Nhịp Đập Khó Cưỡng

Chương 50: Muốn có con




Edit: Mây
Phó Ấu Sanh mặc một bộ sườn xám hoa màu xanh lá trang nhã chậm rãi bước từ trên lầu xuống, chắc là đợi lát nữa đi ra ngoài sẽ bị lạnh, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng cùng màu bằng lông thỏ. Cổ tay trắng nõn hướng lên trên, ngón tay thon dài quạt tròn đặc biệt của bà nội, nhất cử nhất động đều tạo ra phong thái yểu điệu cổ điển ưu nhã.
Cùng một màu sắc khi mặc ở trên người bà nội chính là khí chất cao quý hàm súc được năm tháng lắng đọng lại, mặc ở trên người Phó Ấu Sanh, lại bị dung mạo kiều diễm làm nổi bật ngoại hình xuất trần của cô.
Ân Mặc lơ đãng liếc mắt nhìn thấy cô đang đi xuống, lấy lại bình tĩnh.
Bỏ qua tiếng nói chuyện của Ân phu nhân đang đứng quay lưng về phía cầu thang.
Phó Ấu Sanh nồng đậm lông mi buông xuống, cùng Ân Mặc xuyên qua nửa cái phòng khách đối diện.
Giây tiếp theo….
“Con có nghe mẹ nói không?”
Ân phu nhân thấy con trai không nói lời nào, véo anh một cái.
Đánh vỡ sự ngưng trệ trong nháy mắt đó.
Ánh mắt Ân Mặc khựng lại trong một giây: “……”
Cuối cùng nhìn về phía cánh tay bị véo.
Làm thế nào mà phụ nữ đạt được sự thống nhất chưa từng có trong việc véo người khác.
Phó Ấu Sanh nhìn mẹ con bọn họ tương tác với nhau, không nhịn được mím môi cười một tiếng.
Lão phu nhân cũng đi ra từ phía sau cô.
Khi đỡ lão phu nhân xuống lầu, Phó Ấu Sanh còn nghĩ đến dáng vẻ của Ân Mặc vừa rồi bị Ân phu nhân véo.
Nhưng……
Nghĩ đến đề tài vừa rồi Ân phu nhân nói chuyện với Ân Mặc, độ cong trên đôi môi đỏ mọng của cô hơi tiết chế lại một chút.
Lúc trước Ân Mặc thật sự không khoa trương.
Người nhà anh rất muốn bọn họ sinh ra đời sau.
Nếu không phải mấy năm nay co Ân Mặc ngăn cản, chỉ sợ cô đã sớm bị Ân phu nhân thuyết phục như vậy.
Rốt cuộc, cô của lúc trước, một lòng chỉ có Ân Mặc.
Lúc ấy nếu biết Ân Mặc cần phải có một đứa con, chỉ sợ cô cũng sẽ đồng ý không chút do dự.
Hiện tại thì sao…
Để tay lên ngực tự hỏi, Phó Ấu Sanh hiện tại cũng sẽ không kháng cự tạo thành một gia đình hoàn chỉnh với Ân Mặc, nhưng mà…… Trước đó, cô còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.
Phụ nữ, không nên đặt hết tất cả mọi thứ của mình trên người đàn ông.
Chỉ có bản thân mình trở nên ưu tú, mới có thể đạt tới sự tự do của trái tim.
Lão phu nhân cũng không quan tâm những người trẻ tuổi bọn họ suy nghĩ cái gì, ai cũng không thể ngăn cản bà đi dạo phố, ưu nhã vẫy tay: “Đi, chúng ta đi dạo phố.”
Phó Ấu Sanh trộm nắm lấy Ân Mặc ống tay áo.
Ân Mặc trấn an nhéo nhéo ngón tay cô: “Bà nội ——”
Không chờ Ân Mặc nói chuyện, Ân phu nhân thì cắt ngang lời anh: “Như thế nào, một người đàn ông như con, còn muốn đi dạo phố cùng chúng ta, nhanh đến công ty làm việc đi.”
