Nhìn Người Không Thể Nhìn Bề Ngoài

Chương 70:




Nguyên nhị thiếu và nữ dẫn chương trình thủ đô yêu đương, tưởng là trưởng bối trong nhà không đồng ý, sau khi bị cách chức quản lý trong tập đoàn Trường Phong, trước ồn ào dư luận, tuy sau đó dư luận bị đè xuống, nhưng phần lớn dân mạng đối chuyện này còn có ấn tượng.
Còn nhiều người làm việc và học tập rất nhiều, ngẫu nhiên xem một chút chuyện bát quái của giới nhà giàu trong khi rãnh. Chuyện này tuôn ra sau lại bị áp xuống, tuy dân mạng không dám lại trắng trợn thảo luận, nhưng lại dùng từ khác thay thế để hình dung thân phận nhân vật chính, vẫn có thể tiếp tục bát quái. Có dân mạng có chút đa sầu đa cảm còn đang đáng tiếc cho hai người có tình, khả năng bởi vì trưởng bối trong nhà không đồng ý mà chia ly, không ngờ weibo Nguyên nhị thiếu lại đưa tin chuyển từ "Quản lý Trường Phong" biến thành "Chủ tịch công ty Hằng Thái", cũng không đưa tin hai người đã chia tay.
Lúc này dân mạng mới biết được, công ty Hằng Thái mấy năm gần đây phát triển lớn mạnh, thì ra ông chủ phía sau là Nguyên nhị thiếu, có không ít người chơi trò chơi trên di động do công ty Hằng Thái nghiên cứu phát triển. Có bạn trên mạng nói là, sáu năm trước anh ta đã chơi trò do Hằng Thái làm, khi đó Nguyên Dịch cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cho nên thiên tài chính là thiên tài, nhất định làm cho người ta phải ngước nhìn.
Weibo của Nguyên Dịch có số lượng bài viết không nhiều lắm, danh sách bạn bè theo dõi của anh lại càng đếm trên đầu ngón tay, nhưng lại không thể ngăn được đông đảo dân mạng hay hiếu kỳ về mấy chuyện của nhà giàu.
Cho nên khi mười hai giờ rưỡi sáng đã qua đi, nhóm người làm cú đêm đang ôm di động lên mạng, Nguyên Dịch thình lình đăng chuyện yêu đương lên weibo, làm vô số cẩu độc thân muốn bùng nổ.
Tay nắm tay, còn có bối cảnh là bánh ngọt, ánh sáng ấm áp, tựa hồ tuyên cáo một sự việc với dân mạng, vị Nguyên nhị thiếu này đối với phần tình cảm này là thật, anh thà rằng bị đá ra khỏi Trường Phong, không kế thừa tài sản Nguyên gia, cũng lựa chọn cùng cô gái của mình ở cùng một chỗ.
Đây là một tô thức ăn cho chó có dinh dưỡng giá trị cực cao, bỏ thêm dấm đường nữa, mấy cẩu độc thân thức đêm một bên âm thầm nghiến răng nghiến lợi, một bên đã đưa tin weibo này lên trang đầu.
Không thể để cho một mình một người ăn phần thức ăn này được.
Vì thế tin tức ân ái này, rất nhanh đã bước lên bậc đứng đầu.
Nguyên Dịch chỉ muốn nói chuyện yêu đương, không quan tâm bất cứ dân mạng nào sau khi xem bài này tâm lý có khó chịu hay không, anh và Nhan Khê cùng ăn bánh sinh nhật, bởi vì bánh ngọt là thức ăn có nhiệt lượng cao, dạ dày Nguyên Dịch không tốt lắm, bị Nhan Khê cứng rắn lôi kéo không cho ngủ, để cho anh tiêu hóa nửa tiếng.
Qua mười hai giờ mấy chương trình trên TV cũng không hay lắm, Nhan Khê ôm gối ôm, tựa vào trên người Nguyên Dịch ngáp.
