"Thầy!” Kiều An sợ hãi kêu một tiếng.
Giáo sư Tư trì độn mà cúi đầu nhìn, phát hiện trên vạt áo trước ngực mình nhiễm mảng máu mũi đỏ tươi, ông cảm thấy một trận choáng váng, ngã ra sau được Kiều An cũng đang chật vật duỗi tay đỡ lấy, đoàn người lau máu mũi hoảng sợ rời khỏi căn phòng, đóng chặt cửa ngăn cách với thanh âm này.
"Không nghĩ tới chúng nó thế nhưng còn có loại năng lực này." Giáo sư Dịch Tư che mũi phân phó: "Nhanh giật điện chết nó, Kỷ Luân lập tức tới rồi, đừng để nó làm chậm trễ chuyện của chúng ta!"
Dưới cường độ điện giật lớn nhất, thứ to lớn bị nhốt trong bể kín thực nhanh biến thành than cốc tối đen như mực.
Đi vào cửa viện nghiên cứu, Kỷ Luân dừng bước chân lại, hắn cẩn thận lắng nghe thanh âm gì đó, nhấc chân đi vào viện nghiên cứu, viện nghiên cứu vô cùng ít người, ít hơn nhiều so với lần trước hắn tới.
Các nghiên cứu viên bên ngoài không biết rõ nguyên do, thấy Kỷ Luân còn nóng bỏng chào hỏi hắn, nhưng vượt qua một cánh cửa nghiêm mật, đi vào bên trong, nơi này còn lại ít ỏi vài người, thấy hắn đều có ánh mắt trốn tránh, biểu tình cứng đờ khống chế không được.
Nhóm nhân viên nghiên cứu này kỹ thuật diễn cũng không tốt gì, Kỷ Luân liếc mắt một cái là có thể nhìn thầu.
Trên quần áo còn tàn lưu một chút vết máu, giáo sư Dịch Tư được Kiều An đỡ từ trong phòng đi ra, "Kỷ Luân, lần này gọi anh tới đây là bởi vì vật thí nghiệm trân quý của viện nghiên cứu chúng ta, anh biết rồi? Lần trước lúc anh tới đây, nó biểu hiện ra để ý đặc biệt đối với anh, ta muốn cho anh đi xem nó, nói không chừng anh có thể nhìn ra vấn đề gì.”
Giáo sư Tư gấp không chờ nổi mà thúc giục hắn đi vào căn phòng đóng kín kia, che giấu cũng không che giấu quá nhiều, bọn họ xác thật không có quá nhiều thời giờ.
Vừa mới đây, ông thu được tin tức từ Patrick, đội ngũ phụ trách tiêu hủy Aegaeon đang đi đến nơi này, bằng hữu lâu năm quá hiểu biết ông, biết ông khẳng định sẽ không ngoan ngoãn tiêu hủy, cho nên chuẩn bị chấp hành thủ đoạn cưỡng chế.
Vì không để bọn họ phát hiện, ông muốn trước khi những kẻ chấp pháp bạo lực đó đuổi tới, liền dời Kỷ Luân mang đi giấu kín.
Ông nghĩ thực hay, đáng tiếc, Kỷ Luân cũng không nguyện ý phối hợp.
Trước khi tới cửa viện nghiên cứu, Kỷ Luân đã biết cùng tộc tử vong, lúc tử vong tản mát ra khi vị báo cho hắn trạng thái hiện tại, đồng thời trước khi cùng tộc tử vong còn truyền đạt cho hắn một ít tin tức.
Kỳ thật, chủng tộc bọn họ quan hệ với nhau, so với giáo sư Dịch Tư và Kiều An, thậm chí là Tần Minh Hoàng tưởng tượng đều không giống lắm.
Sở dĩ một kẻ gặp phải nguy cơ tử vong, cùng tộc phụ cận nhận được "tín hiệu cầu cứu” đều sẽ chạy đến, không phải bởi vì bọn họ có bao nhiêu "Đoàn kết hữu ái”, mà vì nguyên nhân khác.
Cái "tín hiệu cầu cứu” này ý tứ chân thật là một lời mời –– nơi này có một cùng tộc sắp tử vong, chỉ cần tới đây, liền có cơ hội có thể ăn thân thể đối phương, bổ sung dinh dưỡng.
Tộc bọn họ ở trong Không Hải vô cùng cường đại, nhưng cường đại là có trả giá, bọn họ cần vô cùng vô cùng nhiều dinh dưỡng mới có thể tồn tại lâu dài, nếu không chỉ có thể tự thân tiêu hao, một khi tiêu hao quá lớn, bọn họ suy nhược rồi sẽ thực nhanh nghênh đón tử vong.
