Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 211: Vườn Hoa Hồng




Cành hoa hồng bị đè gãy một tảng lớn, mùi thơm ngào ngạt cùng nước đỏ tươi nhiễm đầy mảnh vải dài màu đỏ sẫm, vết thương bị gai đâm trên người vì dây dưa làm cho đau đớn càng rõ ràng hơn rất nhiều so với sung sướng.
Cô đã chết, chết như thế nào?
Tựa hồ là khi khoái cảm ngập đầu thì hít thở không thông mà chết, lúc ấy không sai biệt lắm cô đã mất đi lý trí, thiếu chút nữa cắn đứt yết hầu Bá Đặc, còn Bá Đặc thì càng điên cuồng không nhường một tấc. [ Đây là cảnh H 21+]
"Tiểu thư, tiểu thư cô vẫn ổn chứ?” Người phục vụ nhẹ giọng nhắc nhở làm Tần Phi Thường tỉnh táo lại.
Cảm giác quá mức rõ ràng còn đang quay trong đầu, nhưng thân thể không có gì khác thường.
"Không có việc gì." Tần Phi Thường ngồi dậy, ẩn ẩn giữa mày. Cô còn ngồi ở bên cửa sổ trong tiệm bánh ngọt, trên bàn bà, cà phê chưa uống xong nhưng đã lạnh ngắt.
Ngoài cửa sổ người đến người đi, trong tiệm nhạc nhẹ du dương, tràn ngập hương vị đồ ngọt.
"Không có việc gì thì tốt rồi, vậy ngài còn có yêu cầu gì sao?” Người phục vụ mỉm cười mang theo lễ phép hỏi.
Tần Phi Thường thần sắc như thường, lại lấy menu gọi một phần đồ ngọt và đồ uống: "Phiền toái lại cho tôi một phần này.”
"Vâng, xin ngài chờ một lát."
Bên cạnh đã không có ai khác, Tần Phi Thường nhìn lên người, không có bất kì cái gì khác thường, áo lông ở thế giới kia cho Bá Đặc từ đầu vẫn còn mặc tử tế ở trên người cô, phảng phất cô chỉ làm một giấc mộng, nhưng trong mộng hết thảy đều rõ ràng lại chân thật.
Bá Đặc cúi đầu ngồi ở trên cỗ thi thể đó, tóc đen che khuất gương mặt hắn, hắn chậm rãi buông cái tay bóp trên cần cổ tinh tế, ngón tay theo phản xạ run hai cái.
"Không tồi, thật không tồi -- thực tốt!”
Hắn đứng lên, lộ ra vệt đỏ hỗn độn trước ngực, còn có dấu cắn thật sâu trên cổ.
Rốt cuộc hắn cười không nổi, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, ánh mắt đáng sợ mà sờ sờ mặt Tần Phi Thường, "không sao, còn có lần tiếp theo, ta chờ cô, ta, chờ, cô --
Trên thân thể không có vấn đề, nhưng tinh thần đã quá mức mỏi mệt, Tần Phi Thường chậm rãi uống xong một ly cà phê nữa, mắt thấy trời sắp tới, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Cô trở lại tòa nhà kia, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong có tiếng la khóc lộn xộn.
Lãng Tác anh trai của thân thể này, hắn giống như đại tinh tinh phát cuồng gầm rú với bà nội của bọn họ, "Không phải bà nói nguyền rủa dời đi thì không có việc gì sao, không phải bà nói bà sẽ cứu cháu sao, vì sao nó lại xuất hiện, đây là có chuyện gì! Bà phải cứu cháu! Bà lại dời đi một lần nữa, dời tới những người khác!”
Trên cổ tay Lãng Tác cũng xuất hiện cái đồ án nguyền rủa màu đen tuyền đó. Quả nhiên như Bá Đặc nói, hắn sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào trốn tránh nguyền rủa.
Bất quá...... hiện tại nghĩ đến Bá Đặc, Tần Phi Thường liền cảm thấy đau đầu.
Cô thật hối hận, xúc động quả nhiên không phải chuyện gì tốt.
