Tần Phi Thường tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là họa tác phong cách thẩm mỹ huyết tinh trên trần phòng ngủ của Bá Đặc.
Bản thân Bá Đặc ngồi ở mép giường chơi trò chơi, âm hiệu trò chơi giết người loáng thoáng truyền đến.
"Thi thể xử lý tốt chưa, sẽ không bị ai phát hiện đi?” Tần Phi Thường hỏi câu đầu tiên chính là thế này.
Bá Đặc ngẩng đầu nhìn cô, "Em cảm thấy ta nhất định sẽ giết người?"
Tần Phi Thường hỏi lại: "Chủ động tìm tới cửa để giết anh, lấy tính cách của anh, sẽ không giết ngược bằng được?”
Xác thật, ban đầu Bá Đặc muốn giết ba vụ sư, linh môi kia, nhưng nghe Tần Phi Thường trước khi hôn mê nói một câu xử lý tốt thi thể, hắn không biết vì sao lại đột nhiên một trận đần độn vô vị -- hắn vốn đang muốn nhìn một chút nếu hắn giết người, Tần Phi Thường có thể bởi vậy phát giận với hắn hay không.
Kết quả phản ứng của cô bình đạm như vậy.
Trong lòng hắn đồng thời xuất hiện hai loại ý tưởng "Không hổ là người mà ta nhìn trúng” cùng với "Sao em không giống như ta nghĩ”, vui mừng cùng tiếc nuối đan xen.
"Không giết." Bá Đặc ở trong trò chơi làm đại lão ngũ sát của hắn, "Dù sao tháng ngày nhàm chán, để cho bọn họ chạy, nói không chừng còn có thể lại tìm chút việc vui cho ta.”
Có một chút ngoài dự đoán, Tần Phi Thường nghĩ. Lại ở trên biểu đồ kế hoạch của mình đem dòng xếp hạng phía sau cùng kéo ra đánh dấu. Thí nghiệm kích thích như vậy ở trong kế hoạch của cô, hắn là sau khi Bá Đặc tương đối ổn định mới tiến hành. Nhưng hiện tại xảy ra trước, Bá Đặc biểu hiện cũng không tệ lắm, trong lòng cô có chút vui mừng.
Nhìn qua anh ta thực thích ứng xã hội hiện tại này. Có thể là ban đầu hắn sinh hoạt ở trạng viên hoa hồng, nơi đó hoàn cảnh sinh hoạt tương đối đơn giản.
“Lúc trước tôi kiến nghị anh đi giúp tôi làm trò chơi, anh suy xét chưa?” Tần Phi Thường lại một lần nữa đưa ra, cô quan sát phản ứng của Bá Đặc, "Nếu anh không muốn đi thì cứ ở nhà, tôi muốn đến công ty vài ngày, trong khoảng thời gian này vừa lúc rất bận.”
Bá Đặc vứt bỏ di động trong tay, "Ta đi.”
"Tốt rồi, đồ đạc đều chuẩn bị tốt, bây giờ đi luôn." Tần Phi Thường đứng dậy tự xử lý mình. Cô đã hôn mê cả đêm, bây giờ ước chừng là 7 giờ sáng, vừa vặn rời giường đi làm.
"Đều chuẩn bị tốt......? Em chuẩn bị khi nào?" Bá Đặc vẻ mặt hoài nghi, hắn nhớ rõ ngày hôm qua cô hút khói mê, trước khi hôn mê mới nói việc này với hắn, bây giờ đã chuẩn bị tốt?
"Từ đầu đã chuẩn bị tốt,” Tần Phi Thường bình tĩnh mà cho hắn một quả táo ngọt, "Tôi thực hy vọng anh có thể làm việc cùng tôi.”
Hy vọng hắn có thể đem động lực gây chuyện hóa thành động lực công tác, toàn tâm đầu nhập vào sự nghiệp, không cần nhân đến nhàm chán mà tra tấn cô.
Bá Đặc: "..." Nghe cô nói như vậy, thế nhưng, có chút cao hứng.
Một thế hệ BOSS khủng bố đến tận đây lâm vào lốc xoáy tên là người trong xã hội.
Ban đầu, Tần Phi Thường chỉ an bài Bá Đặc dùng vải vẽ tranh tuyên truyền bằng thuốc màu.
