Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 15: Đau khổ và nhẹ nhàng




Edit: Sam | Beta: Mây
Phó Ấu Sanh về nhà, nhìn căn nhà và khách rộng rãi sạch sẽ, giờ đây khắp nơi toàn là móc treo quần áo và thùng đồ.
Đó là những bộ sườn xám yêu thích của cô, những thứ còn lại thì bình thường.
Nếu Ân Mặc không cần chúng, cô cũng nên miễn cưỡng vứt bỏ.
Phó Ấu Sanh kiểm tra số dư tài khoản, thật ra mấy năm nay lăn lộn trong giới giải trí, trong tay cô chẳng có bao nhiêu tiền, hơn nữa cô không ý thức được việc kiếm tiền tiết kiệm, dẫn đến số dư chỉ có 10,06 triệu NDT.
Cuối cùng, cô đành cắn môi, ấn nút xác nhận trên màn hình, quét sạch tài khoản cũng phải trả lại tiền cho anh.
Khi Ân Mặc nhận được 2 lần chuyển khoản, tổng cộng 10,00 triệu từ Phó Ấu Sanh, suýt chút nữa đã bật cười.
Điện thoại rung lên, kèm theo đó là tin nhắn Wechat.
Sanh Sanh:【Tiền cho anh, đồ cho tôi, chúng ta đã thanh toán xong.】
Thanh toán xong rồi?
Sao trước đây anh không biết, người phụ nữ anh nắm trong lòng bàn tay bao nhiêu năm lại đâm vào ngực anh một nhát dao thế này.
Ân Mặc nhắm mắt lại. 
Anh ngồi dưới nhà Phó Ấu Sanh, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía tầng 17, nơi rèm cửa sổ đóng chặt.
Một lát sau.
Gương mặt anh lạnh lùng, nghiêm túc nhập từng chữ:【Chưa thanh toán xong đâu.】
Sau khi gửi tin nhắn, Ân Mặc ném điện thoại lên ghế phụ, mắt không thấy tâm không phiền.
Anh đạp chân ga, nhanh chóng rời khỏi đây.
Sợ rằng mình không nhịn được, chạy thẳng lên trên đánh con sói mắt trắng vô lương tâm kia một trận.
Đến công ty.
Vốn dĩ Ân Mặc đang tức giận vì bị Phó Ấu Sanh làm tức chết. Nhưng chỉ cần anh tính toán là biết, không chừng 10 triệu này là tiền tiết kiệm của cô.
Ở bên nhau nhiều năm, ngoại trừ những thứ anh mua cho cô ra, rất ít khi cô chủ động tiêu tiền của anh. Cho dù cô bước chân vào giới giải trí, cô chỉ dùng tiền của mình nuôi một đám nhân viên văn phòng, làm sao mà cô còn lại số dư được.
Nửa tiếng sau, Ân Mặc cầm lấy điện thoại, việc đầu tiên là chuyển 10 triệu vào tài khoản anh đã lập sẵn cho Phó Ấu Sanh từ trước.
Tiến hành lập kế hoạch đầu tư có lợi nhuận nhanh nhất.
Phó Ấu Sanh đợi Ân Mặc không chuyển lại 10 triệu, cô thở phào nhẹ nhõm.
Về phần tin nhắn anh gửi không khác gì lời nói tàn nhẫn, Phó Ấu Sanh coi như không thấy.
Mắt không thấy, tâm không phiền xóa bạn bè. Dù sao cũng đã thanh toán rõ ràng rồi.
Còn về giấy chứng nhận ly hôn, Ân tổng trăm công ngàn việc, vậy cô sẽ nhờ luật sư liên lạc với thư ký Ôn.
Xem ra, hình như cô không cần lưu lại phương thức liên lạc của Ân Mặc.
Vì thế, cô muốn trở thành một người vợ cũ đủ tư cách, tốt nhất là giống như mình đã chết, cô không có sở thích thỉnh thoảng đi trêu chọc chồng cũ.
Làm một người vợ cũ đủ tư cách, đây là sự dịu dàng cuối cùng của cô dành cho Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh đọc kịch bản xong, chuẩn bị đi ngủ.
Chưa từng nghĩ tới đoàn phim đang nổ tung cả một bầu trời.
Phó Ấu Sanh với vẻ mặt ngây thơ: “?”

Trước kia được thêm vào đoàn phim, nhóm lặn rất lâu, bây giờ lại có người vào tag cô.
Còn hỏi mối quan hệ giữa cô và Sở Vọng Thư là gì?
Là mối quan hệ gì? Chẳng phải là quan hệ đồng nghiệp tạm thời hay sao.
Cô cũng không mặt dày tới mức nói mình là bạn bè của Sở Thần.
