"Giết người, giết người rồi, cứu tôi với!"
Giọng hốt hoảng, Hoa Ly la toáng lên, bấy giờ mới kinh hồn bạc vía với lời đồn, không ngờ tên Thống Đốc này lại hung ác đến cùng cực như vậy, cô không thể tưởng tượng nỗi hắn còn có bao nhiêu sự độc ác?
Mấy tên bị trói còn lại nhìn thấy người chết cũng sợ điếng, thất thanh van cầu.
"Thống Đốc, xin tha mạng, xin ngài tha mạng, chúng tôi biết tội rồi!"
"Cứu tôi với!!!!"
Tính Hoa Ly vốn rất nhát gan, sợ ma còn sợ máu, thấy cảnh người chết đầu óc càng hỗn loạn hơn, cô gian nan chống chế muốn thoát khỏi tay hắn.
Cây súng đột ngột dí vào lưng cô lạnh toát hết toàn thân, lạnh từ trong xương tủy lan ra, hai chân mảnh khảnh không đứng nổi nữa ngồi bịch xuống sàn.
Cô run rẩy bần bật ở dưới, nước mắt trực trờ tràn ra như mưa trút, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Huân Bạc cũng ngồi xổm xuống, lại dùng họng súng nâng cằm cô lên, hiện giờ thì cô đã sợ hắn đến tột cùng, nước mắt vòng quanh khóc loạn, thở hổn hển như sắp thiếu hụt không khí.
Trái ngược bộ dạng đáng thương của cô thì vẻ ngoài nghiêm túc cao lãnh của hắn lại thay bằng bộ dạng sát nhân cực kỳ biến thái, cực kỳ tàn ác.
Hắn cúi sát gương mặt ác quỷ gần như sắp chạm vào mặt cô gái nhỏ, mà cô lại không dám phản kháng, toàn thân cứng đờ như bị điểm huyệt, nhắm mắt khóc điếng lên.
"Sao lại không nhìn?"
Thanh âm trầm thấp, hắn đẩy họng súng dọa cho Hoa Ly phải mở mắt nhìn trực diện khuôn mặt sát nhân của hắn.
"Đừng...."
Đầu óc rối rắm, Hoa Ly hoàn toàn không nghĩ được gì, Huân Bạc thừa cơ dùng chính sự nguy hiểm của mình, uy hiếp.
"Hoa Ly sợ sao?
Đừng sợ, chúng là những tên làm tôi chướng mắt mới bị giết.
Nếu Hoa Ly ngoan ngoãn, Huân Bạc này sẽ không đối đãi với em như thế đâu."
Hắn nắm chặt gáy cổ cô, xoa xoa nhưng không quên mục đích.
"Sao nào, có muốn thưởng thức cảm giác bị cắt cổ không?
Hay muốn viên đạn ghim vào đầu em?"
Khuôn mặt anh tuấn của người mím cười ác ý, giọng nói vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm Hoa Ly rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu không muốn nói.
Thế rồi, hắn lười biếng ngoắt tay ra lệnh giết thêm một người nữa, tiếng hét chói tai và mùi máu tanh nồng cuối cùng cũng chạm tới ngưỡng cửa hèn mọn của Hoa Ly.
"Đừng, đừng giết tôi, tôi lấy, tôi gả..."
Giọng gấp gáp, Hoa Ly tóm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, toàn thân không điều khiển được cứ run như lá rụng mùa thu, họng súng dưới cằm lạnh lẽo như một tằng băng tựa hồ như cô có thể mường tượng ra viên đạn ở bên trong cũng lạnh không kém.
Rồi khi, viên đạn ấy xuyên vào người, cơ thể cũng sẽ lạnh hệt như vật vô tri vô giác, Hoa Ly không dám tưởng tượng nữa, bất nhược lắc lắc nhu thuận.
"Huân Bạc, tôi gả cho cậu, tôi gả cho ngài!
Thống Đốc, đừng giết tôi!"
Chỉ chờ có thế, Huân Bạc cười lên thập phần đắc ý, hắn không thu cây súng về, để yên ở đó dọa nạt Hoa Ly, ngón tay càn rỡ tự nhiên chạm vào bụng nhỏ của cô, yêu cầu.
"Sinh cho tôi một đứa con?"
"Được, được, tôi sinh...."
Cô gái nhỏ gật đầu lia lịa, đầu óc ám ảnh không nghĩ được nhiều, chấp nhận mọi điều hắn nói.