Cô đi vào trong phòng, Lãng Tác liếc mắt một cái thấy cô, lập tức nhở tới hôm nay bị cô đánh choáng còn bị cô lấy mất tiền. Gã mới vừa tỉnh lại, xác thật phẫn nộ đến muốn tìm đứa em gái này giáo huẩn cô một trận. Nhưng thực nhanh gã phát hiện trên cổ tay mình một lần nữa xuất hiện đồ án nguyền rủa, vì thế thứ khác đều bị gã vứt ra sau đầu, sợ hãi một lần nữa chiếm cứ đầu óc. Gã bất chấp em gái, cuồng loạn mà nháo lên cùng bà nội.
Bà nội linh môi cũng không nghĩ tới nguyền rủa này sẽ một lần nữa xuất hiện, đối với nguyền rủa đến từ gia tộc di truyền này bà ta cũng không hiểu biết. Nhưng lúc còn trẻ bà ta đã từng dùng biện pháp này dời đi một ít nguyền rủa, bà ta liền cho rằng lúc này đây cũng sẽ không có vấn đề. Nhìn thấy trên tay cháu trai lại lần nữa xuất hiện nguyền rủa, bà ta mới phát hiện là chính mình xem nhẹ mức độ lợi hại của nó.
Trước khi Tần Phi Thường trở về, bà nội đã lại một lần thử giúp cháu trai loại trừ nguyền rủa, nhưng lúc này đây không hề có phản ứng, thậm chí chính bà ta cũng bị phản phệ, phun ra một búng máu rồi bộ dáng uể oải rất nhiều.
Tần Phi Thường vào ngay lúc này trở về, Lãng Tác một bầu phẫn nộ tìm được chỗ phát tiết, hắn bước tới, Tần Phi Thường đứng ở cạnh cửa nhàn nhạt nói một câu: "Nguyền rủa trước đó không lâu đã phát tác một lần, muốn biết cái nguyền rủa này ra sao?”
Lãng Tác biểu tình phẫn nộ cứng lại, gã lui về phía sau một bước, không thể tin được, "Cái gì, đã phát tác, vậy sao mày không có việc gì?”
Ngoài phòng có tiếng bóp còi, một chiếc xe dừng lại, một người trẻ tuổi tóc vàng sắc mặt trắng bệch xông vào, là An Địch ở trong giáo đường bị cánh cửa kẹp thành hai nửa. Hắn giống một con chim sợ cành cong, mất hồn mất vía, sợ hãi mà nhìn thoáng qua cửa chính, nhanh chóng nhảy vào phòng, ánh mắt mờ mịt mà xoay chuyển giữa bạn tốt Lãng Tác cùng với bà lão trên số pha, nói năng lộn xộn: "Lãng Tác, cậu cứu tôi, cậu bảo bà nội cậu cứu tôi, tôi có thể cho các người tiền, cho các người rất nhiều tiền, cứu tôi với ––"
Hắn nói, bỗng nhiên hai mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm đồ án hắc tuyến trên tay Lãng Tác, cứng còng tại chố.
"Ha hả, ha hả, vô dụng, cậu cũng bị nguyền rủa, chúng ta trốn không thoát......"
Lãng Tác bị bộ dáng hắn thất hồn lạc phách làm cho hoảng sợ, trong lòng sợ hãi tăng lên gấp bội, hẳn lớn tiếng nói: "Sao lại thế này! Cái nguyền rủa này rốt cuộc là chuyện thể nào!”
Andy ngã ngồi trên mặt đất, ôm đầu mình nức nở, "Tôi nhìn thấy sổ nhật ký ông nội lưu lại, toàn bộ người bị nguyền rủa cuối cùng đều sẽ nổi điên mà chết, hiện giờ rốt cuộc tôi đã biết vì cái gì.”.
Tần Phi Thường sớm đã đoán được, hiện tại càng thêm xác định. Bọn họ những người bị nguyền rủa này hắn là sẽ lần lượt đi đến thế giới đáng sợ đó, trải qua các loại cách chết khủng bố, số lần nhiều, trong đời sống hiện thực đều sẽ nổi điên.
Chỗ đáng sợ nhất của nguyền rủa này là ở đây. Tử vong có thể kết thúc cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể kết thúc tử vong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.