Hiện tại, sức hấp dẫn của Sở Vọng Thư trong giới giải trí rất mạnh mẽ, rất nhiều diễn viên và ngôi sao đều là fan của anh ta.
Phó Ấu Sanh nhạy bén, mở máy tính bảng ra, truy cập vào Weibo.
Đột nhiên mọi người lại kích động, như vậy khẳng định lên Weibo sẽ có phân tích trực quan nhất.
Quả nhiên, Phó Ấu Sanh vừa lên Weibo, đã thấy kí hiệu hot phía sau tiêu đề, có cả tên của cô.
#Sở Vọng Thư theo dõi Phó Ấu Sanh#
#Nghi ngờ Sở Vọng Thư và Phó Ấu Sanh công khai tình cảm#
#Nữ thần của Sở Vọng Thư#
Phó Ấu Sanh nhìn vài dòng tiêu đề hot search, cô chỉ muốn cảm thán trước sức hấp dẫn của nam thần và khả năng trau dồi kiến thức của cộng đồng mạng.
Cũng phải, vì Sở Vọng Thư theo dõi Weibo của cô nên họ mới liên tưởng ra nhiều thứ.
Phó Ấu Sanh lần lượt mở từng cái. Lúc này, Văn Đình gọi điện thoại đến, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Đã xem Weibo chưa?”

Phó Ấu Sanh ừ một tiếng, tiếp tục lướt Weibo.
Sau đó, đầu ngón tay ngừng lại động tác, hàng lông mày liễu tinh tế khẽ nhíu lại: “Truyền tin một cách thái quá, từ khi nào tôi trở thành nữ thần của Sở lão sư vậy.”
“Không phải bịa đặt, là bạn bè ngoài giới của anh ta chọc ghẹo mà thôi.”
“Cô không thấy Weibo đó à?”
“Thấy rồi…” Phó Ấu Sanh bắt gặp ảnh chụp màn hình của fan.
Đó là Weibo của một phú nhị đại nổi tiếng: Chúc mừng anh Sở và nữ thần tu thành chính quả, thật không dễ dàng chút nào.
Nguyên nhân bởi vì Sở Vọng Thư công khai theo dõi Weibo Phó Ấu Sanh, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà nhờ tên phú nhị đại này nên nó biến thành chuyện cực hot.
Phó Ấu Sanh: “…”
Sở lão sư là bạn của heo à.
Văn Đình gõ phím: “Sở Thần còn chưa lên tiếng, chúng ta tiếp tục cọ nhiệt hay liên hệ Sở Thần để thanh minh?”
“Tôi đóng phim, không phải là người để lăng xê.”
Phó Ấu Sanh không thèm suy nghĩ, nhanh chóng từ chối.
“Được, không phải cô không có kỹ năng diễn xuất, tương lai chúng ta giành được giải Ảnh hậu, lăng xê quá cũng không tốt.”
Văn Đình trực tiếp quyết định phương án tiếp theo: “Trước tiên, mua thủy quân khống chế dư luận, bây giờ người người đang mắng cô thổi phồng, nếu muốn đi theo con đường diễn viên, chúng ta không thể bị gắn mác thổi phồng như vậy được.”
Phó Ấu Sanh trầm mặc vài giây: “…”
Văn Đình: “Cô có ý kiến gì khác không?”

Phó Ấu Sanh nghĩ đến tài khoản trống rỗng vừa rồi, giọng nói nặng nề: “Văn Đình…”
“Tôi không có tiền mua thủy quân.”
Văn Đình: “Mẹ kiếp!”
“Phó Ấu Sanh! Đừng nói cô thực sự để lại tiền cho chồng cũ, tay không ra khỏi nhà đấy chứ!”
Nghĩ đến số tiền hiện tại nằm trong tay Ân Mặc như lời Văn Đình nói, cũng không sai.
Phó Ấu Sanh không nói gì.
Văn Đình thầm nhủ trong lòng: Cô ấy cam chịu!
Đây là thời đại nào rồi, sao còn có nữ minh tinh ngốc nghếch như Phó Ấu Sanh thế nhỉ!

Không có tiền mua thủy quân, Văn Đình đau đầu.
Cuối cùng, anh ta tự bỏ tiền lót đường cho Phó Ấu Sanh!
Phó Ấu Sanh hứa: “Anh yên tâm, chờ tôi có tiền, tôi nhất định lập tức trả lại cho anh.”
Văn Đình thở dài: “Tôi chỉ hy vọng khi cô có tiền, đừng bị loại người cặn bã như chồng cũ của cô lừa gạt đến nỗi không còn dư một đồng.”
Không bao lâu, Phó Ấu Sanh nhận được điện thoại của Sở Vọng Thư.
Giọng nói như cơn gió mát lạnh truyền tới: “Ấu Sanh, xin lỗi, là do tôi mang đến phiền toái cho em rồi.”