Ân Mặc thấy mẫu thân đại nhân càng ngày càng không thích nhìn thấy mình, cũng không thèm để ý: “Bà nội.”
Lão phu nhân cười cười: “Mẹ cháu nói đúng, hôm nay lần này đi ra ngoài, là hoạt động giữa những tiên nữ chúng ta.”
Ân Mặc bất đắc dĩ, “Bà cứ yên tâm, cháu không xem vào hoạt động giữa các tiên nữ của mọi người, chỉ muốn nói riêng với Sanh Sanh vài câu thôi ạ.”
Phó Ấu Sanh vốn dĩ còn hơi lo lắng.
Nguyên nhân cô lo lắng là vì sợ mình không chịu không nổi bị mẹ chồng thúc giục sinh con, thật sự gật đầu đồng ý, sức thuyết phục của mẹ chồng thật sự quá mạnh mẽ.
Từ trước đến nay cô là người ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt là khi cô đối mặt với hai vị trưởng bối đối xử với cô tốt như thế, càng là không có cách nào cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của hai người.
Huống hồ yêu cầu của mẹ chồng thật ra cũng rất hợp lý.
Nhưng mà sau khi nghe thấy bà nội nói, trong lòng thoải mái hơn một chút.
Bà nội xác thật là một bà tiên rất dễ thương.
Ân phu nhân nói với lão phu nhân: “Mẹ, con đỡ mẹ đi ra ngoài trước, để cho vợ chồng son tụi nó nói chuyện riêng một chút.”
Nói xong, tức giận lườm con trai nhà mình một cái.
Thật là phí công nuôi dưỡng một đứa con trai ngu xuẩn.
Ân Mặc hơi mỉm cười với bà, một chút cũng không cảm thấy bản thân mình sai chỗ nào.
Chờ sau khi bọn họ rời đi.
Ân Mặc mới đưa cho Phó Ấu Sanh một tấm thẻ đen: “Mẹ và bà nội muốn mua đồ vật gì thì dùng cái thẻ này quẹt.”
“Mật mã là sinh nhật của em.”
Phó Ấu Sanh ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh thoạt nhìn vô cùng đáng thương: “……”
Đây là trọng điểm sao?
Đối mặt với đôi mắt này của cô, Ân Mặc khẽ thở dài một tiếng: “Không sao đâu, nếu mẹ giục sinh con, em cứ nói là anh không muốn sinh.”
“Anh cũng đã từng nói với bà rồi.”
“Nhưng chắc chắn mẹ sẽ bắt đầu ra tay từ chỗ em, em cứ kiên quyết nói là anh không muốn.”
Ngón tay trắng nõn của Phó Ấu Sanh siết thật chặt, dùng đôi mắt đào hoa im lặng nhìn anh: “Vậy anh thật không muốn sao?”
Có lẽ là Ân Mặc không nghĩ tới Phó Ấu Sanh sẽ hỏi câu hỏi này.
Đột nhiên bị khựng lại trong hai giây.
Đúng lúc trong khoảng thời gian hai giây này, Phó Ấu Sanh rút tấm thẻ đen trong bàn tay anh ra: “Em đã biết, sẽ chăm sóc tốt cho bà nội và mẹ.”
Ân Mặc nhìn bóng lưng mảnh khảnh uyển chuyển của Phó Ấu Sanh rời đi.
Không nhịn được xoa xoa thái dương.
Số lần gần đây anh xoa trán có hơi nhiều, bởi vì chuyện đau đầu quá nhiều.
Ngay cả bản thân mình cũng không trả lời được, rốt cuộc thì mày biết cái gì.
*
Bọn họ không đi đến chỗ khác, mà là đi đến trung tâm thương mại cao cấp dưới danh nghĩa của Ân gia.