Áo khoác lông trên người cô đã cởi ra, áo lông mỏng nhạt dán vào áo ngủ của Nguyên Dịch, Nguyên Dịch thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô dưới lớp quần áo này.
"Mệt hả?" Nguyên Dịch duỗi tay vịn chặt vai cô.
"Không..." Nhan Khê lắc đầu, lập tức lại ngáp hai cái, "Anh nói chuyện với em thì tốt rồi."
Nguyên Dịch:...             Dieenddanleequuydonn.
Thân thể Nhan Khê trượt xuống dưới, nằm trên đầu gối Nguyên Dịch, tóc thật dài rơi xuống chân nguyên dịch, lọn tóc quét qua làm không chỉ có chân ngứa, mà trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy.
"Nói chuyện gì?" Nguyên Dịch ôm eo cô, vén tóc cô ra phía sau.
"Nói một chút chuyện thời trung học của anh đi." Nhan Khê khoát tay lên đùi anh, "Anh nói, khi đó chúng ta học chung trường, có phải đã gặp thoáng qua rồi không, chỉ là cả hai đều không biết?"
Nguyên Dịch đang vuốt tóc cô hơi hơi dừng lại, sau đó dường như không có việc gì nói: "Không biết, khi đó không quá quan tâm mấy đàn em khóa dưới."
"Cũng đúng, trong thời đại học anh đã có thể bắt đầu kinh doanh mở công ty, lúc trung học nhất định là học sinh xuất sắc rồi." Nhan Khê có chút tiếc nuối, "Nếu em không chuyển trường, có lẽ chúng ta đã có cơ hội sớm biết nhau rồi."
Nguyên Dịch cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy khi đó Nhan Khê có thể chuyển trường, kỳ thật cũng không tệ lắm.
"Lúc em mới chuyển đến thành phố biển đó, nghe không hiểu được tiếng địa phương, may mắn bạn học đều nói tiếng phổ thông, nếu không thì không thể cùng mọi người giao tiếp rồi." Nhan Khê thao thao bất tuyệt mấy chuyện vụn vặt ở thành phố biển, nhưng Nguyên Dịch có thể nghe ra Nhan Khê và mẹ cô sống chung với nhau rất êm đềm.
"Chuyện em hối tiếc nhất là, sau khi vào đại học, không thể theo chăm sóc mẹ nhiều hơn." Nhan Khê cười cười, không hề muốn vào sinh nhật của Nguyên Dịch, nhắc tới những tiếc nuối trong lòng này, làm hai người đều không vui, "Không nói những chuyện này của em nữa không có gì thay đổi hết rất nhanh đã qua rồi, anh nói em nghe một chút, sao anh dám đang trong lúc học hành, mà bắt đầu mở công ty gây dựng sự nghiệp?"
"Bởi vì tôi có tiền." Nguyên Dịch nói, "Ông nội của tôi để lại một khoản tiền rất lớn cho tôi, lại sợ tôi không biết kinh doanh, cho nên trước khi ông mất, lại lập cho tôi một quỹ ngân sách, bảo đảm cho cuộc sống sau này của tôi sẽ không nghèo túng."
Nhan Khê: Lý do này, vậy mà có sức thuyết phục đến ngoài dự đoán.
"Có đoạn thời gian tôi cực kỳ cảm thấy hứng thú với mấy trò chơi này, nhưng mà..." Nguyên Dịch hơi dừng lại, "Về sau lúc đại học đang rãnh rỗi không có gì làm, tự mình nghiên cứu phát triển một trò chơi nhỏ, chê người khác mua giá bản quyền quá thấp, nên tự mình mở một công ty nhỏ. Lúc ấy vận khí tốt, lượt tải xuống của trò này rất cao, công ty theo đó mà có chút danh tiếng."
