Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 237: Mang Đi




Rõ ràng là cái gì cũng không lưu lại.
Hắn từ rất sớm đã hối hận, lúc oán hận theo thời gian tiêu tán, hắn phát hiện nguyền rủa của mình vây khốn những kẻ thù, cũng vây khốn chính mình cùng người chết ở trên đảo.
Trước khi chết nguyện vọng của hắn mãnh liệt đến mức ảnh hưởng tới sinh linh trên đảo này, hắn không biết những người đã chết là tự nguyện hay bị cưỡng bách lưu lại nơi này cùng hắn.
Ban đầu oán hận biến mất, lại không ngừng có oán hận mới sinh ra, hắn xác thật muốn rời khỏi nơi này, chỉ có hẳn rời khỏi nơi này, tòa đảo này mới có thể không bị hắn ảnh hưởng, u linh mới có thể tiêu tán.
Nhưng hắn không nghĩ tới, chính hắn có một ngày thật sự sẽ rời đi.
"Cô thật sự muốn dẫn ta đi?”
"Bằng không thể nào, lưu lại nơi này cùng anh hôn mê? Tôi cảm thấy anh ngủ đủ rồi.”
"Cô không sợ ta đi thế giới bên ngoài, làm ra cái gì đáng sợ...” Ngữ điệu hắn dần dần quỷ dị.
Tần Phi Thường cười lạnh một tiếng, "Thành thật chút, nếu không tôi sẽ phơi tro cốt của anh.”
Bá Đặc không dám tin tưởng, "Cô là đang uy hiếp ta?”
Tần Phi Thường nghiêm trang: "Công chúa ngài tỉnh chưa? Vương triều Lost đã vong mấy trăm năm rồi.”
Bá Đặc: "Ai là công chúa?!”
Tần Phi Thường tự nhiên mà sửa miệng: "Nói sai, là vương tử."
Hắn còn không phải là công chúa sao, một hồi thao tác xấu hổ tự nhốt chính mình ở lâu đài, làm công chúa chờ người cứu vớt.
Có bộ xương của Bá Đặc ở trong tay, Tần Phi Thường đi ở trên đảo không gặp bất kì vấn đề gì, cô đi vào bên rìa đảo, vừa vặn thấy một đám người mờ mịt mà từ trên mặt đất bò dậy.
"Tôi...... Chúng ta đây là làm sao vậy?”
"Chúng ta sao lại ở chỗ này?”
Tần Phi Thường túm lấy bộ xương của Boss, thần sắc tự nhiên mà đi qua: "Đi thôi, lên thuyền, chúng ta trở về.”
Những người trẻ tuổi kia càng thêm mờ mịt, bọn họ cảm thấy chưa từng đuổi kịp tiến độ của Lạc Lan. Sao lại phải trở về? không phải bọn họ mới vừa lên đảo sao, còn chưa đi vào đâu!
Ánh mắt vụ sư La Tư càng thêm nghi hoặc hơn, ông ta mơ hồ nhớ rõ chính mình có một giấc mộng, nhưng cảnh trong mơ giống như mảnh nhỏ biến mất ở chỗ sâu trong óc.
"Nguyền rủa của chúng ta còn chưa giải quyết đâu, sao lại phải trở về?” Lợi Ngang hỏi.
“Nha!” Mân San nâng tay mình lên, lại không dám tin tưởng mà lấy đèn ra soi lên, tỉ mỉ nhìn một lần lại một lần, không còn, đồ án nguyền rủa đã không còn!”
Tất cả mọi người vội vàng xem xét cổ tay mình, thực nhanh, một đám người phát ra tiếng khóc và tiếng cười chạy ra đường sống, ôm chặt lấy nhau.
Thấy bọn họ vui quá mà khóc, sau lưng Tần Phi Thường truyền đến một tiếng cười lạnh không có ý tốt, bộ xương khô nọ ở bên tai cô nói: "Bọn họ cao hứng quá sớm, nguyền rủa cũng chưa giải trừ đâu, ha ha ha"
Tần Phi Thường giật giật miệng, "Câm miệng đi.”
Phát hiện đồ án nguyền rủa trên cổ tay mạc danh biến mất, một đám người cũng không thèm tìm tòi nghiên cứu, chỉ muốn nhanh rời đi, lập tức quay lại thuyền trở về điểm xuất phát.
Tần Phi Thường mang theo cái tay nải bị mọi người vô ý thức xem nhẹ, chỉ có vụ sư La Tư cảm giác được cái gì, nhịn không được nhìn Tần Phi Thường.
Lợi Ngang đầy mặt tươi cười mà đi tới bên ông ta biểu đạt cảm tạ: "Vu sư La Tư, lần này ít nhiều có ngài trợ giúp, trở về tôi và cha tôi sẽ cùng cảm tạ ngài.”
"Không, tôi cũng không làm cái gì.” Vu sư La Tư nhắn chặt mày. Ông đáp ứng đi một chuyện này, nghĩ tới sẽ phát sinh bất kì chuyện gì đáng sợ, nhưng sự thật lại hoàn toàn không giống như ông ta nghĩ, ông ta căn bản là không thể làm cái gì, "Nếu thật sự có ai làm cái gì, đại khái là cô gái bên kia.”