Tất cả bên trong trên cơ bản đều là các cửa hàng cao cấp xa xỉ nhất hoặc là phòng làm việc được đặt riêng.
Bình thường tùy tiện vào đi tiêu tiền cũng sẽ không thấp hơn sáu con số.
Tính bảo mật rất tốt, camera giám sát không có góc chết, khắp nơi đều là nhân viên an ninh, hơn nữa cũng bị cấm chụp ảnh.
Có thể tới nơi này trên cơ bản đều là người không giàu thì quý.
Cho nên mặc dù biết thân phận của Phó Ấu Sanh, cũng sẽ không truyền ra bên ngoài.
Tương tự như chuyện lúc trước Phó Ấu Sanh tham gia bữa tiệc của lão phu nhân lần đó, tuy rằng có rất nhiều người đều đoán được quan hệ không đơn giản của Phó Ấu Sanh và Ân Mặc, nhưng không có người nào truyền ra bên ngoài.
Ân lão phu nhân vừa bước vào trung tâm thương mại, ngẫu nhiên cũng gặp được một vài người bạn già của bà.
Mấy người bạn đưa bà đến một studio sườn xám vừa mới mở, nói muốn xem sườn xám.
Cho nên chỉ còn lại hai người là Phó Ấu Sanh cùng với mẹ chồng bị bỏ lại tại chỗ.
“Chúng ta đi xem trang sức trước đi.” Ân phu nhân nhìn trên người Phó Ấu Sanh không có một món trang sức nào, lập tức đưa ra quyết định.
Lại hỏi thêm: “Thường ngày Ân Mặc đối xử với con keo kiệt lắm sao?”
Phó Ấu Sanh và mẹ chồng cùng bước vào nhà D, đang suy nghĩ có nên đeo khẩu trang không nên xuất hiện kiêu ngạo trước mặt đám đông như vậy hay không, miễn làm tăng thêm công việc mới cho phòng quan hệ công chúng của nhà mình.
Cho nên không kịp phản ứng lại ý từ trong câu hỏi của mẹ chồng, theo bản năng trả lời: “Cũng tạm được ạ.”
“Anh ấy rất hào phóng.”
Ân phu nhân: “Ngày thường cho có mua món đồ trang sức nào cho con không?”
Một bên đi vào chọn mua trang sức, một bên thuận miệng hỏi.
Hỏi câu này, phản ứng đầu tiên của Phó Ấu Sanh là mẹ chồng trách con trai tiêu xài tiền phung phí cho con dâu.
Cô suy nghĩ trong hai giây, sợ ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con của người ta, vì thế thận trọng trả lời: “Có tặng một vài lần.”
Ân Mặc tự mình mua trang sức tặng cho cô, ví dụ như lần trước mua chiếc nhẫn kim cương màu hồng kia, Phó Ấu Sanh có thể đếm đầy hai tay.
Cho nên lời này của cô ngược lại cũng không có tật xấu gì.
Sắc mặt của Ân phu nhân trầm xuống.
Trái tim nhỏ bé của Phó Ấu Sanh cũng trầm xuống theo.
Giây tiếp theo.
Ân phu nhân trực tiếp nói với nhân viên bán hàng: “Lấy hết tất cả các bộ trang sức mới của mấy người ra đây, những bộ nào phù hợp với con dâu tôi thì lấy ra hết đi.”
Nhân viên bán hàng nhận ra Phó Ấu Sanh.
Lúc này chợt nghe thấy Ân phu nhân là khách hàng VIP của bọn họ nói như vậy, cả hai chân thiếu chút nữa mềm nhũn ra.
Mẹ nó.
Không phải là trên mạng nói, bạn trai của Phó Ấu Sanh là người thức khuya dậy sớm tăng ca sao?
Vì sao Ân phu nhân nói Phó Ấu Sanh là con dâu của bà!
Ân gia là gia đình như thế nào!
Người khác không biết, nhưng những người như bọn họ còn không biết sao.
