Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 172: Đưa Tôi Về




Mũi tên thứ nhất không trúng, người di động không thể so với bia ngắm tĩnh lúc trước cô luyện tập.
Né tránh mũi tên thứ nhất, lính đánh thuê quay đầu nhìn cô, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, ánh mắt láu cá dâm tà lúc trước làm người ta buồn nôn giờ phút này chuyển thành sợ hãi.
Lúc Mellie ở trong chòi cao trên hải đăng xua đuổi dã thú phía dưới, thường xuyên nhắm chuẩn đôi mắt chúng nó.
Đối mặt với uy hiếp tử vong, đôi mắt sẽ bày ra sắc thái tương tự, Mellie ở trong một loại chuyên chú mênh mang thản nhiên, nghe thấy nữ kỵ sĩ phía sau cười to, cô mới phát hiện trong tay đáp lên mũi tên thứ hai đã không còn, cách đó không xa lính đánh thuê kia kêu thảm thiết té ngã trên đất.
"Không tồi mà, tay vừa rồi cũng không run, chỉ là cung tiễn này cô còn cần luyện thêm độ chính xác.” Nữ kỵ sĩ làn da ngăm đen vui sướng mà cười, ném xuống rối loạn nho nhỏ bên kia, chở cô đi về tường thành.
Nữ kỵ sĩ không biết tên đưa Mellie đến khu tụ tập của đám phụ nữ ở tường thành, buông cô từ trên ngựa xuống, buông ra rồi, thuận tay vén lên áo choàng bọc tóc của cô, nhìn thấy mái tóc màu đỏ.
Mellie không phòng bị nữ kỵ sĩ này, cho rằng cô ấy còn muốn kéo xuống mặt nạ bảo hộ của mình, vội quấn chặt áo choàng lui về phía sau một bước.
Nữ kỵ sĩ lại không kéo mặt nạ bảo hộ, ngược lại che áo choàng trở về cho cô, cúi người nói với cô: "Ta đoán được cô là người Lotit, tóc đỏ mắt xanh, hậu duệ của mỹ thần.”
Hậu duệ Lotit, Mellie nhớ rõ, lúc ban đầu cô tỉnh lại ở phòng đấu giá, những người đó coi cô như thương phẩm bán đấu giá, chính là giới thiệu cô như vậy.
“Mẫu thân của ta cũng là người Lotit.” Nữ kỵ sĩ nhìn mắt xanh của cô, thanh âm trở nên trầm thấp, "Các người có được thiên phú đặc thù, hắn là chiến sĩ trời sinh, không nên chỉ là đồ chơi mỹ lệ.”
Nói xong, cô ấy lưu loát cưỡi ngựa đi xa. Mellie nhìn bóng dáng cô ấy đĩnh bạt, tóc dài bay lên, chợt thấy là nâu thâm, dưới ánh mặt trời tung bay, lại hiển lộ ra một màu đỏ thật sâu.
Rời chỗ hẻo lánh ở khu tụ tập, Mellie đi ở trên đường phố hỗn độn. Nơi này bởi vì các đoàn dong binh đóng quân, cũng hấp dẫn rất nhiều thương nhân đến, tụ tập ở một chỗ bán đồ vật, còn có người nhặt chút lân giáp, sừng dài vụn vặt linh tinh trên người ma thú, bày quán bán tại đây.
Tới tới lui lại phần lớn là nam nhân, nữ nhân rất ít, không phải trang điểm giống nữ chiến sĩ lúc trước, trên người một cổ hãn khí hung ác làm người ta không dám tiếp cận, mà mỹ diễm khả nhân, làm bạn ở bên các đại thương nhân, như một tòa triển lãm thương phẩm di động.
Mellie nhìn hết thảy vào trong mắt, trầm mặc đi lại, muốn tìm một nơi ở tạm.
Trải qua một chỗ lều trại cũ nát, cô thấy một nữ nhân áo rách quần manh bưng nước ra vào, biểu tình chết lặng, không lâu sau liền có hai lính đánh thuê gần đó cầm theo quần đi vào.
Thấy cô nhìn về phía này, một lính đánh thuê huýt sáo, "Làm gì đây, muốn cùng ta vào xem không ha ha ha!"
