Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 113: Hoàng Tước




Quái vật đầm lầy dù muốn rời đi từ phương hướng nào, cũng chỉ có thể bị đám bóng dáng yêu tinh đêm trăng tản ra ánh sáng đó vây khốn, hắn phí công mà đang không ngừng bồi hồi trong cái vòng đang thu nhỏ lại, trên người rơi xuống bùn làm Mai Lật nhìn mà hãi hùng khiếp vía, hận không thể vớt lên dán lại trên người cho hắn.
Đi tới đi tới, Mai Lật phát giác hắn càng ngày càng thấp, cúi đầu nhìn lại, mới thấy chân hắn không biết đã hoàn toàn hòa tan khi nào, trên mặt đất trảu một tầng bùn đầm lầy thật dày.
Cô rốt cuộc nhịn không nổi, nhảy xuống từ trên người quái vật đầm lầy, chịu đựng đau đớn trên chân, nhấc chân muốn đá văng ra những yêu tinh đêm trăng đang vây bọn họ.
Phu nhân Pegg biểu tình lãnh lệ, còn mang theo một tia ngạo mạn mà nhìn hai người, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: "Vô dụng, mày làm thế nào cũng trốn không thoát."
Mai Lật phát giác mình không thể xua tan bóng dáng những yêu tinh đêm trăng đó, xoay người khẩn trương mà túm lấy quái vật đầm lầy, " Anh là quái vật đầm lầy, sẽ không dễ dàng chết như vậy có phải không? Bọn họ đều nói quái vật đầm lấy thực phiền toái, rất khó đối phó!”
Cô ngửa đầu, trên cổ còn vết máu, đôi mắt màu hổ phách ảnh ngược ánh sáng chung quanh, tỏa sáng rực rỡ.
Quái vật đầm lầy duỗi tay, nâng cô lên trên.
Nhà đã sụp một nửa, hắn nhìn chân mình hòa tan, liền thò tay chuẩn bị đưa cô lên tầng một.
Nhưng những yêu tinh đêm trăng đó tạo thành vòng theo động tác hẳn cũng hưởng lên trên, kéo dài, lần thứ hai vây họ lại, một bàn tay quái vật đầm lầy đánh vào trên vòng tròn chúng nó tạo ra, giống như là gặp phải ngọn lửa lớn.
"Táp, táp --"
Nhẫn cỏ khô lẫn với bùn rơi trên đất, quái vật đầm lầy nhìn một đoạn tay mình trụi lủi, đành phải tránh khỏi vòng yêu tinh, dùng một bàn tay còn sót lại thả Mai Lật xuống dưới.
Mai Lật túm tay hắn, bắt được một tay bùn mềm nát.
Căn nhà bên rừng rậm ngập ở trong đầm lầy, tùy thời sẽ sụp đổ.
Tiếng ngâm xướng thần bí, cùng với ánh sáng sáng ngời, từ chỗ sâu trong nhà phát ra.
Thứ ánh sáng người thường nhìn không thấy, trong tiếng ngâm xướng càng ngày càng sáng.
Trong bóng đêm đen nhánh, rừng rậm hiện ra từng điểm sáng, rất nhiều yêu tinh đêm trăng bị ma pháp dao động hấp dẫn, hiện thân từ trong rừng rậm.
Chúng nó cưỡi gió ngồi ở trên ngọn cây, xa xa mà nhìn về phía căn nhà, đối với hơi thở đồng loại truyền đến từ nơi đó có chút mê hoặc.
"Đó là hơi thở của đồng bạn sao? Chính là..... có chút kỳ quái.”
"Nơi đó vì sao tụ tập nhiều đồng bạn như vậy? Chúng nó ở nơi đó làm cái gì đâu?”
"Thật là kỳ quái...”
Trong hoa viên dưới hoa kim tước cũng lập loè phát ra quang mang nhàn nhạt.
Nơi xa rừng rậm và mặt cỏ, gần chỗ hoa viên, vô số quang mang trôi nổi về phía trước, hợp thành một bức tranh mộng ảo mà người thường không thể thấy
Bruce chồng bác Maggie, cha mẹ Hersha, cơ hồ mang theo hơn nửa số người trên chợ chạy tới. Mọi người giơ cây đuốc trong tay, không khí nặng nề mà cổ quái.
Ivan bị cha túm, đi tuốt đàng trước dẫn đường.
"Là ở kia, lúc trước con nhìn thấy quái vật ở kia!” Ivan một tiếng làm tất cả mọi người dừng bước chân.
Bọn họ đứng ở dưới triền núi, nhìn tòa nhà kia đang êm đẹp đã sập hơn nữa, trên gạch đá cứng rắn dính bùn, chung quanh càng là một mảnh bùn không thể tiếp cận.