Trung tâm thương mại đắt nhất Bắc Thành này, dưới danh nghĩa của Ân gia!
Nói cách khác, Phó Ấu Sanh đây là gả vào hào môn?
Vậy… người bạn trai yêu sớm được mười năm trên mạng mà cô nói đến là ai?
Nhân viên bán hàng vừa đi lấy những bộ trang sức mới nhất ra cho Ân phu nhân, vừa trộm liếc nhìn mắt Phó Ấu Sanh xinh đẹp kiều diễm: Giới nhà giàu thật loạn!
Phó Ấu Sanh ở bên cạnh đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Mẹ, con……”
“Đến thử xem.”
Ân phu nhân cầm lấy một chiếc lắc tay đính đầy kim cương, tự mình mình đeo lên cổ tay Phó Ấu Sanh.
“Người trẻ tuổi các con vẫn đeo kim cương là đẹp nhất.”
Nhìn cổ tay trắng nõn như ngọc của Phó Ấu Sanh, chiếc lắc tay vốn dĩ chỉ có tám phần đẹp này lại càng nổi bật hơn trở nên vô cùng hoàn mỹ.
Ngay cả nhân viên bán hàng bên cạnh cũng chân thành khen ngợi: “Phó tiểu thư lớn lên xinh đẹp, đeo trang sức gì cũng đẹp.”
Ân phu nhân liếc mắt nhìn sang các món đồ trang sức khác.
Sau đó chỉ vào những viên kim cương nhỏ không hấp dẫn kia, “Những thứ này không cần, gói hết những thứ còn lại.”
“Đưa đến Lộc Hà Công Quán.”
Nhân viên bán hàng xem như là người có kiến thức rộng rãi, cũng bị sự hào phòng của Ân phu nhân làm cho kinh sợ.
Hỏi nhiều một câu: “Ngài xác định tất cả đều nếu là đi?”
Những món đồ này trị giá cả mấy trăm triệu.
Ân phu nhân gật đầu: “Lần sau có bộ sư tập nào mới cũng đưa đến cho con dâu tôi nhìn xem.”
Phó Ấu Sanh vừa thấy Ân phu nhân mua cho mình tất cả những thứ này cho mình.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng xẹt qua một tia kinh ngạc: “Mẹ, con không dùng được nhiều như thế đâu.”
“Trang sức của con gái sẽ không bao giờ là nhiều.” Ân phu nhân quẹt thẻ không ngần ngại, cũng không có giới hạn, “Nếu con thích thì cứ mua, dù sao kiểm Ân Mặc tiền nhiều, không cho để cho con tiêu thì ai tiêu.”
Nói xong, còn muốn đưa một tấm thẻ đen cho Phó Ấu Sanh.
Phó Ấu Sanh lập tức chối từ: “Mẹ thật sự không cần, con có tiền.”
“Của con thì là của con, đây là mẹ cho con.” Ân phu nhân trực tiếp nhét vào trong tay cô, sau đó kéo tay cô, “Chúng ta đi xem trang sức ngọc, con thích mặc sườn xám, sườn xám phối với phỉ thúy là tốt nhất.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh nhìn mẹ chồng của Phó Ấu Sanh, quả thật là hâm mộ muốn khóc.
Phó Ấu Sanh là người thắng cuộc sống này.
Có người mẹ chồng như vậy, thế mà còn ở bên ngoài nuôi tiểu bạch kiểm thức khuya dậy sớm gì chứ.
Không đúng…
Nếu Phó Ấu Sanh thật sự gả vào hào môn, vậy thì làm sao có khả năng gióng trống khua chiêng nói đó là bạn trai mà cô đã yêu được mười năm.
Sự thật chỉ có một.
Người bạn trai hôm qua mà Phó Ấu Sanh nói đến, cùng với con trai của Ân phu nhân, là cùng một người!