Mellie dời ánh mắt, đi khỏi nơi này.
Cô dùng một buổi trưa xoay một vòng lớn trong toàn bộ doanh địa, thế nhưng không tìm được một nơi thích hợp có thể nghỉ ngơi. Mỗi khi đến một chỗ, những người đó đều sẽ dùng ánh mắt khác thường đánh giá cô, đặc biệt là những lính đánh thuê, thấy cô liền cố ý lớn tiếng nói chút lời thô tục, thấy cô đi rồi lại cười ha ha.
Mellie đành phải tận lực lựa chọn nơi các thương nhân tụ tập, nhưng như vậy cũng không thể được yên ổn. Mới tới đây không bao lâu, một thương nhân không quen biết mang theo hai hộ vệ tới, nói muốn mời cô qua nghỉ ngơi.
Mellie kỳ quái: "Ta không quen biết ngươi.”
Thương nhân chắp tay sau lưng cười: "Không quen biết cũng không sao, thấy cô một mình tới nơi này, phỏng chừng cũng là muốn kiếm tiền, săn thú ma thú không phải chuyện đơn giản, nếu cô cần dùng tiền, không bằng bán chính mình cho ta, cái khác không nói, chỉ đôi mắt này của cô, ta có thể cho cô một cái giá tốt.”
Mellie hiểu ra, hắn là thương nhân buôn bán nô lệ.
Cô xoay người liền đi, đi tìm nơi đặt chân mới, một hộ vệ của thương nhân kia không xa không gần đi theo sau cô.
Phần lớn nô lệ trong tay người bán nô lệ đều không phải mua tới, mà là bắt được ở các địa phương hẻo lánh hỗn loạn.
Đây là một thế giới như thế nào.
Mellie phát hiện mình rất nhở cánh đồng tuyết an tĩnh và ngọn hải đăng ấm áp.
Cô muốn trở về.
Vì thoát khỏi người phía sau, cô đi tới chỗ các chiến sĩ thánh đường đóng quân. Ở chỗ này, chiến sĩ thánh đường am hiểu săn thú ma thú có lực uy hiếp đối với những người khác.
Cô chỉ ở cửa bồi hồi, bởi vì lúc trước một ít chiến sĩ thánh đường đuổi giết Muri từng gặp cô, cô sợ bị nhận ra, không dám đến quá gần.
Người theo dõi cô đứng ở nơi xa, thường thường liếc cô một cái, hiển nhiên không muốn từ bỏ như vậy.
“Ai, cái cửa kia.”
Mellie nghe thấy một thanh âm khàn khàn trầm thấp, nhìn vào trong doanh địa của kị sĩ thánh đường, phát hiện là nữ kỵ sĩ buổi sáng hôm nay. Cô ấy ngồi ở bên đống lửa, một mình một người đang ăn cải gì, cô ấy vẫy tay, "Lại đây!”
Mellie nghĩ nghĩ, vẫn kéo kéo vải che trên mặt, đi qua.
Nữ kỵ sĩ đá một con mồi đặt dưới chân, "Muốn ăn thì tự cô nướng...... Xem bộ dáng cô liền biết cô không tìm được chỗ ở, hôm nay có thể cho cô ở đây."
Mellie ngồi ở bên đống lửa, "Cảm ơn, hôm nay cô nói với tôi người Lotit trời sinh thiên phú, là có ý tứ gì?"
Nữ kỵ sĩ duỗi dài chân dựa vào một bên, dùng đao tùy tay đâm một miếng gỗ bên cạnh, "Là cái ý tứ đó, người Lotit ở rừng Hồng Sắc xa xôi, là một tay bắn tên trời sinh...... nếu cô không biết thiên phủ của mình, sao lại chọn cung tiễn.”
Cái này là Muri tùy tay cướp. Mellie thật đúng là không biết, nhưng cô tỉnh ngộ chính mình vì sao tiến bộ nhanh như vậy, quả nhiên là nguyên nhân từ thân thể này.
Cô còn muốn hỏi lại, nhìn thấy một kỵ sĩ thánh đường thân hình cao lớn đi tới đây, lập tức câm miệng cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.