Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 279: Kẹo Mạch Nha




Kỷ Luân dựa theo yêu cầu của cô nằm ở đó, đôi tay đặt ở trước ngực, nhắm mắt lại.
Dược hiệu phát tác! Rốt cuộc thì hắn cũng ngủ rồi! Tần Minh Hoàng nhảy dựng lên, kéo Kỷ Luân từ trên xe xuống, đặt ở ven đường, chính mình trở lại xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đi để người hôn mê lại ở phía sau.
"Ha ha ha ha ha! anh thật cho rằng tôi không có biện pháp nào với anh sao!”
Chỉ lái xe lái xe, Tần Minh Hoàng vẫn nhịn không được nhìn đỉnh đầu.
Cô thầm nghĩ, lúc này Kỷ Luân dù thế nào cũng không đến mức có thể theo kịp đi, nếu vẫn có thể theo kịp, vậy hắn cũng quá không phải người.
Sắc trời tối tăm, hai bên con đường tối tăm cây cối dần dần thêm nhiều, cô một mình lái xe đi ở trên đường nhìn không thấy điểm cuối, cảm giác nóc xe có thứ gì chiếm cứ, cô không tự giác nghiêng tại lắng nghe những thanh âm rất nhỏ đó.
"Thùng thùng.” Cô gõ gõ đỉnh xe, thử thăm dò hô: "Tiến sĩ Kỷ Luân?”
Ngay sau đó, từ trên nóc xe: "Tôi đây.”
Tần Minh Hoàng một hơi không nhấc nổi, nghẹn vào trong người.
Con mẹ nhà anh, sao vẫn còn tới!
Nếu đổi thành một cô gái nhát gan, hiện giờ đã có thể bị gia hỏa này sống sờ sờ hù chết. Làm cái gì, ở đây cùng cô diễn phim kinh dị à? một kẻ biến thái đúng là âm hồn bất tán, cuồng theo dõi, cuồng bày tỏ tình yêu, còn là bối cảnh sinh tồn tận thế!
Coi như cứng đầu, không đánh hắn không thể được rồi.
Vùng hoang vu không người, Tần Minh Hoàng đem tiến sĩ vẫn Kỷ Luân bám trên nóc xe ẩn ở cửa sổ xe, nắm cổ áo hắn, cho mặt hắn một quyền.
Đối với thao tác cơ bản này, Kỷ Luân nửa điểm không hoảng hốt, rốt cuộc cũng không đau, đụng vào như vậy cũng coi như là hành vi thân mật.
Tần Minh Hoàng ẩn người đầm một trận, thấy hắn không hé răng, còn tưởng rằng hắn bị đánh ngất đi rồi, ai ngờ mới vừa thu tay lại, tay cô đã bị người ta nắm lấy.
Mới trải qua một trận hành hung, nam nhân nâng tay cô, đầy mặt trìu mến mà sờ sờ, thậm chí đầu gồi quỳ xuống đất, ôm lấy eo cô, cọ cọ ở trên người cô, ngửa đầu lên, xem ra biểu tình ngọt ngào cực kỳ.
Tần Minh Hoàng, đời này thời khắc mê mang nhất chính là giờ phút này.
Vừa rồi mình đã làm cái gì? Vừa rồi là mình đánh hắn không sai đi?
Đển bình minh, Tần Minh Hoàng một tay ấn tay lái, trên mặt chết lặng treo hai quầng thâm mắt.
Một tay cầm gậy, một tay khác chống Kỷ Luân trên ghế phụ, ấn hắn ở trong một góc không cho tới gần. Cô thật sự không có cách nào, nếu không làm như vậy, hắn sẽ thời thời khắc khắc ngo ngoe rục rịch muốn dựa vào gần cô, quả thực tựa như mắc chứng làn da đói khát gì đó.
Kỷ Luân đeo bịt mắt, miệng bị dán, hai tay hai chân bị dây thừng trói chặt -- giống nạn nhân bị bắt cóc.
hắn cảm xúc ổn định, chỉ có chút lo lắng, bởi vì người yêu bên cạnh truyền đến hơi thở có chút uể oải, cô hình như cảm thấy mệt mỏi. Dưới tình huống như vậy, hắn hẳn nên tìm được một chỗ an toàn, đồ ăn sung túc, một nơi giống cái thích xây tổ, để cô nghỉ ngơi tử tế.
Trong cảm giác của hắn, nơi này chỗ nào cũng thực an toàn, bất quá hơi thở đồ ăn mỹ vị cách nơi này còn một khoảng.
