Nhớ Em

Chương 5: Răng sữa




Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thời thơ ấu những thập niên 90 rất thú vị, không giống với sau này đám con nít suốt ngày đều ôm di động. Hiện tại bọn trẻ không có di động với máy chơi game nên chỉ có thể tụ tập với nhau chơi các trò chơi thú vị.
Thời gian lùi lại, năm tháng bỗng hóa dài đằng đẵng.
Thời gian trôi chầm chầm, Khương Tuệ rất hoài niệm sự giản đơn cùng niềm vui vẻ này. Thật ra cô không bài xích việc chơi đùa với bọn nhóc đó, vì dù sao hiện tại cô cũng là một cô nhóc chín tuổi.
Ánh mặt trời buổi sáng không quá mãnh liệt, Tôn Tiểu Uy lấy nửa viên phấn trắng từ túi ra rồi vẽ một vòng tròn xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất.
Vẽ xong cậu ta bảo: “Lật úp tay để chia đội, tao đếm 1 2 3, tụi mày cùng nhau ra.”
“1, 2, 3!” Tất cả mọi người đều đưa tay ra.
Khương Tuệ trì hoãn vài giây mới vươn bàn tay nhỏ ra, cô để lộ lòng bàn tay mềm mại, cô chọn lật.
Tôn Tiểu Uy cũng chọn lật lập tức hét lên: “Khương Tuệ!”
Khương Tuệ mềm mại đáp lại: “Hả?”
Tôn Tiểu Uy nói: “Mày cố ý chỉnh tụi tao có phải không? Một hai phải chung đội với bọn tao.”
Mọi người đều biết, Khương Tuệ như phế vật khi chơi trò chơi, ai cùng đội với cô quả thật là không còn gì xui xẻo bằng.
Khương Tuệ thấy oan uổng, cô chỉ là phản ứng chậm thôi mà.
Cô bé chớp chớp đôi mi dài ươn ướt, Khương Tuệ nhìn Tôn Tiểu Uy nói lời xin lỗi: “Tớ xin lỗi.”
Tôn Tiểu Uy nói: “Chơi lại!”
Bọn nhóc rất bất mãn, nhưng lại không dám chống lại Tôn Tiểu Uy nên chỉ có thể không tình nguyện chơi lại lần nữa.
Lần này Khương Tuệ chọn úp, cô lại chậm vài giây.
Tôn Tiểu Uy lại lần nữa ra giống Khương Tuệ liền tức giận đến mặt đỏ bừng: “…” A a a a a cậu ta muốn giết cái con nhỏ ngốc này!
Nắng bị cắt thành từng mảng rời rạc, xuyên qua những hạt bụi trong không khí chiếu xuống mặt đất. Trên vai Trì Yếm đặt một chiếc khăn lông, toàn thân đều là mồ hôi, anh vác một bao hàng hóa hơn 50 cân trên vai đi ngang sau lưng Khương Tuệ.
Trì Yếm nghe thấy cô xin lỗi: “Tớ xin lỗi, nếu không chúng ta chơi lại lần nữa đi.”
Tôn Tiểu Uy tức muốn điên: “Còn chơi lại nữa sao! Chơi lại lần nữa thì đến giờ ăn trưa luôn rồi!”
Cuối cùng Tôn Tiểu Uy bị buộc phải tiếp nhận con nhóc kéo chân sau này.
Bọn nhóc trong đại viện chơi một trò chơi gọi là “Công thành”, trận doanh được chia làm hai phe, mỗi phe có một “Tiểu công chúa” ngồi trong vòng tròn đã vẽ, còn những đứa nhóc còn lại thì làm tướng lãnh truy đuổi. Người nào bị bắt thì sẽ bị loại, người cuối cùng đưa được “Tiểu công chúa” của phe địch về thì đội ấy sẽ thắng cuộc.
Chạy không nổi chỉ có thể làm “Tiểu công chúa”, trở thành chiến lợi phẩm, còn những người chạy nhanh trở thành những đại tướng dũng mãnh.
Phế vật “Tiểu công chúa” Khương Tuệ ngồi trong vòng tròn, cam chịu số phận mà tiếp nhận kết cục này.
Mặt khác, “Tiểu công chúa” bên kia danh xứng với thực hơn nhiều, Lương Thiên Nhi đặt hai tay lên đầu gối, thật cẩn thận sửa sang lại làn váy của mình.
“Đại tướng xung phong! Xông lên xông lên! A a a a a!” Bọn nhóc hào hứng hô to, thoắt một cái đã chạy đi xa, chỉ còn lại Khương Tuệ và Lương Thiên Nhi hai mắt nhìn nhau.
Lương Thiên Nhi hỏi: “Khương Tuệ, cậu cảm thấy ai sẽ thắng?”