Thức khuya dậy sớm tăng ca làm việc chẳng khác nào là lão đại của giới thương nhân Ân thiếu gia.
Nhân viên bán hàng cảm thấy tam quan của mình sắp nổ tung rồi!
Bí mật này, nếu là để lộ ra ngoài, chắc chắn cả giới này sẽ bị nổ tung thật mạnh.
Khi Ân phu nhân và Phó Ấu Sanh nói chuyện phiếm: “Con không cần lo lắng nhân viên ở đây sẽ tiết lộ ra ngoài, bọn họ đều đã ký hợp đồng bảo mật.”
Phó Ấu Sanh cười gật đầu: “Vâng, con không lo lắng.”
Cô đã làm ra kết quả tồi tệ nhất rồi, cùng lắm thì để cho Ân Mặc xóa hết tất cả hot search trên Weibo là được, dù sao thì anh cũng thường xuyên làm chuyện như vậy.
Khi hai người nói chuyện.
Đã đi đến một cửa hàng ngọc phỉ thúy.
“Lấy cái này ra giúp tôi.”
Không nghĩ tới, Phó Ấu Sanh vừa nhìn trúng một vòng ngọc phỉ thúy màu tím, cảm thấy rất tương xứng với khí chất của mẹ chồng, muốn mua cho mẹ chồng một cái.
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh cô: “Cô à, cái này vòng ngọc rất xứng đôi với cô.”
Phó Ấu Sanh hơi nhíu mày, nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, trực tiếp nói với nhân viên bán hàng: “Gói lại cho tôi.”
Nói xong, đưa thẻ cho cô ta.
“Vị tiểu thư này, cái này vòng ngọc là chúng tôi nhìn trúng.” Giọng nói của người phụ nữ giống như gió xuân, thấm vào ruột gan, vô cùng mềm mại dễ nghe.
Phó Ấu Sanh vừa mới liếc mắt nhìn sang.
Đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Triệu Thanh Âm vang lên: “Mợ, chị Chu, chúng ta xem cái khác đi.”
“Cái vòng ngọc lục bảo này cũng rất đẹp, mợ thử xem?”
Phó Ấu Sanh biết bọn họ đi cùng nhau.
Nhưng thật ra không nghĩ tới, Triệu Thanh Âm thế mà lại không nhân cơ hội này tranh vòng tay với cô, không phải là rất thích cướp đồ của cô sao?
Bây giờ sao lại hiểu chuyện như thế?
Triệu Thanh Âm bây giờ chỉ hận không thể trốn tránh Phó Ấu Sanh.
Đặc biệt là chương trình tình yêu lần trước, tận mắt nhìn thấy thấy Ân Mặc đối xử với Phó Ấu Sanh như thế nào, cô ta cũng không ngốc, hơn nữa anh họ ở một bên cũng nhắc nhở cô ta.
Nếu như cô ta lại gây chuyện với Phó Ấu Sanh, vậy thì cô ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Vốn dĩ bản thân mình đã phụ thuộc vào Tiếu gia, nếu ngay cả anh họ cũng mặc kệ cô ta, vậy thì cô ta lại phải trở về trấn nhỏ sống những ngày tháng bình thường như trước kia.
Đã từng trải qua cuộc sống giàu có như vậy, làm sao cô ta nguyện ý trở lại quá khứ được.
Cho nên nhìn thấy Phó Ấu Sanh là sẽ né tránh.
Không thể để xảy ra bất kỳ xung đột gì với cô, mọi hành động của Triệu Thanh Âm rất chuẩn mực.
Nhưng suy nghĩ của Triệu Thanh Âm cũng không đại diện cho Tiếu phu nhân và Chu Tịnh Dư.
Tiếu phu nhân cảm thấy đứa cháu gái Triệu Thanh Âm vẫn là có hơi keo kiệt, bình thường bọn họ đi ra ngoài, chỉ có người khác nhường cho bọn họ, nào có chuyện bọn họ nhường cho người khác.