Vừa bắt máy, Sở Vọng Thư xin lỗi Phó Ấu Sanh ngay tức khắc.
Anh ta rất ít chơi Weibo, nhưng fan thì khác, họ nhiệt tình tag anh ta vào tấm hình có nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh, Sở Vọng Thư thấy Phó Ấu Sanh trên thanh hot search, thuận tay theo dõi cô, không để ý rằng sẽ mang đến cho cô một đống rắc rối.
Phó Ấu Sanh vốn là người chiếm tiện nghi, huống hồ gì vừa nhìn đã biết không phải lỗi của anh ta.
“Ngoài ý muốn thôi.”
Cô trêu chọc thêm hai câu: “Còn giúp bộ phim của chúng ta tăng thêm nhiệt, tôi nghĩ trong lòng đạo diễn vui vẻ muốn chết.”
Sở Vọng Thư áy náy: “Bên tôi sẽ lên tiếng thanh minh, không gây ảnh hưởng đến cô.”
“Cám ơn thầy Sở.”
Rất nhanh, Phó Ấu Sanh đã nhận được tin bên Sở Vọng Thư, trước tiên là xin lỗi cô, sau đó mới giải thích sự việc.
Chỉ trong thời gian ngắn đã xoay chuyển dư luận, không những hạn chế các bình luận ác ý mà còn khen CP của hai người có sức hút, cực kỳ mong chờ bộ phim đang quay lần này, tiếp theo dẫn dắt dư luận sang bộ phim kế tiếp, một công đôi việc, có thể nói đây là kế hoạch PR hoàn chỉnh nhất.
Không hổ danh là đội ngũ PR của Sở Vọng Thư có quan hệ công chúng mạnh nhất trong giới giải trí, vừa chuyên nghiệp lại có hiệu quả.
Tuy nhiên, biết cách xã giao trong giới là tốt, nhưng với sức nóng của Sở Vọng Thư, vẫn có rất nhiều cư dân mạng cho rằng hai người xứng đôi vừa lứa.
Số lượng người hâm mộ của CP “Phó Sở” tăng vọt hơn 100.000 chỉ sau một đêm.

Tại tập đoàn Thắng Cảnh.
Ân Mặc ngồi trên ghế văn phòng, nhìn video Phó Ấu Sanh và Sở Vọng Thư trên màn hình điện thoại.
Mà thư ký Ôn bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không dám lên tiếng.
Anh đặt điện thoại lên bàn, bưng ly cà phê thư ký Ôn pha cho anh.
Mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất, cách lớp kính trong suốt, từ đây có thể nhìn rõ nơi chụp ảnh đang được dựng lên trên sân thượng đối diện.
Thư ký Ôn cẩn trọng hỏi: “Có cần xóa hot search không ạ?”
Ân Mặc trầm giọng: “Xóa đi.”
Tất cả mọi người đều nói hai người họ là trăm năm xứng đôi, vậy còn anh thì sao?
Ngay khi thư ký Ôn gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng, bỗng nhiên Ân Mặc kêu dừng lại.
Anh nhặt điện thoại lên, mở Weibo tìm kiếm Phó Ấu Sanh và Tề Yến Chi.
Không phải lần trước cô nói muốn xào CP với Tề Yến Chi à, nếu muốn xóa hot search thì xóa hết thôi.
Tất cả những hình ảnh, video CP giữa cô và người đàn ông khác, anh không muốn nhìn thấy nó nữa.
Chờ đợi thời gian tìm kiếm, hoàn toàn không có tin tức mập mờ nào của cô hay Tề Yến Chi.
Đột nhiên lông mày Ân Mặc nhíu lại, chuyện gì đang xảy ra vậy.
“Lần trước tôi đi công tác, bọn họ không xào CP sao?”
Ân Mặc chỉ màn hình điện thoại. Theo ý của Ân tổng, thư ký Ông quan sát trên màn hình, là Phó tiểu thư và Tề Yến Chi.
Hai người chưa từng xào CP.
Chờ đã…
Thư ký Ôn chợt nhớ tới một chuyện.
Khoảng thời gian đó, Phó tiểu thư xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nằm viện một tháng, khi ấy Ân tổng không muốn anh ta báo cáo bất cứ thông tin gì về cô, nên anh ta không dám nói.
Trầm ngâm vài giây, thư ký Ôn nơm nớp lo sợ: “Ân tổng, về Phó tiểu thư, tôi có một chuyện muốn nói với ngài.”
Vài phút sau, Ân Mặc dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài đặt lên mắt, im lặng không nói.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Phó Ấu Sanh bị thương trong video, cô gái luôn yếu đuối trước mặt anh, lúc bị thương nằm lên cáng, đau đớn đến mức mặt trắng bệch, cô không khóc mà kiên cường khiến người ta đau lòng.