Khương Tuệ nói: “Tớ không biết.”
Lương Thiên Nhi nghe thấy giọng cô liền có chút không cao hứng. Thanh âm Khương Tuệ tựa như làn nước trong veo, vừa mềm vừa nhu, bởi vì ngữ điệu chậm nên lại có một loại cảm giác đáng yêu.
Lương Thiên Nhi cầm lòng không đậu mà học cô nói chuyện: “Cậu ngồi nhích sang bên kia một chút, coi chừng ra khỏi vòng đó.”
Khương Tuệ ngồi xếp bằng, nhích sang bên phải một chút.
Ánh dương rọi những tia nắng ấm áp xuống mặt đất xuyên qua những cành cây, một chú bướm sặc sỡ nhẹ nhàng uyển chuyển đập cánh bay lướt qua. Ánh mắt Lương Thiên Nhi không khỏi bị nó hấp dẫn, sau đó lại trơ mắt nhìn chú bướm sặc sỡ ấy đậu trên vai Khương Tuệ.
Cô bé chậm rãi quay đầu sang, dùng khuôn mặt thảm không nỡ nhìn mà nhìn chú bướm.
Bướm bị giật mình, nhẹ nhàng bay lên rồi lại đáp lên mái tóc mềm mại của Khương Tuệ.
Lương Thiên Nhi hâm mộ đến đỏ mắt, bướm đầu năm nay không có mắt sao! Cô ta rõ ràng càng giống với đóa hoa xinh đẹp hơn con nhỏ ngu ngốc kia!
Lương Thiên Nhi muốn đi bắt, nhưng lại phải ở trong “thành trì” không được phép đi ra.
Trì Nhất Minh đeo cặp trở về, vừa hay liền thấy một màn này.
Trên đỉnh đầu của cô bé với khuôn mặt bầm dập kia, một chú bướm vàng đang lười biếng quạt cánh. Trì Nhất Minh liền nhịn không được mà nghĩ, rõ ràng cô bé bên kia đáng yêu hơn, con bướm này bị mù rồi sao.
Khương Tuệ nhìn thấy Trì Nhất Minh liền nỗ lực căng da mặt duy trì trấn định. Đừng hoảng hốt, Trì Nhất Minh còn chưa phải là Trì thiếu mà.
Bạn nhỏ Trì Nhất Minh nở nụ cười hòa nhã với Lương Thiên Nhi rồi đi vào trong vòng phấn của cô bé: “Xin chào, tớ là Trì Nhất Minh, tớ có thể giúp cậu làm bài tập hè.”
Lương Thiên Nhi hỏi: “Hả? Làm bài tập hè?”
Trì Nhất Minh cười lộ ra hai chiếc răng nanh: “Đúng vậy, bài tập hè thì ba đồng một quyển, còn những bài tập nhỏ khác thì một đồng một bài.”
Lương Thiên Nhi ánh mắt sáng rực, nhưng nhìn thấy Khương Tuệ còn đang ngồi đối diện liền nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, tớ đã làm hết rồi.”
Trì Nhất Minh cũng không thất vọng, cậu quay đầu nhìn về phía Khương Tuệ.
Khương Tuệ: “…!” Cậu đi đi, đừng tới đây!
Nhưng cậu bé Trì Nhất Minh nào có phải yêu tinh mà có thể nghe thấy lời khẩn nài tha thiết của Khương Tuệ, cậu đi tới nhìn chằm chằm chú bướm vàng trên đầu cô, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới nở nụ cười nhìn mặt Khương Tuệ: “Cậu có cần tớ làm bài tập giúp không? Nếu làm nhiều thì sẽ tiết kiệm tiền hơn.”
Khương Tuệ lần đầu tiên biết Trì Nhất Minh hài hước như vậy, làm nhiều còn được giảm giá sao?
Cô mặt không cảm xúc, muốn cao lãnh nghiêm túc để khiến cậu tránh xa một chút.
Đến khi mở miệng, thanh âm lại mềm mại, nhỏ nhẹ: “Tớ không cần.”
Trì Nhất Minh ngây người một thoáng, con nhỏ xấu xí này thế mà lại có giọng nói hay như vậy. Đến nói chuyện cũng chậm như vậy, cậu hoài nghi cô phải tốn bao lâu mới làm xong bài tập!
Khương Tuệ cảnh giác nhìn cậu, Trì Nhất Minh nói: “Nếu không... bài tập hè tớ lấy hai đồng rưỡi thôi?”
“…”
Trì Nhất Minh nghiêm túc cường điệu: “Không đắt đâu, phải làm lâu lắm đấy.”
