Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 79:




Ngồi đối diện với Duy Minh, nó không dám ngẩng mặt lên nhìn, nó sợ những tổn thương trước kia lại làm tim đau một lần nữa. Quốc An nhẹ nhàng nắm tay nó, cậu hiểu cảm giác sợ hãi này, hiểu những ám ảnh ngày xưa vẫn còn tồn đọng trong ký ức nó.
Duy Minh cũng vậy, hắn nhìn nó với ánh mắt đong đầy yêu thương. Trải qua bao thăng trầm, tình yêu của hắn không còn là tình yêu ích kỷ của bản thân, không là tình yêu bất chấp thủ đoạn nhưng thứ tình yêu cao thượng, sẵn sàng đứng từ xa nhìn nó hạnh phúc là đủ. Bởi nó bây giờ khác xa lúc bên cạnh hắn, nó vui vẻ, căng tràn sức sống chứng tỏ Quốc An có thể mang tới cho nó cuộc sống hạnh phúc mà hắn không có khả năng để làm.
-Cái này tặng em, chúc em và cậu ấy luôn hạnh phúc.
Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho nó. run run, nó mở ra nhìn thấy sợi dây chuyền của Quốc An tặng mà hắn đã ném đi lúc trước, nó xúc động rơi nước mắt. Vui vì tìm lại được món quà yêu quý, nhưng càng vui hơn vì Duy Minh bây giờ đã khác trước, đã chủ động chúc phúc cho tình yêu của nó.-Cảm ơn anh.
-Không có gì, chúng ta vẫn là bạn chứ? Hắn mỉm cười chờ đợi.
-Không được.
Câu trả lời của nó làm Quốc An giật mình, không ngờ nó vẫn chưa nguôi ngoai được. Còn Duy Minh vô cùng hụt hẫng, thì ra nó lại ghét hắn đến vậy.
-Em không thích làm bạn với anh đâu, già lắm. Làm thầy trò như trước nha.
Quốc An quay sang bẹo má nó.
-Em đúng là đủ trò, làm người khác hết hồn.
-Em mà lị.
Cả hắn và Quốc An đều bật cười trước gương mặt đáng yêu của nó. yện quá khứ cứ để nó ngủ yên, hãy hướng đến tương lai đang chờ đón phía trước.-Xin lỗi vì những hành động trước kia…
-Không cần phải xin lỗi đâu, cũng nhờ có anh tụi em mới có thể nhận ra tình yêu của mình dành cho nhau, coi như đó là thử thách tình yêu của hai đứa đi.
Nụ cười của nó làm tan chảy tảng đá đang đè nặng tâm trí trong thời gian qua của hắn, cảm ơn em, người đã cho anh biết cách để yêu một người và cách để khiến người mình yêu hạnh phúc. Cảm ơn vì có em, anh mới nhận ra yêu một người không phải là tìm mọi cách để chiếm đoạt thể xác họ nhưng đó là niềm vui khi nhìn thấy họ hạnh phúc bên người họ yêu thương. Cảm ơn vì em đã từng đến trong cái thế giới đen tối của anh để mang đến cho anh một tia sáng hi vọng, để biết trân trọng những thứ mà anh đã đánh mất khi mình quá vô tâm.
-Duy Minh, tôi muốn biết rốt cuộc giữa ông ngoại tôi và anh đã xảy ra việc gì?
Không khí yên tĩnh lạ thường khi Quốc An nhắc đến vấn đề này, giọng hắn trầm xuống.
-Đêm đó vô tình chứng kiến ông ấy đụng chết hai mẹ con kia trong khi say rượu. Không kiểm soát được tay lái, ông vượt đèn đỏ và đụng trúng họ, đoạn đường khá vắng, lại hơi trễ nên không có ai biết. Tôi biết là một người rất sĩ diện nên việc này đối với ông sẽ rất nghiêm trọng. Vì vậy, tôi đến với ông như một người bạn để giúp đỡ thu dọn hiện trường và che dấu mọi chuyện
- Rồi sao nữa? Quốc An gần như mất bình tĩnh, nó lo lắng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu.
- Từ đó ông xem tôi như một ân nhân. Biết ông có sở thích đánh bạc, tôi giới thiệu đến một sòng bạc quen biết, càng đánh càng thua, lại bị những người xung quanh khích vào cho đến khi thua một khoản tiền rất lớn mới trở về. Tôi bắt đầu rủ ông chơi cổ phiếu, vừa trả được hết nợ vừa không ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Những ngày đầu thắng ông khoái chí đầu tư càng mạnh tay, thế là bắt đầu thua lỗ từ khi đó. Sợ cậu phát hiện nên ông đến nhờ tôi cho vay, tôi lừa ông mua bán bất động sản, không còn cách nào trả nợ, ông vay tiền và cầm cố tài sản với giá rẻ như cậu đã biết… Ám ảnh chuyện tai nạn chết người đó, cộng thêm nợ nần chồng chất nên….
Quốc An nắm chặt tay, cậu không ngờ hắn lại là người như vậy. Nhưng cậu đã chọn cách tha thứ, bởi cuối cùng những thứ đó cũng trở về với cậu tuy cái giá phải trả quá đắt. Cái chết cũng là sự giải thoát cho ông khi phải đối diện với những áp lực do mình tạo ra.
-Tôi xin lỗi.
-Nếu Thiên Anh đã đồng ý tha thứ cho những việc anh làm thì tôi chẳng còn lý do gì để ôm lấy hận thù nữa, tha thứ cũng là cách để tâm hồn tôi được thanh thản hơn.
-Cảm ơn hai người, nếu sau này có bất cứ điều gì cần giúp đỡ hãy cứ nói tôi biết.
-Cảm ơn anh.
Duy Minh đi rồi, nó ôm cậu an ủi. Cậu đã chọn cách tốt nhất để có thể quên đi nỗi đau mà sống vui vẻ, nó cũng vậy. Còn Duy Minh, hối hận, ray rứt lương tâm đã giày vò hắn trong một thời gian là quá đủ, hắn cũng xứng đáng để có một cuộc sống hạnh phúc như những người khác. Ai cũng phạm sai lầm nhưng quan trọng là cách mà chúng ta sửa chữa những lỗi lầm đó như thế nào mà thôi.
- Anh ổn chứ?
-Ổn, cảm ơn em vì đã ở bên cạnh anh. Quốc An nhìn nó mỉm cười.
-Vậy đi thả diều thôi.
Cái con nhỏ này thật là không chịu nổi nó mà, tình hình này mà không dẫn đi chắc nó chẳng để yên đâu, thôi thì đi thả diều vậy.
…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.