Ăn luôn di thể cùng tộc là cơ hội để bọn họ đạt được lượng lớn dinh dưỡng.
Bất quá, không giống nhân loại có được các loại tâm cơ và kỹ xảo giảo hoạt, gen của bọn họ không có "Nội đấu”, Giết hại lẫn nhau” linh tinh, hành vi nghĩ cách cứu viện cũng chân thành.
Nếu được cứu, may mắn không tử vong, như vậy sau đó hắn nghĩ cách tìm kiếm đồ ăn dinh dưỡng cho cùng tộc cứu viện làm hồi báo; mà nếu hắn tử vong, cùng tộc tiến đến nhìn địch nhân rồi đánh bại, liền có thể thuận lý thành chương ăn luôn thi thể hắn để làm thù lao.
Cho nên, nhận thấy cũng tộc đã tử vong, Kỷ Luân nghĩ cách sửa hoạt động cứu viện thành hoạt động ăn.
Dị loại khoác da người, ngửi các loại hương vị hỗn tạp trong không khí, đi đến chỗ giáo sư Dịch Tư và Kiều An.
Giáo sư Dịch Tư gấp không chờ nổi tràn đầy sửng sốt, "Vật thí nghiệm ở trong phòng kia.”
Ông ta bị choáng váng đầu óc, lòng tràn đầy đều là tương lai tốt đẹp, thấy không rõ trong mắt Kỷ Luân ẩn chứa ý vị, nhưng Kiều An đã nhận ra không đúng, lôi kéo ông ta lui ra phía sau.
Kỷ Luân đi bước một tới gần bọn họ, giày da đạp lên trên mặt đất trơn bóng phát ra tiếng vang có quy luật. Hôm nay hắn đến viện nghiên cứu cũng không thay áo blouse trắng, vẫn là một thân quần áo sơ mi nhàn lại không mất đoan trang, hoàn hoàn toàn toàn là bộ dáng nhân loại -- sau đó khối thân thể nhân loại này đột nhiên vỡ ra, đột nhiên từ khe thân thể dò ra vài cái chi!
So với các chi thô tráng dữ tợn, thân hình nhân loại thật sự có vẻ yếu ớt, những cái chi lại vươn tới thêm mấy cây, khối thân thể này sắp bị nứt vỡ hoàn toàn.
Một màn này làm toàn bộ nghiên cứu viên chung quanh đều phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Giáo sư Dịch Tư đại não nóng lên rốt cuộc thanh tỉnh một ít, ông cũng bắt đầu sợ hãi, ý thức được quái vật này không kiêng nể gì mà ở trước mặt bọn họ xé xuống da người, chính là không chuẩn bị làm cho bọn họ tồn tại rời khỏi nơi này.
"Người tới!” Ông nhanh chóng quyết định cao giọng gọi.
Trừ thiết bị điện giật, ông còn thuê hai bảo tiêu thâm niên đáng tin, nấp ở trong một phòng khác để ngừa vạn nhất. Nhân viên nghiên cứu còn lại nghe ông hô quát miễn cưỡng tìm về thần trí, sôi nổi dựa theo phương án lúc trước đã thương lượng, lấy ra gây kích điện giấu ở bên cạnh, có lẽ không có cách nào chể phục Aegaeon trước mặt này, nhưng ít nhất có thể dùng để phòng thân.
"Oanh --”.
Bên này giáo sư Dịch Tư và Kiều An mới vừa luống cuống tay chân mà móc ra gây kích điện, liền thấy hai bảo tiêu cao lớn bị cái chi quất đến bay ngược ra ngoài, đầu đập ở trên tường kính, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Giáo sư Dịch Tư không ngừng lui ra sau, trong lòng thầm mắng. Sao không dẫn nó tới căn phòng đóng kín đã chuẩn bị sẵn điện giật đi, thật là đám vô dụng!
Mặc dù muốn chạy hay là trốn ở góc khác, các nghiên cứu viên đều bị những cái chi đáng sợ đó kéo ra.
Bị cải chi trơn trượt lạnh lẽo cuốn lấy, bọn họ sợ không nhẹ, có người điên cuồng khóc kêu xin tha, có người sợ hãi không ngừng dùng gây kích điện trong tay đập vào cái chi.
Kỷ Luân xem cũng chưa xem bọn họ một cái liếc mắt, trực tiếp ném bọn họ lên sàn nhà, đập đến ‘bang’ một tiếng, mấy người bọn họ đầu đổ máu mà nằm trên mặt đất hôn mê.