Không thể sáng tạo điều kiện sinh hoạt tốt nhất cho giống cái của mình, không thể làm cô tản mát ra hơi thở vui vẻ, Kỷ Luân Có chút xao động, các chi trong thân thể bất an mà vặn vẹo, muốn phá thế xông ra.
Nhận thấy được động tác của hắn, Tần Minh Hoàng cảnh giác mà ấn gậy ở trên mặt hắn, "Đừng nhúc nhích!”
"Dừng xe! Làm ơn dừng xe! Đưa tôi một đoạn đường!” Ven đường bỗng nhiên chạy ra một người phụ nữ vẫy tay.
Khó được nhìn thấy người sống có thể giao lưu, Tần Minh Hoàng dừng xe lại, người phụ nữ kia đi sát lại đây, đầy mặt kích động, thật tốt quá, rốt cuộc nhìn thấy người sống, tôi đã ở chỗ này thật lâu,
“Cầu xin cô dẫn tôi rời đi.”
Tần Minh Hoàng nhìn hình dáng kiến trúc mơ hồ trước mắt, "Tôi chuẩn bị đi thành phố phía trước, cô tiện đường sao?”
"Không không! Đừng đi nơi đó, tôi chính là chạy ra từ nơi đó, mọi người đều trốn ra bên ngoài, nơi đó quá nguy hiểm --”
Người phụ nữ nói đến đây thì ngừng lại, cô ấy thấy Kỷ Luân trên ghế phụ. Người đàn ông toàn thân bị trói chặt, không biết bị dạng tra tấn gì, quần áo hôn độn, chật vật lại đáng thương.
Đang muốn tìm hiểu tin tức từ cô ấy, Tần Minh Hoàng thấy cô ấy đột biến sắc mặt, nháy mắt hiểu rõ người ta suy nghĩ cái gì, "Chờ đã, cô đừng sợ, không phải như cô nghĩ ––
"A!” Người phụ nữ kêu to quay đầu chạy trốn.
Tần Minh Hoàng ló đầu ra, "A, đừng chạy, tôi không phải người xấu, từ từ cô quay về, tôi có thể giải thích a!”
Nhưng người phụ nữ kia giống như không muốn nghe cô giải thích, nhanh chóng chạy vào rừng cây không thấy bóng nữa. cô ấy đại khái cảm thấy cô là biến thái sát nhân cuồng, dù sao cũng không giống người đứng đắn, người đứng đắn nào trói một người đàn ông thành dạng này rồi giấu ở trong xe?
Lau mặt một phen, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Tần Minh Hoàng dứt khoát từ bỏ tính toán lập tức vào thành phố. Ai, mặc kệ, trước ngủ một giấc rồi lại nói, cô không chịu được nữa.
"Anh an phận cho tôi!” Cảnh cáo Kỷ Luân một câu, Tần Minh Hoàng nhấc chân đạp lên trên người hắn. nói như vậy, chỉ cần hắn lộn xộn là cô có thể bừng tỉnh, miễn cho hắn nhân lúc cô ngủ lại làm chuyện xấu gì.
Cô thực nhanh ngủ rồi. Kỷ Luân bị trói chặt nhận thấy hơi thở cô biến hóa, bỗng nhiên thay đổi bộ dáng. Nếu cô không nhìn thấy, hắn không cần bảo trì ngoại hình nhân loại không thuận tiện này nữa, thân thể mềm thành một bãi, từ trên chân Tần Minh Hoàng lan tràn lên trên.
Hắn trở thành một thứ nửa sứa và bạch tuộc, một bộ phận thân thể giống cái váy uyển chuyển nhẹ nhàng khóa lại trên người Tần Minh Hoàng, còn thêm vào đó vươn mấy cái chi, quấn ở trên tay lái, sở soạng khởi động xe.
Hắn lại tiêu hóa "Đầu óc” một chút, học được lái xe.
Tần Minh Hoàng mỏi mệt, cảm giác trên người mình bọc một cái chăn ấm áp mềm mại, chóp mũi ngửi được hương khí không cách nào hình dung, cô đắm chìm vào mộng đẹp hắc ngọt, quấn chặt chăn một chút, chậc chậc lưỡi.
Người biến hình thành bạch tuộc lái thay, xe chạy vững vàng, thẳng tắp hướng tới thành phố phía trước nghe nói là rất nguy hiểm kia.
Hắn muốn mang cô đi về phía trước, nơi có rất nhiều đồ ăn, xây cho cô cái sào huyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.