Hắn ngửa cổ lên cười rất hả hê, cuối cùng cũng thôi không tra tấn cô nữa, hắn thoải mái vứt cả cây súng ra sàn, bá đạo bòng cô rời khỏi căn phòng đáng sợ, trước khi đi còn không quên dặn dò.
"Dọn dẹp cho sạch sẽ vào!"
"Vâng, thưa Thống Đốc!"
Người quản gia lập tức làm theo hắn, Hoa Ly được hắn đưa đến một căn phòng khác, cũng được trang trí sang trọng.
Tựa người vào lồng ngực hắn mà không nghe ra nhịp tim vui sướng của hắn, chỉ nghe toàn tiếng thở dồn dập kiều suyễn của chính mình.
"Phòng này sẽ là của em!"
Huân Bạc đặc biệt dành riêng căn phòng sang trọng ấy cho cô, nó trang bị đầy đủ những đồ dùng của con gái, dường như đã được hắn chuẩn bị từ trước.
Hắn sải bước phóng khoáng vào sau vách tường ngăn cách, một chiếc giường hoa lệ rộng lớn, là màu xanh biển thơ mộng mà Hoa Ly thích. Nhưng cô lại không thấy vui hay phấn khích, toàn thân nóng bức bởi nhiệt độ nóng hực của hắn lan tỏa qua.
"Hoa Ly, em xem, tôi vì em cái gì cũng chuẩn bị nhiều như vậy, về sau đừng đi nữa nhé?"
Cô ở trong tay hắn còn đang run kịch liệt chưa thản bớt, đầu óc mụ mị nghe không kịp lời hắn nói, môi mọng mấp máy chẳng biết nên nói gì.
Người đàn ông cẩn thận đặt cô lên chiếc giường êm ái, còn hắn thì ngồi dưới xổm dưới sàn, vương tay thoải mái chạm vào phần đùi mơn mởn của Hoa Ly.
"Đừng..."
Thanh âm rưng rức, cô bị hắn chạm đến sinh phản ứng không rét mà run lên bần bật.
Bàn tay càn rỡ không cho cô có cơ hội khép đùi ngọc lại, cố tình đẩy dang ra, sờ thêm tí nữa hắn lại vương tay khẽ vân vê gò má nhiễm nước ướt át, thỏ thẻ.
"Hoa Ly đói rồi phải không? Ăn một chút gì nhé?"
Hoa Ly không dám từ chối, trong lòng xác nhận sợ hắn đến tột cùng, hắn nói gì cô cũng gật đầu nghe theo để bảo vệ mạng sống.
Huân Bạc lập tức gọi người mang thức ăn đến, ít phút sau một người hầu đẩy xe phục vụ thức ăn vào, bên trên đầy ắp những món ngon mà có lẽ Hoa Ly không dám mơ tưởng tới.
Mùi thơm của chúng không ngừng kích thích cái bụng đói meo của cô, không nhịn được mà nuốt nước bọt *ừng ực*.
Người đàn ông thấy thế lại thêm yêu, dọa cô sợ hãi đến tận bây giờ mới thấy cô thản bớt, lúc này hắn lại không cho cô tự ăn, cưỡng ép cô ngồi vào lòng hắn, ngoan ngoãn để hắn đút từng đũa thức ăn.
Trước sự tàn bạo, Hoa Ly chỉ còn biết há miệng nuốt lấy theo ý hắn, rất nhanh cô bị hắn ép ăn đến bụng căng no.
Xong xuôi, hắn cho người dọn dẹp, suốt thời gian đó đều ngồi ôm cô trong lòng. Cô không biết rằng, đối với hắn hiện giờ hành động này là đang yêu chiều cô, còn đối với cô, ngồi trong lòng hắn như ngồi trong đống lửa.
Tấm lưng nhỏ bé liên tục túa ra mồ hôi lạnh, hắn ngửi thấy mùi chua chua trên cơ thể cô, liền đẩy cô ra, điềm nhiên đi đến chiếc tủ đồ to lớn ở cạnh giường.
Cánh cửa mở ra, bên trong đầy ắp áo hoa lộng lẫy, nhưng hắn không lấy cho cô mặc, ở một gốc trong cùng trên xào hắn lôi ra một chiếc váy ngủ màu trắng bằng lụa satin, hai dây gợi cảm ra ngắm nghía.
Hoa Ly trông thấy liền cảm thấy bất an, hắn quay lại chỗ cô, lãnh đạm nhả giọng yêu cầu.
"Đi tắm đi, thay nó vào, tôi cho em 20 phút, không được mặc đồ lót, không xong thì đừng trách tôi!"