Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 294: Người Thân




Đoàn xe tới đây theo hướng quốc lộ S-103, lính đánh thuê từ khu 102 mang theo một đám nghiên cứu sinh cùng học giả.
Gần đây, Không Hải bao trùm dần di chuyển đến khu vực nhân loại sinh hoạt, từ khu vực ngoài cùng khu 120 đến khu vực 112 đều đã hoàn toàn rơi vào trong phạm vi của Không Hải, những nơi đó đều không hề nghi nời đều bị sinh vật Không Hải tập kích, phần lớn dân cư cứ trú ở những nơi đó đều đã di chuyển về những địa phương an toàn hơn, ngay cả khu 102 cũng đã kín người hết chỗ.
Rất nhiều khu khẩn cấp xây dựng vòm trời để phòng hộ, ngăn cách uy hiếp đến từ Không Hải trên bầu trời. Đồng thời, bọn họ cũng tích cực nghiên cứu Không Hải cùng các sinh vật trên Không Hải.
Cá lớn rơi xuống từ Không Hải, bị nhân viên theo dõi Không Hải phát hiện, các khu đều đang ngo ngoe rục rịch, ùn ùn phái người nghiên cứu chạy tới đây. Đội ngũ từ khu 102 phái tới, chính là đội đến đây nhanh nhất.
Người phụ trách đội ngũ là đội trưởng đội lính đánh thuê Ngũ Phu, lúc nào cũng ngậm một cây thuốc chưa cháy trong miệng.
Bởi vì lên đường cấp tốc, một đám nghiên cứu sinh phải chịu nhiều đau khổ trên xe, thậm chí còn có mấy người bị thương. Dù sao cũng là thâm nhập vào khu vực bị Không Hải xâm chiếm. Đám nghiên cứu sinh có thể lực kém cùng tốc độ phản ứng chậm thường gặp phải đám sinh vật Không Hải khó lòng phòng bị, thường thường đều sẽ chịu thiệt thòi, cần đến nhóm lính đánh thuê đi cứu người.
Đám người lính đánh thuê âm thầm oán hận mấy tên nhược kê nhiều chuyện, trên đường nhìn thấy sinh vật Không Hải kì quái gì cũng muốn lại gần xem, làm bọn họ phải đi theo bảo hộ giống như bảo mẫu.
Nhóm nghiên cứu sinh thì lại tố khổ lẫn nhau, đám người lính đánh thuê không cho bọn họ nghiên cứu sinh vật Không Hải gặp được trên đường, bọn họ không nghiên cứu những thứ đó, thì đến đây làm gì? Du lịch sao?
Thật vất vả mới nhìn thấy thân ảnh của cá lớn, biết đã đến đích, một đám người đều hoan hô lên.
“ Từ từ, bên kia sao lại có ánh sáng?”
“ Hình như là một cái lều tạm thời, chẳng lẽ có người đã chạy tới trước chúng ta?”
“ Đi xem với tôi.” Ngũ Phu cầm súng chỉ chỉ mấy người cấp dưới, ngậm thuốc lá nói mơ hồ không rõ.
Bọn họ cẩn thận mà tới gần lều trại phụ cận con cá lớn, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi cá nướng.
Cửa lều trại chỉ là một tấm mảnh, vén lên là mở. Ngũ Phiêu vén mành, thấy một đôi tiểu tình lữ ở bên trong đang cùng nhau ăn cá, không khí ấm áp, giống như đang ở nhà.
Mấy tên lính đánh thuê đi theo phía sau hắn hai mặt nhìn nhau, không biết đây là tình huống như thế nào.
Dọc theo đường đi đến đây thứ bọn họ hầu như đều thấy là cư dân lo sợ không yên chạy trốn khỏi phạm vi Không Hải, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ở nơi như thế này...ăn cơm dã ngoại? Bọn họ đây là ăn cơm dã ngoại không sai đi?
Vậy mà lại còn ăn cá trên Không Hải, hiện tại mấy thứ này nhóm chuyên gia còn đang nghiên cứu, có thể ăn được hay không còn chưa ra kết quả cụ thể, lá gan hai người kia cũng quá lớn.
Hai bên đối diện, nhất thời không ai lên tiếng.
Buông cá nướng trong tay, Tần Minh Hoàng thầm than một tiếng thất sách. Nàng không nghĩ tới năng lực cảm ứng của Ngư ca mạnh như vậy, nôi là có người tới, kết quả là đợi hai tiếng cũng không thấy cái bóng nào. Vừa rồi nàng lau đao nửa ngày, chờ đám người đến độ đói bụng, liền nói ăn một chút cá nướng đi, kết quả vừa ăn thì đám người này tới.
“ Các người là ai?” Ngũ Phu đánh giá lều trại này, cảm thấy bọn họ rất khả nghi.
“ À, chúng tôi chỉ là thị dân bình thường.” Tần Minh Hoàng nói.
Ngũ Phu cười nhạt, lại không thể bởi vì hoài nghi mà làm gì bọn họ được, vì thế buông mành đi trở về xe gần đó, tiếp đón những người khác xuống xe rửa sạch xung quanh, khoanh vùng khu vựng dựng lều trại.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ còn cần phải ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
” Thế nào, bên kia là cái gì? Là nghiên cứu sinh đến từ khu khác sao?’ Hỏi chuyện chính là một nữ nhân trẻ hơn hai mươi tuổi ngồi ở trên xe, chính là viện chưởng nổi danh của viện nghiên cứu, học trò xuất sắc của giáo sư Tư [ Louis] quyền lực-Kiều An, cũng là một trong hai người phụ trách đoàn nghiên cứu lần này.
“ Là hai dân thường.” Ngũ Phu nhai điếu thuốc trong miệng tùy ý nói, vừa rồi ngửi thấy mùi cá nướng, hắn ta cũng cảm thấy đói bụng.
Kiều An nhăn mày lại,” Dân chúng bình thường? Người bình thường sao có thể ở lại nơi nguy hiểm như vậy? Đội trưởng Ngũ Phu, anh cho người đi đuổi bọn họ đi, miễn cho ở chỗ này gây phiền phức.”
Ngũ Phu trợ trắng mắt:” Bọn tôi cũng không phải thổ phỉ.”
Tuy rằng cảm thấy hai người kia có chút kì quái, nhưng chẳng may thực sự là hai người bình thường, đem bọn họ đuổi đi chẳng may gặp phải nguy hiểm chết người thì ai chịu trách nhiệm.
Thấy hắn không nghe lời mình, mày Kiều An nhăn đến càng sâu. Cô ta trực tiếp mang theo mấy tên trợ thủ đi qua đó đuổi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.