Tần Minh Hoàng ngồi ở ghế điều khiển, ghế phụ để vũ khí, thuận tiện cho cô duỗi tay là có thể lấy được. Tiến sĩ Kỷ Luân và Ba Lý ngồi ở phía sau, tay Kỷ Luân còn bị trói ra sau lưng, Ba Lý điên điên ngây ngốc cũng có đãi ngộ tương đồng.
Chưa từng chú ý nhiều đến hai người phía sau, Tần Minh Hoàng vẫn luôn quan sát tình huống hai bên con đường, cô đã lái xe đi rất xa, đã không nhìn thấy căn cứ phía sau, cảnh sắc hai bên con đường vẫn không có gì thay đổi.
Mở cửa sổ xe ra, gió bên ngoài nghênh diện thổi tới, Tần Minh Hoàng cảm giác giống như ngửi được chút vị mặn của biển cùng mùi tanh nhàn nhạt, nhưng chung quanh không có chút dấu vết nào của biển cả.
Cho nên loại khí vị này đại khái là đến từ chính Không Hải trên đầu.
Vẫn luôn không thể gặp được người sống và nhà cửa, Tần Minh Hoàng bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi, cô nắm lấy tay lái duỗi người, điều chỉnh thử âm nhạc trên xe, thế nhưng thật đúng là có âm nhạc phát ra.
Ca khúc tiết tấu rất mạnh, ca sĩ giọng khỏi hát đến tê tâm liệt phế. Tần Minh Hoàng tinh thần chẩn động, lực chú ý tập trung hơn, hừ hừ lắc lư theo giai điệu.
Cô không chú ý tới hai vị nam sĩ ghế sau lúc này đã xảy ra một chút mâu thuẫn.
Thần trí không rõ, Ba Lý từ lúc lên xe liền uể oải nằm ở đó, bị ca khúc rock and roll đột nhiên vang lên lắc tỉnh ba phần thần trí, bắt đầu nổi điên, gã vừa khóc thút thít vừa chen sang bên phía Kỷ Luân, cả người đều dính lên trên người hắn. [ Nhạc rock and roll – một thể loại âm nhạc đại chúng có nguồn gốc từ Mỹ ở những năm 1940- 1950. Nguồn Wiki]
Kỷ Luân không thích hương vị Ba Lý phân bổ ra, giống như là người chán ghét rau thơm đối mặt với rau thơm, tuy rằng là thứ có thể ăn nhưng tuyệt đối không muốn ăn. Cọng rau thơm này tản ra hương vị hẳn chán ghét lung lay trên người hắn.
Tay bị trói chặt không thể dùng, vì thế thân thể Kỷ Luân vỡ ra một cái khe hở, vươn một cái chi thô tráng, bang một tiếng quất lên đầu Ba Lý, quất hẳn đập lên cửa kính xe bên kia.
Vừa lúc khúc rock and roll này vang lên một nhịp trống thật mạnh.
"Uỳnh --!”
Đầu Ba Lý cho một nhạc đệm tình cảm mãnh liệt.
Lại là tiếng trống liên tiếp, đông, đông, đông, đông!
Ghể sau hai cái chi giương nanh múa vuốt chen đầy không gian không lớn, bức cho Ba Lý chen ở trên chỗ ngồi, cũng không dám tới gần Kỷ Luân nữa.
Ba Lý yếu ớt nhìn kia hai cái chi đáng sợ, trong cổ họng phát ra một thanh âm ục ục, cuối cùng đột nhiên hét lên cao vút.
Vẫn luôn chú ý con đường phía trước Tần Minh Hoàng lúc này mới xoay đầu lại.
Cô thấy đồ ngốc tiến sĩ Kỷ Luân ngồi tại chỗ, lộ ra các loại tươi cười si mê không thể giải thích với cô.
Tần Minh Hoàng: "....."
Lại nhìn Ba Lý, đôi tay hắn loạn vũ trước người, giống như thấy được thứ cực kỳ đáng sợ, thét lên một đợt tiếp một đợt, trực tiếp che mất tiếng nhạc.
Tần Minh Hoàng không thể không dừng xe lại, "Này này này, đừng kêu.”
Ba Lý: "A a a –– quái vật! Quái vật!”.