"Khi đó tôi vốn chỉ muốn xem náo nhiệt chút, tìm chút việc cho hết thời gian, không ngờ vậy mà có thể kiếm được tiền." Giọng Nguyên Dịch thập phần thoải mái, giống như anh chỉ là khom lưng nhặt lên một đống tiền, không uổng phí chút tinh lực nào, "Dựa vào chút tiếng tăm của trò chơi này, công ty càng làm càng lớn, về sau lại đầu tư vào một số ngành khác, linh linh toái toái cũng buôn bán lời một chút."
Nhan Khê cảm thấy mình không nên hỏi "Một chút" rốt cuộc có bao nhiêu tốt hơn, khẳng định sẽ làm bị thương lòng tự tôn.
Nguyên Dịch và Nhan Khê nói một chút việc kinh doanh nhỏ nhặt, Nhan Khê nghe nghe đã mơ mơ màng màng ngủ mất, giọng nói của Nguyên Dịch lại thành bài hát ru con tốt nhất.
Thấy Nhan Khê như vậy mà dựa vào anh ngủ mất, Nguyên Dịch thở dài cười: "Còn nói ngủ không được."
Ngủ được như heo rồi, anh định bế cô lên, chắc cô cũng sẽ không biết.
Nhận mệnh cúi người ôm người lên, Nguyên Dịch hít sâu một hơi, vừa rồi không biết, hiện tại mới phát hiện, Nhan Tiểu Khê nhìn như rất gầy, ôm lên lại có chút nặng.
Ôm người vào trong phòng khách, Nguyên Dịch nhìn chằm chằm mặt Nhan Khê có chút khó xử, nghe nói phụ nữ mà không tẩy trang sẽ thương tổn đến làn da, anh nên gọi cô dậy rửa mặt, hay để cô ngủ như vậy luôn?
Anh suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là đến toilet lấy khăn mặt lau mặt cho Nhan Khê, sau đó anh hoảng sợ phát hiện, mắt Nhan Khê vậy mà càng lau càng đen, đôi mắt có thể sánh với mắt gấu mèo rồi.
Nghe được Nhan Khê hừ hừ hai tiếng, nhưng vẫn không có tỉnh lại, Nguyên Dịch vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, nếu để cho Nhan Tiểu Khê biết anh lau mặt cô thành như vậy, chắc anh sẽ... Bị mắng?
Nguyên Dịch có chút chột dạ cúi đầu, phát hiện khăn mặt cũng đen luôn rồi, anh rón ra rón rén lui ra khỏi phòng, quay đầu gặp dì Lý đứng trên hành lang cười tít mắt nhìn anh.
"Dì Lý, hơn nửa đêm dì còn không ngủ, mà làm gì vậy?" Anh giấu khăn mặt phía sau, tuyệt đối không thể để cho người ta biết, anh sẽ rửa mặt cho con gái đang ngủ.
"Lớn tuổi dễ tỉnh giấc, nghe bên ngoài có động tĩnh, ra xem một chút." Dì Lý cười nói, "Hình như dì mới vừa nghe giống như giọng của cô Nhan."
"Ừm, cô ấy biết hôm nay là sinh nhật của tôi, cho nên đi qua chúc mừng tôi." Thấy dì Lý không phát hiện chuyện mình rửa mặt cho con gái, Nguyên Dịch trở nên thoải mái trở lại, "Nói cô ấy không cần đến, không cần đến, cô ấy không nghe, càng muốn lái xe chạy tới, thời tiết lạnh như thế, cũng không sợ lạnh."
"Đó là trong cô Nhan có cậu, yêu thích cậu, nên mới có một chút gió lạnh cũng vội tới chúc mừng sinh nhật cậu." Tươi cười trên mặt dì Lý càng thêm hiền hoà, "Cô gái tốt như vậy, nhị thiếu cậu phải đối tốt với cô ấy."