Đặc biệt là…
Nhìn thấy Phó Ấu Sanh chỉ là một minh tinh nhỏ bé.
Bởi vì cửa hàng ngọc phỉ thúy này chia ra thành ba tầng, cho nên Phó Ấu Sanh và Ân phu nhân tách ra đi dạo.
Ân phu nhân đi lên trên lầu đặt một bộ trang sức phỉ thúy được thiết kế riêng, Phó Ấu Sanh nhàn rỗi, cho nên mới xuống dưới đi dạo.
Nhưng thật ra bị người khác lầm tưởng là cô chỉ đi một mình.
Chu Tịnh Dư là vị hôn thê do người trong nhà chọn cho Tiếu Trầm Nguyên, lúc này đi dạo phố cùng mẹ chồng tương lai, đương nhiên là thuận theo ý của mẹ chồng.
Cô ta cười như tắm mình trong gió xuân, làm người cho ta ngượng ngùng cự tuyệt: “Phó tiểu thư, cái vòng tay này là chúng tôi nhìn trúng trước.”
Nhưng mà Phó Ấu Sanh cũng không phải là người hay ngượng ngùng.
Khẽ nhướng hàng lông mày xinh đẹp, không nhanh không chậm nói: “Tôi đến trước, làm sao đã thành các người nhìn trúng trước rồi?”
Chu Tịnh Dư hoàn toàn không ngờ được Phó Ấu Sanh sẽ không nể mặt như thế, vẫn dịu dàng như nước: “Phó tiểu thư, không phải ai đến trước thì xem như là của người đó.”
Lời trong lời ngoài đều nói Phó Ấu Sanh cướp vòng tay của bọn họ.
Phó Ấu Sanh không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, trực tiếp nói với nhân viên bán hàng: “Gói xong đưa lên lầu ba cho tôi.”
Nói xong lập tức cất bước lên lầu.
Tiếu phu nhân vẫn luôn không nói gì lạnh lùng nói: “Con cái nhà ai mà không có giáo dưỡng như thế.”
Chu Tịnh Dư trấn an: “Là một nữ diễn viên trong giới giải trí, cô đừng so đo với cô ấy, chúng ta xem cái khác.”
Triệu Thanh Âm sắp không nghe nổi nữa: “Mợ, chị Chu, có nữ diễn viên nào có thể tùy diện bước vào chỗ này sao?”
Chu Tịnh Dư kinh ngạc ngước mắt: “Ý của cô là, vị tiểu thư này được bao nuôi?”
“Thật không được, một cô gái xinh đẹp như vậy.”
Triệu Thanh Âm: “……”
Ánh mắt nhìn Chu Tịnh Dư giống như nhìn thấy chính mình lúc trước.
Trước kia mạch não của cô ta cũng ngu ngốc như thế sao?
Tiếu phu nhân cười nhạo một tiếng: “Giới giải trí là nơi phồn hoa, những cô gái trẻ nữ sẽ dễ dàng bị dụ dỗ, Thanh Âm, cháu cần phải kiên trì với lòng mình.”
Triệu Thanh Âm: “……”
Không hổ danh là mẹ chồng con dâu tương lai, mạch não cũng giống nhau.
Thật sự cảm thấy lo lắng cho cuộc sống tương lai của anh họ.
Khi Phó Ấu Sanh lên lầu, cũng không nhắc đến chuyện xảy ra dưới lầu với mẹ chồng, cảm thấy không quá cần thiết.
Nhưng mà không nghĩ tới.
Bọn họ thế mà cũng đi theo lên lầu.
Tiếu phu nhân vừa nhìn thấy Ân phu nhân, biểu cảm lập tức trở nên cao quý lại trịnh trọng: “Đây không phải là Ân phu nhân sao, bà cũng đến đây chọn trang sức sao?”