Khương Tuệ nghĩ thầm, tuy nhìn cô có vẻ ngu ngốc nhưng thật ra cô không có ngốc. Cô một chút cũng không động tâm, nhưng cậu ta không nhìn thấy Lương Thiên Nhi ở đối diện đang cực kì động tâm sao?!
Khương Tuệ lại nhớ tới Trì Nhất Minh là tiểu biến thái từ trong trứng, thứ cậu không chiếm được cậu càng muốn có.
Cô tận lực lạnh nhạt nói: “Vậy, được thôi.”
Chú bướm vàng chợt bay đi, Trì Nhất Minh không biết có phải mình bị ảo giác hay không, trên người cô bé này lại có hương thơm ngào ngạt. Cậu không rõ là hương gì nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tím tím xanh xanh của cô, trong lòng lại chán ghét mà run lên.
Nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, Trì Nhất Minh năm nay mới mười tuổi, chưa tới mức vặn vẹo, được thêm một khách hàng mới nên cậu cũng mỹ mãn mà rời đi.
“Buổi tối tớ tới lấy bài tập của cậu.” Cậu đeo cặp xách chạy đi.
Trì Nhất Minh nói được làm được, trước khi ăn cơm chiều cậu liền lặng lẽ tới lấy bài tập của Khương Tuệ.
Khương Tuệ trả cho Trì Nhất Minh hai đồng rưỡi rồi để cậu đi.
Cô nhìn bóng dáng Trì Nhất Minh, tâm tình phức tạp mà nghĩ sao trước kia cô lại không chú ý tới nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là hai anh em nhà họ Trì này.
Khi những đứa trẻ khác còn đang chơi đùa thì bọn họ lại phải đi kiếm tiền.
Có một số người đã phải hiểu sinh tồn trong cuộc sống lại gian khổ sớm đến như vậy.
Trì Nhất Minh có tuổi thơ khiếm khuyết, còn Trì Yếm thì hoàn toàn không có tuổi thơ.
Buổi chiều cô ngồi ở trong vòng phấn, thấy Trì Yếm chuyển hàng tới sáu lần. Nếu một lần là 50 cân thì tổng cộng anh đã phải chuyển hết 300 cân.
Ánh mắt đối phương nhìn thẳng, quần áo ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt hẹp dài hờ hững. Anh không hề liếc mắt một cái nhìn đến bọn họ đang chơi đùa, tựa như không có bất cứ cảm xúc gì.
Trì Yếm thoạt nhìn chỉ là một cậu trai bình thường, ai có thể nghĩ đến sau này anh lại trở nên ghê gớm như vậy?
...
Trì Yếm không có tuổi thơ đang dùng nước lạnh lau mặt một phen.
Mợ Đặng Ngọc Liên phe phẩy cây quạt, hô lớn: “Trì Yếm mày chết rồi à, tao kêu mày đi lấy than tổ ong không nghe thấy sao?”
Tháng bảy trôi qua thật vội vàng, chỉ vài ngày nữa là tiến vào tháng tám, mùa hè này thật sự rất nóng.
Toàn bộ thời gian nghỉ hè Trì Nhất Minh đều dùng để làm bài tập. Nghe vậy cậu đứng lên muốn đi cùng anh trai.
Trì Yếm đầu tóc ướt sũng, tròng mắt còn đen hơn màn đêm bên ngoài: “Không cần, anh đi một chuyến là được rồi.”
Trì Nhất Minh nói: “Nặng lắm, để em đi với anh.”
Trì Yếm nhàn nhạt ra lệnh: “Trở vào trong.”
Nói xong anh cũng không chờ Trì Nhất Minh liền nhanh chóng rời đi.
Bóng dáng cao cao gầy gầy của cậu thiếu niên kéo dài trên mặt sân dưới ánh hoàng hôn. Trì Nhất Minh đã quen với ngữ khí đạm mạc không cảm xúc của anh trai, có đôi khi cậu suy nghĩ, đáy mắt của anh chưa từng có ý cười, cũng chưa từng ôn nhu với bất cứ ai.
Trì Yếm gánh vác cuộc sống của Trì Nhất Minh, nhưng Trì Yếm vẫn là thái độ lãnh lãnh đạm đạm với cậu.
Cuộc sống không tốt đẹp, trong mắt của người cũng không có ý cười.
Trì Nhất Minh khép lại quyển bài tập hè còn mới toanh của Tôn Tiểu Uy, đáy lòng kỳ thật rất hâm mộ Tôn Tiểu Uy. Có ba có mẹ thật tốt, ba và ông nội làm quan cũng thật tốt.
Trì Yếm chuyển than tổ ong về nhà, trên tay dính rất nhiều bồ hóng. Thời điểm anh trở về thì nghe thấy Trì Nhất Minh kinh ngạc lên tiếng: “Cô ta bị ngốc sao?”