"Yên tâm đi, ai kêu cô ấy thích tôi như vậy. nếu tôi không đối tốt với cô ấy một chút, chắc chắn cô ấy sẽ trốn đâu đó vụng trộm khóc nhè." khóe miệng Nguyên Dịch nhếch lên đến nỗi muốn áp xuống cũng áp không được, "Làm đàn ông không thể để cho cô gái của mình khóc, tôi biết điều đó."
"Nhị thiếu biết là tốt rồi." Dì Lý cười gật đầu, "Tôi đi ngủ đây, cậu cũng đi ngủ sớm một chút."
Nguyên Dịch cầm khăn mặt về phòng của mình, dùng di động tìm kiếm, mới biết được cách phụ nữ tẩy trang, chỉ dùng nước tẩy thì mặt sẽ không sạch, còn phải dùng nước tẩy trang.
Hoá trang cần không ít thời gian, tẩy trang cũng phiền toái, làm phụ nữ... Lại vẫn không dễ dàng gì.
Dùng phần mềm mua sắm tìm cửa hàng gần đây, Nguyên Dịch mua một chai nước tẩy trang và gel rửa mặt có giá cao nhất, còn có mấy chai linh tinh khác. Lần đầu tiên anh biết, thì ra nước tẩy trang cũng có nhiều loại như vậy, còn phân mỗi cái mỗi kiểu khác nhau.
Rốt cuộc là phụ nữ dựa vào cái gì mà nhớ kỹ đủ loại thứ đồ này, lại còn nhằm vào các loại mua sản phẩm tương ứng?
Nhan Khê đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có cái khăn mặt ấm áp trên mặt mình cọ qua cọ lại, nhưng cô thật sự quá mệt, ánh mắt vùng vẫy mở một khe hở nhỏ, ý thức mơ hồ nói cho cô biết, người bên cạnh là Nguyên Dịch, cô yên tâm nhắm nghiền mắt.
"Tôi rửa mặt cho em, em ngủ tiếp đi."
Tẩy... Rửa mặt? Dieenddanleequuydonn,
Nhan Khê lật người, để mặt mình hướng ra ngoài giường. Khăn mặt ấm áp, động tác lại nhẹ nhàng, Nhan Khê cảm giác đối phương không phải rửa mặt cho mình, mà là mát xa, rất nhanh cô không quan tâm nữa mà ngủ say mất.
Sáng ngày hôm sau, Nhan Khê từ trên giường đứng lên, chợt nhớ tới mình tối hôm qua trước khi ngủ, giống như đã quên tẩy trang. vội vàng nhảy xuống giường, chạy đến toilet vừa thấy, trên mặt đã được tẩy trang sạch sẽ, tuy không sạch như mình bình thường mình làm, ít nhất tốt hơn so với không tẩy.
Tối qua Nguyên Dịch đã từng nói giúp cô rửa mặt?
Sau đó ngay tại bàn trang điểm cô thấy nước tẩy trang và gel rửa mặt trên đó, cũng không phải hang cô thường dùng.
Cúi đầu lấy gel rửa mặt trên bàn lên, nghiêm túc rửa mặt mình một lần nữa, thay đồ, Nhan Khê đi xuống lâu, trực tiếp vào phòng bếp.
"Cô Nhan, sớm như vậy cô đã dậy rồi sao?" Dì Lý thấy Nhan Khê vào phòng bếp, có chút kinh ngạc. Tối qua, hình như hai người này ngủ rất trễ.
"Chào dì Lý." Nhan Khê vén tay áo lên, "Tôi muốn làm cho nguyên dịch một tô mì, có thể làm phiền đến dì không?"
"Không phiền, không phiền, phòng bếp cô cứ việc dùng." Dì Lý vui tươi hớn hở mà nhường lại phòng bếp đi ra ngoài.
Lúc Nguyên Dịch ngủ không ngon, phi thường không thích người khác quấy rầy mình, sau khi anh thấy người đến gõ cửa là Nhan Khê, sự tức giận khi rời giường nhất thời biến mất sạch sẽ, "Em chờ tôi một chút, tôi thay quần áo."