Khi còn trẻ Ân phu nhân và Tiếu phu nhân đều là tiểu thư nổi tiếng trong giới, sau đó đều gả cho những tay ăn chơi phong lưu trong giới, nhưng mà Ân Lâm là lãng tử quay đầu, nhưng là chồng của Tiếu phu nhân mãi cho đến hiện tại, bên người đều có hoa cỏ không ngừng, cũng may mà có được một đứa con trai có năng lực như Tiêu Trầm Nguyên, nếu không Tiếu gia đã sớm bị bại hết.
Bởi vậy, Tiếu phu nhân vẫn luôn rất ghen tị với Ân phu nhân, rõ ràng xuất thân của bọn họ tương đồng, lúc trước được gả cũng không khác biệt lắm, nhưng là hiện tại gia đình bà hạnh phúc, chồng nghe lời, mà bản thân mình…… Mỗi ngày chồng không về nhà, không phải tiểu tam tới cửa thì cũng là tiểu tứ tới cửa, trong nhà mỗi ngày gà bay chó sủa.
Dù vậy.
Nhưng bà ta vẫn thích phân cao thấp với Ân phu.
Khi còn trẻ có thể sánh bằng, sau đó lại tốt hơn bất kỳ ai, mà hiện tại so sánh con dâu.
Tiếu phu nhân rất hài lòng với đứa con dâu này của mình.
Chu Tịnh Dư xuất thân hào môn, là tiểu thư nổi tiếng trong giới nổi, tính cách tốt, xử sự khéo léo, lớn lên cũng đoan trang, hiền hòa.
Hiện tại nhìn thấy Ân phu nhân, đầu tiên là giới thiệu con dâu tương lai của mình một chút.
Sau đó nói: “Chờ đến khi hai đứa kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho bà, quan hệ của Trầm Nguyên và Ân Mặc từ nhỏ đã rất tốt, đến lúc đó bà cũng phải nể mặt một chút đó.”
“Đúng rồi, nghe nói Ân Mặc còn chưa có bạn gái, như thế này không thể được, cũng đã ba mươi rồi.”
Ân phu nhân bình tĩnh mỉm cười, cứ im lặng nghe bà ta nói.
Trong lòng không hề có gợn sóng.
Nếu là trước kia mà nói, bà đã sớm tức chết rồi, dù sao thì Ân Mặc cũng đã ba mươi rồi mà không tìm được đối tượng, lại bị Tiếu phu nhân kích thích như vậy, sao có thể không tức giận được chứ.
Nhưng mà hiện tại.
Ân phu nhân nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đứng bên cạnh, mặt không đổi sắc.
Lại nhìn Chu Tịnh Dư mỉm cười giả tạo đứng bên cạnh Tiếu phu nhân, cảm thấy vẫn là con dâu nhà mình vừa xinh đẹp vừa thật lòng.
Tiếu phu nhân tiếp tục: “Đừng để đến khi Trầm Nguyên nhà tôi đã có con, Ân Mặc nhà bà còn chưa kết hôn, muốn tôi giới thiệu bạn gái cho nó không?”
Nói xong kéo Triệu Thanh Âm đến: “Cháu gái nhà tôi cũng không tồi, nghe nói Ân Mặc còn rất thích con bé, nếu không chúng ta thân càng thêm thân?”
Triệu Thanh Âm ngàn vạn lần không ngờ được ngọn lửa này thế mà lại đốt đến trên người mình.
Vẻ mặt hoảng sợ: “Mợ, anh Ân Mặc không hề thích cháu, mờ đừng nói nữa.”
Thấy Ân phu nhân và Phó Ấu Sanh ra ngoài riêng với nhau, rõ ràng là đã đồng ý cô con dâu tương lai này.
Tiếu phu nhân liếc cô ta một cái, thật là không có tiền đồ.
Bùn nhão không trét được tường (*).
(*) Nguyên gốc là “烂泥扶不上墙” dùng để chỉ người năng lực kém, không có trình độ.