Biểu tình ông ta nghiêm túc chỉ vào Tần Phi Thường, bỗng nhiên cảm giác bên đó truyền đến một hơi thở làm người ta cực không thoải mái, không tự giác lui về phía sau một bước, thu hồi ngón tay.
“Ngài làm sao vậy?” Lợi Ngang nghi hoặc.
Vu sư La Tư môi run run, hàm hồ nói: "Không có gì.”
Một mình ông ta ngồi trong phòng, trên đường quay về rốt cuộc không nói một câu, hơn nữa vừa đến bến tàu liền vội vàng rời đi. Rời xa con thuyền rồi, ông ta mới lộ ra thần sắc nghĩ mà sợ.
Nếu ông ta đoán không sai, cô gái kia từ trên đảo mang theo đồ vật cực đáng sợ.
Nếu ông ta đoán không sai, cô gái kia từ trên đảo mang theo đồ vật cực đáng sợ.
“Lạc Lan, cô thật sự không đi chơi cùng chúng tôi sao?" "Đúng vậy, chúng ta thể nhưng thật sự đơn giản như vậy đã giải trừ nguyền rủa, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao!”
Tần Phi Thường cự tuyệt bọn họ mời, mang theo hành lý đi về.
Nguyền rủa hạ màn, cũng là thời điểm cô nên chuyên tâm làm việc. Cô trở lại nhà Lạc Lan, đơn giản thu thập vài thứ, chuẩn bị dọn đến một căn phòng lúc trước đã xem xét.
Từ trên lầu đi xuống dưới, vừa vặn cô nhìn thấy Lãng Tác và bà nội. Bởi vì nguyền rủa giải trừ nhanh, bà nội còn chưa chết, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Tự giác đã thanh toán ân oán với bọn họ, Tần Phi Thường lễ phép mà gật gật đầu với rồi rời đi.
Cô có thể tưởng tượng được kể tiếp nơi này sẽ phát sinh cái gì. Tòa nhà này đã không thuộc về bọn họ, bọn họ sắp phải dọn đi, Lãng Tác là người ích kỷ, gã sẽ lấy đi toàn bộ tiền của bà nội, bà ta sẽ chết ở trong tay cháu trai bảo bối bà ta thương yêu nhất, mà Lãng Tác, người như vậy nếu không thay đổi, kết cục bi thảm gần như là chủ định.
Ký kết khế ước cùng Bá Đặc xong, bỗng nhiên cô có thể thấy khí trên người những người khác, hai bà cháu kia trên người có khí màu đen, thực nồng đậm.
Cô tạm thời thuê nhà ở lầu hai trong một phổ cũ phục cổ gần đại học Thanh Sam, đồ đạc các thứ đều có sẵn, mang theo hành lý là có thể vào ở, bà cụ chủ nhà là một giáo viên âm nhạc hòa ái, nhà cho khách thuê trọ cũng xử lý rất tốt, rất có phong cách, một ít chi tiết trang trí đều hiển lộ ra phẩm vị.
Toàn bộ lầu hai đều được Tần Phi Thường thuê lại, một người ở cũng đủ rộng rãi.
Đặt xong hành lý, Tần Phi Thường cởi quần áo đi vào phòng tắm. Trong chốc lát, rương hành lý của cô lạch cạch một tiếng bị đẩy ra, một bộ xương khô từ bên trong đứng lên, dẫm lên quần áo, ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Lúc trong phòng tắm tiếng nước vang lên, bộ xương khô chậm rãi biến thành một mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, xõa tóc dài. Mặt vô biểu tình mà chống cằm, hắn đánh giá căn nhà với hắn mà nói quá mức nhỏ hẹp này.
Quá cũ, trần nhà không có phù điêu hoa văn màu sắc, không có đèn treo thủy tinh, sàn nhà có vết, thảm quá rẻ tiền...... Chẳng qua, có rất nhiều đồ vật kỳ quái hắn chưa từng thấy.
Bá Đặc đứng lên, dùng gậy chống màu bạc trên tay gõ gõ TV, lại gõ gõ tủ lạnh bên kia.
Đây đều là cái gì?
Tần Phi Thường mang theo đầy người hơi nước từ trong phòng tắm đi ra, cô đi dép lê đi tới bên Bá Đặc, mở tủ lạnh, thấy bên trong cả nước và sữa mà chủ nhà đã để sẵn.
Cô cầm một lọ nước đá, thuận tay cho Bá Đặc một hộp sữa.
Đóng lại cửa tủ lạnh, cô uống ngụm nước đá, dùng khăn lông lau tóc ướt đi tìm quần áo.
Bá Đặc nhìn vật hình hộp lạnh bằng trong tay, học động tác của Tần Phi Thường mở tủ lạnh ra.
Tần Phi Thường lật quần áo ở rương hành lý, nghe thấy tủ lạnh phía sau không ngừng bị mở ra đóng lại, cũng không quay đầu lại nói: "Công chúa, đừng nghịch tủ lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.