lời lẽ cay độc, Hoa Ly căn bản không muốn nghe, nằm im ở bên dưới khóc ngâm.
Tiếng khóc vụn cực kì thương cảm, toàn thân cô là dấu vết của hắn để lại, trong miệng răng môi đều toàn hương vị của hắn, ở bên dưới cũng thế, đánh dấu lần nữa cô thuộc về hắn.
Ám ảnh khi xưa cứ thế ùa về, cô khóc đến tâm đau phế liệt, uất hận không thể tả trong vài dòng.
Hắn quỳ giữa hai chân cô, liếm môi cười một cách mĩ mãn, tầm mắt dơ bẩn còn đang dò xét trên cơ thể bị hắn dày vò. Hơi thở kiều suyễn của cô gái vào lúc này lại cứ như mê dược, yết hầu lần nữa di chuyển mạnh mẽ.
Có lẽ hiện tại cô đang đùa giỡn với ý chí của hắn, không thể kiểm soát được dục vọng đang cuộn trào như thủy triều ập đến. Lần này hắn thua thật rồi, thật sự trầm luân mê muội cô gái không lối thoát.
- Anh thề không buông tay em!
Huân Bạc nhấc một chân kiều xảo lên cao, ánh mắt cuồng nhiệt lại có chút thất thần nhìn vào giữa háng cô gái. Trải qua quá trình bị hắn hành hạ ra vào liên tục bây giờ đỏ bừng, hai cánh hoa mấp máy trào ra từ chỗ cửa hoa một dòng nước trắng đục lại kích thích đôi ngươi.
"Nhìn xem, chỗ này sao lại co bóp mạnh mẽ thế kia?
Tiểu Ly, đây là đang nhớ hải sâm của tôi đúng không?"
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào cỗ nước chảy ướt đẫm háng đến hai đùi non, thích thú trêu ghẹo nơi mẫn cảm làm Hoa Ly kinh hồn rùng mình.
"Đừng chạm nữa...đừng..."
Cô dần dần khôi phục chút ý thức, đôi tay yếu mềm chưa kịp múa may đã bị người đàn ông bá đạo tóm lại. Hắn thâm ý đem cô dưới giường ôm lên, trải qua cao trào hoan ái bây giờ thân thể tuyết trắng mềm nhũn đỏ hồng, cánh tay cô vừa được buông lỏng lại nhẹ nhàng vô lực đặt lên vai hắn.
"Tiểu Ly đáng yêu thật."
Vẻ mặt thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm, khóe môi đỏ vẫn động đậy rấm rứt khóc, làm Huân Bạc không nhịn được, muốn nuốt cô vào trong bụng lần nữa.
"Bảo bối, em mệt chưa? Còn muốn nữa không?"
Hắn phát tiết phun ra một lần rồi nhưng bây giờ vẫn cực kỳ hưng phấn, ôm Hoa Ly đi đến bàn trang điểm, hung hăng hất hết mọi thứ trên đó rơi xuống sàn.
Cô bị hắt đặt lên có chút hồi tưởng, giống với năm đó hắn c.ưỡng bức cô trong phòng học, cũng hành động đem cô lên bàn, bao nhiêu sách vở đều bị hắn hất xuống đất.
Hoa Ly lại mềm mại yếu ớt ngã xuống, hắn kéo hai chân cô dang rộng, để lộ hoàn toàn phần dưới mê người, hành động hiện giờ không khác gì lúc đó, làm cô hoảng sợ khóc lớn, hai tay xua đuổi vô định.
"Đừng, tránh ra! Tránh ra!"
"Yên nào, em mà chống đối tiếp tôi bẻ gãy xương em!
Nằm xuống!...đừng để tôi mạnh tay!
Cơ thể của em giờ đã là của tôi rồi, cả đời đều là như thế, tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi."
Giọng sắc lanh như núi băng ngàn năm, hắn câu môi cười tà tứ, trong con ngươi đỏ bừng chiếm hữu.
Hai tay giữ chặt đùi non mở rộng, hễ tú chân khẽ động hắn sẽ ấn móng vào da thịt mịn màng của cô gái.
"Tiểu Ly, có nhớ tư thế này và cách tôi cưng chiều em không?
Khi đó....trong phòng học cũng như vậy!"
Cô gái trợn tròn mắt anh đào, thì ra không chỉ mình cô ám ảnh, mà chính hắn cũng nhớ rõ từng chi tiết. Hắn đây là muốn đưa cô quay lại nỗi kinh hoàng của khi xưa, ý thức càng thêm nhiễu loạn, tay chân toang trốn chạy trong vô lực.
Một lực đạo nhỏ nhoi từ cánh tay mạnh mẽ của hắn cũng đủ làm da thịt cô đau đớn, sợ rằng dùng sức thêm một chút nữa thì xương cốt cô sẽ vụn vỡ.
- Đồ ác ma!
Hoa Ly sợ hãi run rẩy, vẫn luôn biết hắn là thiếu niên ngả ngớn bất lương, kiêu ngạo bá đạo không ai bằng, song dần theo năm tháng tính cách ấy càng thêm phần hung tàn.
Từ khuôn mặt tuấn tú tới dáng người cao ráo hoàn hảo, làm bao nhiêu cô gái phải mê muội. Cô trước kia cũng từng vì vậy mà ái mộ, yêu hắn.. thế nhưng, không nghĩ tới bây giờ lại trở thành vật nhỏ trong tay hắn, tùy ý hắn định đoạt.
Cô muốn kháng cự, muốn trốn chạy, nhưng nghĩ tới bố của cô còn trong tay hắn, cộng thêm hắn là Thống Đốc quyền lực biết bao, cô lấy gì để thoát khỏi hắn?
9 năm hắn vẫn lần ra cô, chỉ e trốn lần nữa thì cô và bố đều bị hắn tiễn xuống địa ngục. Con người ai mà không quý trọng mạng sống, của mình hay người thân hay bất cứ ai đều như nhau. Huống chi cô rất yêu thương bố, không thể để ông tuổi già, bệnh tật còn vì cô chịu khổ.
Chuyện 9 năm trước cô đã khiến ông lâm vào cảnh tán gia bại sản, bây giờ cô muốn dùng chút giá trị của bản thân bù đắp.
Nghĩ đến đó, Hoa Ly lại phải lắng xuống chua chát, mặc hắn có sĩ nhục cô như thế nào cũng không chống đối, ngoài giương mắt cay độc thì cô không còn biết làm gì hơn.
"Nhìn tôi chằm chằm như vậy...Chắc là trong đầu em đang suy nghĩ mắng tôi...đúng không?"
Ngón tay hắn rất đẹp, các khớp xương thon dài rõ ràng, mỗi ngày cô đều nhìn thấy hắn cầm bút duyệt văn kiện, thi thoảng thấy hắn tập bắn súng, kéo cung rất oai phong. Nhưng mà, bây giờ chúng lại đang làm loạn, nhẹ sờ xuống hoa viên khiến cô rấm rứt khó chịu không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.