Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 244: Sô Pha




"Tuy rằng trước kia cháu mặc những lễ phục đó cũng đẹp, nhưng thanh niên tuổi trẻ mà, vẫn phải mặc nhiều quần áo trào lưu thời thượng, cháu nhìn xem, như vậy thật đẹp.”
Bà lão chủ nhà đang khích lệ, nhìn thấy Tần Phi Thường tới, lập tức vỗ vỗ vai Bá Đặc, lại nhỏ giọng nói một câu: "Bạn gái cháu đã trở lại, tiểu tình lữ cáu kỉnh là bình thường, cháu cũng không nên giận dỗi cùng cô ấy, Có chuyện gì cũng phải nói ra.”
Bà chủ nhà thật sự có chút lo lắng với hai tiểu tình lữ thuê nhà bà. Cô gái tuổi không lớn, nhưng bận rộn, rất có tâm sự nghiệp, cậu trai thì không có tâm tiến tới, luôn ở nhà ăn không ngồi rồi mà chơi trò chơi, hai người cứ như vậy, về sau làm sao bây giờ? không bình đẳng luôn không thể lâu dài, khó trách sẽ cãi nhau.
- - nếu bà biết trong đó có một người đã sớm chết từ mấy trăm năm, có lẽ sẽ không cảm thấy như vậy.
Tần Phi Thường tiêu hóa một chút thứ hoa hồng thời thượng này, làm bộ mình không nhìn thấy vòng xương khô trên cổ hắn, chủ động hỏi: "Mấy ngày nay ở nhà Lợi Ngang thế nào.”
Bá Đặc kéo kính râm xuống, nhìn chằm chằm biểu tình của cô một lát, bỗng nhiên cười, "Ta biết em muốn ta ở lại bên kia một thời gian, ghét bỏ ta ở nhà quấy rầy em, đúng không.”
Hắn lộ ra một biểu tình "Tùy tiện em nói thế nào, xem em có thể làm thế nào lừa dối ta được”.
Tần Phi Thường xác thật là chuẩn bị dùng lời nói tiến hắn đi một đợt, nhưng đã bị người ta xem thấu, cũng chỉ có thể thôi. Cô tiếc nuối mà thở dài dưới đáy lòng, âm thầm cảm thán kỳ nghỉ này quá mức ngắn ngủi.
Về đến nhà, Tần Phi Thường tiếp tục công việc của mình, Bá Đặc ngồi ở trên bàn sách của cô, chống cằm nhìn cô, giống như đồ trang trí.
Tần Phi Thường hít sâu một hơi, một tay khép máy tính lại.
Cô đứng lên đi vào trong phòng ngủ, cởi áo khoác, tựa hồ chuẩn bị đi tắm rửa, Bá Đặc quả nhiên cũng đi theo. Gia hỏa này coi nơi này thành địa bàn của hắn rồi, không làm cô lộ ra biểu tình hỏng mất thì không thoải mái.
"Sao lại không tiếp tục làm việc, mấy ngày không gặp, lực nhẫn nại của em không còn tốt như trước." Bá Đặc một tay cắm túi quần, đầy mặt vô tội.
Tần Phi Thường yên lặng tháo dây lưng, đột nhiên xoay người dùng dây lưng thít chặt cổ Bá Đặc, một phen kéo hắn lên giường.
Cô một bụng lửa giận, gỡ mắt kính và dây cột tóc xuống, ngồi lên người hắn, túm chặt tóc Bá Đặc liền hôn lên.
Bá Đặc có một chút kinh ngạc với hành vi của cô, sau ngắn ngủi tạm dừng, cũng không chút khách khí mà xoay người áp đảo cô.
Nói thực ra, hắn thuần túy là cố ý trêu chọc Tần Phi Thường tức giận, nhưng không nghĩ tới làm cái này với cô. Bất quá nhìn vẻ mặt cô tự giữ bình tĩnh, động tác lại táo bạo nói không nên lời, bộ dáng đó, hắn nháy mắt cảm giác liền tới rồi.
Tần Phi Thường không giống như là thích làm loại chuyện này, cô nhìn qua hắn là loại người phụ nữ am hiểu áp lực dục vọng của mình, nhưng mỗi lần cô làm ra chuyện đều hoàn toàn tương phản với bề ngoài, lớn mật phóng đãng, dưới cực hạn bình tĩnh cũng là cực hạn táo bạo.