Tần Minh Hoàng: "Tỉnh lại, chúng ta đã rời căn cứ, không có vật.”
Ba Lý: "A a! Quái vật, thả tôi đi, a, tôi sẽ chết --!”
Tần Minh Hoàng: "Nhìn xem bạn tù tiến sĩ Kỷ Luân, người ta tuy rằng choáng váng, nhưng còn tính là ngoan ngoãn, sao anh ầm ĩ như vậy.”
Mắt thấy gã không thể bình tĩnh, Tần Minh Hoàng tìm ra băng dính dán miệng Ba Lý lại.
Một đoạn nhạc đệm qua đi, tiếp tục lên đường. Cơ hồ cô lái xe một ngày, đến buổi tối vẫn cứ không nhìn thấy dân cư.
Đối với thế giới này, Tần Minh Hoàng hiểu biết không nhiều lắm, chỉ biết đại khái phân chia khu vực, lúc trước cô còn tưởng rằng nhân loại cư trú diện tích rất nhỏ, hiện giờ đi lâu như vậy còn chưa rời vùng ngoại ô khu 118, như vậy xem ra mỗi khu có diện tích đều không nhỏ.
Đột nhiên mưa to, trong mưa nhìn không rõ con đường phía trước, cô cũng bắt đầu cảm thấy có chút mệt, cho nên dừng ở ven đường nghỉ ngơi.
Tùy tiện xé mở một thanh chocolate, còn một đồng lớn đồ ăn vặt –– cô vĩnh viễn đều thích ăn thực phẩm rác rưởi và đồ ăn vặt không vệ sinh!
Lúc làm thị nữ không thể ăn nhiều, hiện có thể ăn thoải mái! Cô đã nghĩ kỹ rồi, trước tìm khu vực thừa thãi mỹ thực phóng túng một phen, tiếp theo đi du lịch từng khu, ăn hết một lượt mỗi loại mỹ thực đặc sắc.
Chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất vui sướng.
Cô vui sướng, Kỷ Luân cũng vui sướng, bởi vì lúc cô vui sướng tản mát ra khí vị đặc biệt mỹ diệu, làm hắn say mê, đặc biết muốn sát gần một chút để hít.
Sắp sáng sớm, Tần Minh Hoàng khép mắt trong chốc lát, sau đó bị động tĩnh giống như có mưa đá làm bừng tỉnh. Cô theo bản năng đè súng trong tầm tay nhìn ta ngoài cửa sổ, trong ánh nắng nhạt sáng sớm, cô thấy một đám "Trái cây” màu lam lẫn nước mưa từ bầu trời rơi xuống.
Những trái cây này rơi trên mặt đất, phốc một tiếng vỡ ra, trong khoảnh khắc mọc ra những cái râu màu lam nhạt, cắm vào đất, vươn những sợi nửa trong suốt màu lam mảnh như tóc, chợt vừa thấy dường như là từng bụi lam hoa trên mặt đất, còn khá xinh đẹp.
Nhưng Tần Minh Hoàng nhìn mấy trái cây nện lên kính chắn gió của xe, những sợi râu đó không tìm được thổ nhưỡng, mấp máy định cắm xúc tu vào kính, nỗ lực nửa ngày không tìm được khe hở, lúc này mới từ bỏ, vặn vẹo sợi râu rơi xuống mặt đất.
Thứ này là sinh vật sống? Tần Minh Hoàng có cảm giác không tốt lắm, mở cần gạt nước ra gạt mấy thứ khác đang vặn vẹo trên kính xuống.
trên nóc xe gần ghế sau cũng có một quả trái cây màu lam, nó đã tràn ra, lộ ra sợi mỏng bên trong, những sợi mỏng đỏ giống như sâu, vặn vẹo ở không trung tìm kiếm cái gì, dần dần sờ soạng đến khe hở cửa kính ở ghế sau xe, từ khe hở chui vào.
Kích động nổi điên cả ngày, Ba Lý dựa vào bên cửa sổ hôn mê, sợi mỏng màu lam kia chui vào trong xe liền vừa lúc chạm vào hắn đầu. Chúng nó giống như tìm được đồ ăn, nhanh chóng thoát ly cái bệ, dán ở bên não Ba Lý, cuối cùng chui vào từ lỗ tai hắn.