"Em muốn ta vẽ cái gì?”
"Phế tích lâu đài cổ, cái cảm giác hoang vắng yên tĩnh đó thực phù hợp bối cảnh game kinh dị của chúng ta.”
Không ai so với Bá Đặc càng quen thuộc phể tích lâu đài cổ, hắn đương nhiên vẽ ra được. Bá Đặc thật sâu nhìn Tần Phi Thường một cái, ngồi trước vải vẽ bắt đầu tác phẩm của hắn.
Ở trong tay hắn, hình ảnh biến thành phể tích lâu đài cổ yên tĩnh lành lạnh, u ám, tựa hồ mỗi một chỗ đều có bóng dáng vặn vẹo, cửa sổ tối om cất dấu hỗn độn không rõ. Nhìn trực diện bức họa này làm người ta có cảm giác đáy lòng phát lạnh, hình ảnh như có ma lực bắt lấy tâm thần bọn họ, nhìn lâu giống như thật sự xuyên qua bức tranh này tiến vào thế giới trong tranh.
"Quá lợi hại!” Vốn chỉ là bởi vì khuôn mặt của Bá Đặc mà yêu thích hắn, nhân viên công ty hoàn toàn bị tài hoa của hắn thuyết phục, một ngày ba lượt mà thổi rắm cầu vồng hắn.
Bá Đặc thích người khác thổi rắm cầu vồng vào hắn, điểm này là khoảng thời gian trước thông qua hắn ở chung cùng bà chủ nhà mà Tần Phi Thường quan sát ra.
"Thực không tồi, tôi cảm thấy hệ liệt này có thể vẽ thêm mấy bức, nếu có thể vẽ ra toàn cảnh trang viên hoa hồng hoàn hảo, vậy càng tuyệt, hai bộ tranh đối lập sẽ càng chấn động." Tần Phi Thường một câu liền trắng trợn đoạt hai bộ tranh của Bá Đặc.
Các nhân viên: "Đúng vậy đúng vậy, một bức đã đẹp như vậy, cả một bộ, tôi quả thực không dám tưởng tượng! Quá xa hoa, tranh tuyên truyền này nhất định sẽ biến thành linh hồn trò chơi của chúng ta!"
"Tài hoa và mỹ mạo của điện hạ loá mắt như nhau, so với điện hạ, tôi cảm thấy tôi quả thực không ra gì!"
"Điện hạ quá tuyệt vời, ô ô ô tôi không còn bất kì ngôn ngữ nào có thể khen ngợi, có thể công tác cùng điện hạ, tôi thật hạnh phúc!”
Bởi vì Bá Đặc lần đầu tiên tiến vào công ty giống như tiểu vương tử, các nhân viên ngầm trêu chọc đều gọi hắn là vương tử và điện hạ, vì thế lúc hắn tới làm việc, không biết vì sao mọi người xưng hô với hẳn đều biến thành điện hạ.
Bá Đặc: "...." Những ca ngợi khoa trương này làm hắn nhớ tới những ngày ở trang viên hoa hồng, hầu gái và các phu nhân đều là dạng này.
Hẳn đổi diện vải vẽ tranh, từng chút vẽ ra phế tích lâu đài cổ mình quen thuộc nhất, cũng từng chút nhớ lại bộ dáng trang viên hoa hồng còn hoàn hảo. Những hồ nước, hoa viên, đồng cỏ.... Hết thảy đều còn tươi sống ở trong đầu hắn, lại được hắn đặt trên nét bút.
Tần Phi Thường công tác mệt mỏi, sẽ bưng chén trà đứng ở phía sau nhìn hắn vẽ tranh. Lúc Bá Đặc đứng đắn vẽ tranh, dưới ngòi bút vẽ ra đều khiến cô thưởng thức, như là một bức hồ sen ngày mùa hè trong vườn hoa hồng này, sắc điệu màu vàng ẩm làm chủ, có vẻ toàn bộ hình ảnh đều dị thường ôn nhu.
Nói thực ra, kẻ điên ngoan ngoãn lại nghiêm túc vẽ tranh như vậy, so với bất kì thời điểm nào đều làm cô cảm thấy có trí tuệ hơn.