"Sao ta lại cảm thấy, mỗi lần em tức giận liền muốn đè ta?" Bá Đặc đè lại cánh tay Tần Phi Thường, liếm liếm vết nứt trên môi mình.
Tần Phi Thường cũng liếm huyết châu trên môi mình, "Anh không cảm thấy chính anh có đôi khi thực thiếu đánh.”
Dứt lời câu lấy eo hắn thuận thế xoay người một cái.
Bà chủ nhà ở lầu một nghe được chút động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên rồi lắc lắc. Ai, người trẻ tuổi nha, vậy cũng quả kịch liệt. Bất quá cãi nhau rồi dùng loại biện pháp hòa hảo này, cũng là phương thức người trẻ tuổi thích nhất.
Đêm khuya, bức màn kéo lên một tầng mông lung bị một bàn tay túm chặt. Số pha màu xanh đậm bên cửa sổ sát đất trước đó không lâu Tần Phi Thường ngồi ở đây làm việc, nhưng hiện tại, ngồi ở bên trên có hai người.
Tần Phi Thường ngồi ở trong lòng ngực Bá Đặc, tay hắn giao nhau xuyên qua trước ngực cô, đáp ở trên cổ cô, vây quanh cô.
Chân cô thon dài điểm trên sàn nhà, mũi chân căng thẳng, dẫm lên một đôi mu bàn chân xinh đẹp khác.
Trong nhà rõ ràng không có hoa tươi, lại có hương hoa hồng nồng đậm đến mức làm người ta hít thở không thông.
Đêm lạnh, ánh đèn xa gần đều tắt, Tần Phi Thường vuốt tóc mình, mặc vào một chiếc áo sơmi, một lần nữa đeo mắt kính lên, khôi phục bộ dáng bình tĩnh, bưng máy tính ngồi ở trước bàn ăn tiếp tục công việc lúc trước chưa xong.
Chân màu trắng có dấu vết hồng nhạt, ở dưới ánh đèn đặc biệt rõ ràng, bên má vẫn mang theo hơi thở ẩm ướt.
Cách đó không xa trong phòng khách nhỏ, Bá Đặc vẫn cứ ngồi ở trên sô pha, bên cạnh có đèn nhỏ đặt dưới đất chiếu lên khuôn mặt mờ ảo của hắn sắc màu ấm áp, một cặp chân dài giao điệp bên nhau, hẳn lộ ngực, mắt không chớp mắt mà nhìn chăm chú Tần Phi Thường bên kia.
Biểu tình của hắn lười biếng, như hoa hồng hé nở cong cánh hoa, có cảm giác lười biếng thoả mãn.
"Ta cảm giác em ghét bỏ ta phiền người, tùy tiện ứng phó ta.” hắn kéo một sợi tóc quăn nói.
Tần Phi Thường cũng không quay đầu lại, "Ừ."
Bá Đặc lại không tức giận, hắn nâng cổ tay lên chóp mũi ngửi ngửi, cảm giác mình mang hương khí hoa hồng sắp hư thối, hỗn tạp một ít hơi thở đặc thù nhàn nhạt, đó là hơi thở trên người Tần Phi Thường. Ngay từ đầu hắn không chú ý tới, nhưng một khi chú ý khí vị này rốt cuộc không thể bỏ qua, rõ ràng hơi thở nhạt nhẽo như vậy, lại có thể đột hiện ra trong hương hoa hồng nồng đậm.
"Trên người em đều là mùi hương hoa hồng, khí vị của ta." Bá Đặc đánh giá đồ án nguyền rủa trên cổ tay mình.
Tần Phi Thường: "À.”
Công việc làm xong, rốt cuộc không nghe thấy thanh âm Bá Đặc nữa, Tần Phi Thường tùy ý mà quay đầu nhìn, lại thấy trên sô pha đã không còn tung tích của hắn, cửa sổ bên cạnh mở ra, bức màn sa mỏng màu trắng bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, đáp trên sô pha.
Cô thu hồi ánh mắt, làm xong công việc trong tay, lúc này mới mệt mỏi đứng lên duỗi cái eo lười, đi đến số pha, ngoài ý muốn phát hiện trên sô pha nằm một cành hoa hồng màu đỏ.
Nhặt cành hoa hồng lên tùy tay cắm vào bình hoa trong phòng ngủ, Tần Phi Thường để chân trần ngồi mép giường, xoa giữa mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.