"Đừng thay." Nhan Khê bắt được anh, "Mỳ để lâu không thể ăn."
Kéo lê dép lê, nguyên dịch mặc áo ngủ bị Nhan Khê kéo xuống lầu, sau đó ngồi xuống bàn ăn, đặt ở trước mặt anh, là một cái tô đang tỏa hơi nóng.
"Tôi không biết làm mỳ tay, trước kia đều là mua đồ làm sẵn về nấu, đáng tiếc ở chỗ anh không có mỳ trường thọ, tôi cũng chỉ có thể dùng tay kéo mỳ làm một tô cho anh." Mặt Nhan Khê có chút đỏ, vỗ vỗ đầu Nguyên Dịch, "Sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh."
Nguyên Dịch thấy, tô mỳ có chút xấu, tuy quả thật làm được sợi dài, nhưng kích thước không đồng nhất, trong tô mỳ chiếm không tới một phần tư diện tích, chiếm hơn phân nửa diện tích là hai quả trứng luộc.
"Anh mau ăn, đừng nhìn nữa." Nhan Khê ngồi đối diện anh, hai tay chống má, "Tuy hơi kém một chút, nhưng hương vị cũng không đến nỗi tệ."
Cầm lấy chiếc đũa, nguyên dịch gắp sợi mỳ dài, ăn sợi mỳ tuy xấu xí nhưng mang lời chúc tốt đẹp vào trong miệng, thêm hai cái trứng và nước canh, cả một miệng trứng nuốt vào trong bụng.
Thấy anh ăn xong, Nhan Khê cười tít mắt nói: "Anh lên ngủ tiếp đi, em đi làm..."
Nguyên Dịch vẫn trầm mặc ăn mỳ bỗng nhiên đứng dậy, vòng qua cái bàn đi đến trước mặt cô, ôm cô vào trong lòng.
"Nhan Tiểu Khê." Giọng Nguyên Dịch có chút khàn khàn, "Mỳ rất ngon."
Vận may hai mươi mấy năm của anh, ước chừng chính là vì gặp được cô.
"Nếu anh thích, ngày này năm sau lại làm cho anh." Nhan Khê bổ sung một câu, "Lần sau em sẽ tranh thủ làm đẹp hơn chút."
Nguyên Dịch buông cô ra, nhìn hai mắt cô sáng lấp lánh, hôn nhẹ một cái lên trán cô.
"Cảm ơn em."
Cám ơn em, để cho lần sinh nhật này của tôi tràn ngập kinh hỉ.
"Có ngốc hay không, cảm ơn gì chứ." Nhan Khê ôm cổ anh, hôn lên mặt anh một cái, "Ở nhà nghỉ ngơi, sau khi kết thúc, em trở lại với anh."
Nguyên Dịch: "Đến lúc đó tôi qua đón em tan tầm."
"Được." Nhan Khê nhìn đồng hồ, "Em muộn rồi, đi trước."
Để tài xế đưa nhan Khê đi làm, nguyên dịch lấy điện thoại chụp một tấm hình với cái tô trống rỗng.
Trên vòng bạn bè.
Nguyên dịch: Tiểu Khê làm tô mì trường thọ tình yêu cho tôi, mùi vị rất ngon, nhưng mà trước khi ăn quên chụp rồi.
Nguyên Dịch: 【 Ảnh đính kèm: Ảnh chụp cái tô không. 】
Trương Vọng:...
Kiều Sinh:...
Kiều Sinh: Anh Dịch, xem ra hôm nay bọn em không cần mừng sinh nhật cho anh rồi. 【 cúi chào 】
Nguyên Dịch: Buổi tối tôi mời khách.
Nguyên Dịch mới vừa để điện thoại xuống, thì nghe giọng dì Lý ở ngoài cửa vang lên.
"Nhị thiếu, phu nhân đến?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.