Ân phu nhân cuối cùng cũng lên tiếng: “Thanh Âm là một đứa trẻ tốt.”
“Nhưng mà không làm phiền bà lo lắng, Ân Mặc đã lãnh chứng, ngại thân phận con dâu nhà chúng tôi, hôn lễ không thể quá đơn giản, muốn làm một hôn lễ long trọng, cho nên vẫn luôn đang chuẩn bị, chờ chuẩn bị xong, chắc chắn sẽ không quên gửi thiệp mời cho Tiếu gia mấy người.”
“Sanh Sanh, đến đây làm quen dì Tiếu của con đi.”
Nói xong, Ân phu nhân kéo tay Phó Ấu Sanh.
Tiếu phu nhân khiếp sợ nhìn Phó Ấu Sanh.
Sau đó bỗng nhiên cười: “Thì ra con dâu của bà là một nữ diễn viên à.”
“Khó trách lại giấu kính như vậy.”
Trong giọng điệu mang theo sự khinh thường không hề che giấu.
Sắc mặt Ân phu nhân trầm xuống: “Nữ diễn viên thì làm sao, bà cụ Tiếu gia cũng là nữ diễn viên số một thời dân quốc, hiện tại đã mất bao nhiêu năm, vẫn là thần tượng vĩnh viễn trong lòng hàng ngàn hàng vạn người.”
“Có vài người đã chết, nhưng tác phẩm của họ vĩnh viễn lưu danh muôn đời, mà có một vài người còn sống, ai cũng không biết người đó là ai.”
Ân phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Phó Ấu Sanh: “Sanh Sanh, con phải học tập bà cụ Tiếu gia, trở thành một diễn viên xuất sắc lưu danh thiên cổ.”
Phó Ấu Sanh được mẹ chồng bảo về, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đặc biệt là những lời của bà khi nhắc tới nữ diễn viên.
Không có sự khinh thường như khi bố cô nhắc đến diễn viên, ở trong đầu cô không ngừng vùng vẫy chồng chéo, cuối cùng giọng nói vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ của Ân phu nhân đã che giấu hết tất cả.
Phó Ấu Sanh không biết mấy người Tiếu phu nhân rời đi từ khi nào.
Chỉ nhớ rõ ánh mắt kiên định và trong suốt kia của Ân phu nhân.
Làm cho cô vô cùng mong chờ trong tương lai với nghề diễn viên này.
*
Mười giờ tối.
Ân Mặc nhờ có mẹ mình cuối cùng cũng được Phó Ấu Sanh cho vào phòng ngủ chính.
Khi anh tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra, đã nhìn thấy Phó Ấu Sanh tóc tai rối tung, mặc một cái váy ngủ bằng lụa mỏng có thắt eo, ngồi ở trên sô pha xem kịch bản.
Lau mái tóc còn ẩm ướt, Ân Mặc mặc áo ngủ màu đen đi đến, lòng bàn tay ấm áp chạm vào bả vai lộ ra bên ngoài của Phó Ấu Sanh.
Xúc cảm lạnh lẽo.
Trực tiếp bế người ngồi trên sô pha đi thẳng lên trên giường: “Ngày mai lại xem, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phó Ấu Sanh kéo tay Ân Mặc: “Không được, em phải chuẩn bị thật tốt, lấy được cúp ảnh hậu, không thể khiến mẹ thất vọng.”
Đây là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh gọi mẹ tự nhiên như vậy.
Đáy mắt Ân Mặc xẹt qua một tia kinh ngạc, bế cô lên trên đùi, cụp mắt hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là hôm nay mẹ đã tẩy não em như thế nào?”
Phó Ấu Sanh lườm anh một cái: “Đừng nói bừa, mẹ thật sự là một người phụ nữ thông minh.”
“……”
Ân Mặc cảm thấy, đây không phải đơn thuần tẩy não, đây là ngay cả đầu óc cũng thay đổi cho cô luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.