Trì Yếm ngước mắt.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, một quyển bài tập hè sạch sẽ nằm trên mặt bàn gỗ.
Trang đầu có chữ viết non nớt nghiêm túc của cô bé  —— lớp 4 ban một, Khương Tuệ.
Các nét của từ “Tuệ” (穗) rất phức tạp nên cô viết thật lớn.
Trì Nhất Minh rất vui mừng, “Anh, con nhỏ xấu xí kia chỉ còn hai trang chưa làm thôi.”
Trời ơi, con nhỏ đó không chỉ xấu mà còn ngốc nữa! Hai trang kiếm được hai đồng rưỡi, thật là hời rồi!
Trì Yếm chạm tay vào quyển sách, nhíu mày hỏi: “Em lấy tiền của cô bé ấy?”
Trì Nhất Minh hỏi: “Làm sao vậy?”
Trì Yếm nói: “Sau này đừng lấy tiền của cô bé nữa.” Anh thu tay lại, chút vụn than rơi xuống quyển sách của cô, “Lỡ cô bé ấy khóc thì sao.”
“Không thể nào? Nhỏ ấy tự nguyện mà.”
“Em lấy của cô bé bao nhiêu?”
“Hai đồng rưỡi.”
Trì Yếm không nói gì nữa, anh dùng nước giếng rửa sạch bàn tay, làn nước trong vắt phản chiếu khuôn mặt trầm tĩnh của anh.
Trì Yếm vào phòng, anh lấy ra hai đồng rưỡi từ trong tủ quần áo, lúc đi ngang qua Trì Nhất Minh liền cầm lấy quyển bài tập hè dính vụn than kia rồi ra ngoài.
Chân trời một mảnh sắc đỏ hoàng hôn, làn gió nhu hòa lay lắt. Thời này rất ít người có thể dùng điều hòa, sự nóng lên toàn cầu dường như khá xa vời.
Mà mùa hè ôn nhu thế này, vừa đến chạng vạng liền dần dần tản nhiệt độ, trong không khí thoảng hương cây cỏ.
Khương Thủy Sinh ở hậu viện thu dọn dược liệu, Khương Tuệ ngồi ở trong viện hóng mát, cô có một chiếc ghế mây nho nhỏ.
Muỗi bay vo ve xung quanh cẳng chân cô, cô buồn bực muốn chết, chầm chậm đá chân để đuổi nó đi.
Nào ngờ vừa nhấc mắt liền thấy Trì Yếm ở trước mặt.
Ánh mắt của cậu thiếu niên nhuốm màu ảm đạm, dáng vẻ lạnh lùng, đã có vài phần giống với bộ dáng vài năm sau.
Khương Tuệ còn đang đá chân, cô hoảng sợ không phản ứng kịp nên té từ trên ghế xuống.
Lúc ngã mũi đập xuống đất, cô lập tức đau đến bật khóc.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn, cũng không kéo cô lên.
Không khí thoảng hương cỏ cây thanh nhẹ, Khương Tuệ giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy. Cô mơ hồ cảm thấy cậu thiếu niên mới mười mấy tuổi này như vừa mới xem con khỉ nhỏ biểu diễn lộn nhào.
Khương Tuệ đau đến nước mắt lưng tròng, vừa xấu hổ vừa thẹn bực. Dù cô có đứng lên cũng không cao đến ngực của người ta.
Cô không nói một lời, cố nuốt nước mắt vào trong. Đôi mắt đào hoa nghẹn đến mức ầng ật nước, cô ngẩng đầu đối mắt với anh.
Trì Yếm thấy cô đã đứng vững liền ném quyển sách cùng hai đồng rưỡi lên chiếc ghế mây của cô: “Tự làm.”
Khương Tuệ cảm thấy hai tên hỗn đản này đã đùa bỡn mình.
Một tên một hai phải làm giúp cô, tên khác thì bắt cô phải tự làm bài tập.
Tính tình Khương Tuệ tốt nhưng có nghĩa là cô không biết giận, cô không tiếng động trừng anh đầy bất mãn.
Trì Yếm đón ánh mắt của cô, dưới đáy mắt đó là chân trời sắc đỏ hồng.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Nói đi.”
Khương Tuệ miệng không chịu nghe khống chế của đại não: “Ồ, ồ được.”
Một lát sau cô phản ứng lại, lỗ tai đỏ bừng. Khương Tuệ tuyệt vọng suy nghĩ, cái thân thể chín tuổi vụng về này khiến cô cảm thấy thật xấu hổ.
Đồng tử đen nhánh của Trì Yếm lướt qua khuôn mặt thê thảm của cô, tím tím xanh xanh đỏ đỏ sưng sưng, Trì Nhất Minh nói không sai…
Thật là thảm không nỡ nhìn, xấu muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.