Ân Mặc chưa bao giờ hối hận, nhưng lúc này, sự hối hận hệt như cơn mưa kiếm trùng trùng điệp điệp xuyên thấu qua lớp áo giáp, đâm thẳng vào tim anh.
Trước đó, vì không muốn nhận tin Phó Ấu Sanh giận dỗi anh, muốn xào CP với người đàn ông khác, anh để thư ký che đậy tất cả tin tức về cô trong nước.
Ân Mặc nhắm mắt lại.
Nằm viện một tháng, yếu đuối như cô thế nhưng không gọi cho anh dù là một cuộc.
Đến ngày hôm nay, Ân Mặc mới hiểu được lý do cô quả quyết ly hôn là gì.
Không phải cô giận dỗi, mà là không cần anh nữa.
Đầu ngón tay Ân Mặc vuốt ve chiếc điện thoại.
Anh muốn nghe giọng nói của cô.
Ước chừng ngồi ở công ty một ngày một đêm, Ân Mặc chưa từng ấn điện thoại.
Ngày hôm sau.
Ân Mặc cất bước đi ra ngoài.
Thư ký Ôn để ý anh đi về phía tòa nhà đối diện.
Anh ta nói theo suy nghĩ: “Ân tổng, sáng nay có một cuộc họp.”
“Tôi xin nghỉ, để Phó tổng giám đốc chủ trì.”
Cả đêm anh không uống nước, khi nói chuyện giọng hơi khàn khàn.
Thư ký Ôn phản ứng lại, biết Ân tổng muốn đi thăm Phó tiểu thư.
Không do dự nữa, anh ta lập tức nói: “Ngài muốn đi gặp Phó tiểu thư, sợ rằng phải đi đến vùng ngoại ô, cô ấy chụp ảnh bìa thời trang cho tạp chí VL.”
Từ hôm qua, thư ký Ôn hiểu được tâm tư của Ân tổng đối với Phó tiểu thư, anh ta vẫn mong mình lấy công chuộc tội, bắt đầu báo cáo rành mạch hành trình của Phó tiểu thư.
Ân Mặc dừng bước, thay vào đó, anh rẽ hướng sang bãi đậu xe: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
“Ân tổng, một đêm ngài không ngủ, để tôi đưa ngài đi.” Thư ký Ôn nhìn hàng lông mày mệt mỏi u buồn của Ân tổng, vô số tia máu trong đôi mắt, lo lắng nói.
“Chìa khóa xe.”
Gương mặt điển trai của Ân Mặc hiện lên vẻ nặng nề, không cho phép anh ta chen chân vào.
Anh muốn gặp cô, ngay lập tức.
Càng không thích chậm trễ thời gian lên đường.
Một đường lái xe đến vùng ngoại ô. Ân Mặc đứng từ xa nhìn studio, một đêm không ngủ làm mắt anh đau nhói híp lại, anh bình tĩnh, nhìn người phụ nữ cách đó không xa, cô mặc một chiếc sườn xám, tay ôm một cây đàn tỳ bà.
Dường như anh đang xuyên qua thời không trở về quá khứ, khung cảnh năm ấy diễn ra buổi lễ tốt nghiệp trung học của cô, cô cũng mặc một chiếc sườn xám cổ xưa, ôm một cây đàn tỳ bà.
Khi cô biểu diễn trên sân khấu, đôi mắt gợn nước, vòng eo thon nhỏ, mỗi một nụ cười đều rất xinh đẹp, kiều diễm và phong tình.
Khi đó, anh nhìn thấy rõ ràng ánh mắt kinh ngạc và si mê của đám nam sinh bên cạnh, nghe được lời bọn họ ái mộ, say đắm cô.
Lần đầu tiên anh phát hiện, cô gái nhỏ thích nắm góc áo anh, thích dính bên người anh, giờ đây đã trưởng thành rồi.
Một đóa hoa vừa nở rộ đã khiến bao nhiêu người thèm nhỏ dãi.
Khi đó, thiếu niên hăng hái muốn giấu cô ở nơi mà mọi người không thể dò xét, tốt nhất là chỉ mình anh mới được thưởng thức vẻ đẹp động lòng người của cô.
Ân Mặc khó khăn lắm mới kéo lý trí trở lại, anh ngắm bóng dáng Phó Ấu Sanh rồi nhìn mắt cá chân mảnh khảnh dưới lớp sườn xám.
Ôm một cây tỳ bà nặng như vậy, có đè đau chân cô hay không.
Nghĩ tới đây, Ân Mặc nhanh chóng mở cửa xe.
Anh khao khát muốn được xuất hiện ngay trước mặt cô, muốn được tận mắt kiểm tra xem vết thương ở chân đã tốt lên chưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.