"Nơi này, nơi này sao lại biến thành như vậy?” Có người nhỏ giọng hỏi.
Cũng có người bừng tỉnh đại ngô, "Chẳng lẽ là quái vật đầm lầy? Maggie ban đầu không phải là chết ở đầm lây sao?”
"Xác thật a, Maggie chính là bị nữ vụ giết chết, bị quái vật đầm lấy cắn nuốt, nữ vụ và quái vật đầm lầy đều là một đám đi?”
Mọi người đàm luận, lại không ai dám tiến lên, chỉ có bác Bruce quan tâm con trai, nhịn không được, giơ cây đuốc đi về phía trước, hô to tên con, "Julian!”
Cha mẹ Hersha cũng đi theo tiến lên gọi: "Hersha!”
"Con ở...... chỗ này....!” một bóng người đầy bùn chật vật chạy tới từ phía sau vườn rau còn chưa hoàn toàn biến thành vũng bùn.
Ivan và cha mẹ Hersha thấy cô ấy, kinh hỉ tiến lên một tay ôm lấy, "Hersha!”
Thừa dịp quái vật đầm lầy xuất hiện, tầng hầm ngầm có cửa ra, Phu nhân Pegg lại không rảnh lo đến mình, Hersha mới từ tầng hầm ngầm chạy ra.
Mượn từ ma pháp chủ ngữ của phu nhân Pegg, cô ấy loáng thoáng thấy những thứ vượt quá mình tưởng tượng, cả người đều hoảng hốt, lúc này rốt cuộc chạy ra đường sống, thấy cha mẹ và nhiều người quen như vậy, mới đột nhiên khóc lớn ra tiếng.
Cha mẹ muốn ôm cô ấy dẫn đi, bác Bruce tiến lên ngăn lại, "Julian nhà bác đâu, cháu có nhìn thấy Julian sao?”
Hersha nhớ tới thi thể Julian treo ở tầng hầm ngầm, cả người run lên, khóc lóc nói: " Anh ấy, anh ấy đã chết, bị Phu nhân Pegg giết chết.... Đúng rồi, Mellie! Mellie còn ở dưới, Phu nhân Pegg muốn giết cậu ấy!”
Hersha lại giữ chặt cha mẹ, "Người là do Phu nhân Pegg giết, Mellie là người tốt, cậu ấy vì cứu con nên sắp bị Phu nhân Pegg giết chết, chúng ta phải cứu cậu ấy!”
Mọi người một trận ồ lên, lộn xộn mà nói chuyện:
"Phu nhân Pegg không chết? Là quỷ hồn?!”
"Sao có thể không chết! Không nhầm thì chính là mấy ngày nay năm trước, Phu nhân Pegg không phải nghe nói đã chết bệnh! Tôi thấy bà ta rõ ràng chính là nữ vu!”
"Julian đã chết? Julian đáng thương......”
"Mellie cũng là nữ vụ đi, bọn họ không phải mẹ con sao?”
"Charles mau mang Hersha nhà các người đi, con bé bị nữ vụ lừa gạt!”
Trong hỗn loạn, không biết là ai động thủ trước, ném cây đuốc trong tay về phía ngôi nhà đang sập. Trong phòng phủ rất nhiều ván gỗ, còn treo màn và đồ vật dễ cháy, vừa lúc cây đuốc chân lên bức màn, lập tức liền cháy lên.
Có người đi đầu, các nam nhân cường tráng sôi nổi vung cánh tay, ném cây đuốc vào nhà, hận không thể như vậy có thể thiếu cả hai nữ vụ bên trong, đỡ cho các cô tiếp tục ra làm ác.
Alex mang theo một đội kỵ sĩ chạy tới, nhà đã bị bao trùm bởi ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Bọn họ cưỡi ngựa, đường đi chỉ là một đường mòn nhỏ, ngược lại tới muộn.
“ Ui-- những người này cũng quá nóng vội, lửa này lại thiếu không chết một nữ vụ chỉ còn lại linh hồn, chỉ có thiêu chết cô gái nhỏ đáng thương kia thôi --"
Cú mèo bay ở bên Alex thấp giọng lẩm bẩm, lại liên thanh thúc giục, "Alex, nhanh đi cứu người, nếu đứa bé kia không còn, phu nhân Fries nhất định sẽ tức giận."
"Được rồi được rồi.” Alex dẫn đám kỵ sĩ thuộc hạ tách đám người ầm ĩ ra.
"Những kỵ sĩ này chạy tới làm gì?”
Alex cười với chỗ đám người truyền đến nghi vấn, "Ta tới nơi này tìm người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.