Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 346: Đại Hán




Trong rừng có tổng cộng bảy người, sợ mình chạy rớt xuống cuối cùng sẽ bị người máy bất mãn giết chết, đều dồn hết sức, khí thế như lao ra từ thế vận hội Olympic.
Bảy người này đều là loại đại hán vạm vỡ nhìn qua liền có thể hù dọa người khác, bởi vì sợ hãi cùng chạy vội cực nhanh nên trở nên dữ tợn, nhìn còn có chút đáng sợ. So với những đại hán hung thần ác sát này, Tần Minh Hồi có thể nói là tương đối vô hại, giống như một con chim nhỏ với một bầy đà điểu.
Nhưng bây giờ những "đà điểu" chân dài này đều cực kỳ sợ hãi.
Bọn họ đều là tay đấm của Hoắc Ân, trong đó có mấy người trước kia vẫn đi theo Hoắc Lan, cha con nuôi nhà họ Hoắc đều theo đuổi triết lý "lợi ích tối cao", chỉ cần một lòng một mực đi theo bọn họ làm việc, vậy thì có tiền cũng dùng không hết, cho nên thuộc hạ dưới tay tụ tập một nhóm lớn.
Tuy nhiên, cái này cũng có một nhược điểm chết người, đó chính là một khi không còn lợi ích, nhóm người này lúc nào cũng có thể tan rã. Hiện giờ Hoắc Lan Hoắc Ân đều đã chết, bọn họ vừa chết, cho dù có vì bọn họ ra sức cũng không còn ý nghĩa, lại không ai thay cha con Hoắc gia đưa tiền.
Hai cha con kia đều là người nghi ngờ nặng nề, quyền lợi tiền bạc đều nắm gắt gao trong tay, không yên tâm giao cho người khác, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, chờ tin tức truyền về khu an toàn, khu vực Hoắc gia quản sợ là muốn loạn lên, lúc này bọn họ xuất hành cuối cùng cũng không lấy được tiền —— hiện tại rất có khả năng còn phải chết ở đây!
Cho nên không giống như lo lắng của Tần Minh Hồi, những người bị Hoắc Ân mang đến thật đúng là không muốn đánh cược tính mạng báo thù cho Hoắc Ân. Bây giờ họ lo lắng nhất là tính mạng của chính mình, ông chủ dù sao cũng đã nguội lạnh [ chết], bản thân bọn họ còn có vợ con phải trở về nuôi sống.
Đi tới chỗ mấy đại hán, nhìn thân hình cao lớn của người máy 01, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Không có tận mắt nhìn thấy hắn nhẹ nhàng khéo léo đem một người sống sờ sở chỉ trong một giây đốt thành tro cốt, bọn họ cũng không thể tin được trên đời này còn có vũ khí lợi hại như vậy.
"Các ngươi có biết mục đích của Hoắc Ân không?" Tần Minh Hồi hỏi bọn họ.
Mấy đại hán hai mặt nhìn nhau, kỳ thật bọn họ không biết nhiều lắm, Hoắc Ân có mệnh lệnh gì phân phó xuống, thì bọn họ chỉ cần làm theo là được, ai dám hỏi vì sao.
Tần Minh Hồi còn tưởng rằng bọn họ không muốn nói, cô cũng không muốn làm khó bọn họ, thuận miệng hỏi mà thôi, bằng không cô cũng không có khả năng giết hết bọn họ a.
"Không muốn nói thì thôi." Tần Minh Hồi nghĩ thầm, vẫn là để cho bọn họ rời đi.
“Không muốn nói thì thôi" lời này nghe vào tai mấy tên đại hán, không khác gì "Vậy thì đưa các ngươi đi bồi Hoắc Ân".
Mấy tên đại hán thoáng chốc sắc mặt đại biến, "Không không không, cái gì chúng tôi cũng nói, cái gì cũng nói, đừng giết chúng tôi! ”
Thấy trong mắt bọn họ ngậm đầy nước mắt, Tần Minh Hồi: "...."
Có phải cô dọa bọn họ sợ quá mức hay không? Nhưng ngoại trừ nói hai câu, cô cái gì cũng chưa có làm.
Bọn đại hán nhanh chóng lên tiếng, ngươi một lời ta một câu, nghĩ đến cái gì nói cái gì, đem hai ông chủ trước bán sạch sẽ.
"Hoắc Ân nghe tin người máy khổng lồ mới tìm tới, chúng ta ở bên ngoài tìm hơn một tháng."
"Tin tức này là bọn Đinh Dương nói cho Hoắc Ân." Một đại hán chỉ vào một trong bảy người, "Hắn chính là Đinh Dương, lúc trước còn đi theo Hoắc Lan ra ngoài tìm ngài! ”
Đinh Dương bị điểm danh vội vàng hô to: "Tôi chỉ dẫn Hoắc Ân đến di chỉ pháo đài lúc trước nhìn, ngoại trừ cái động lớn do người máy của ngài lưu lại, cái gì cũng không có! Lúc trước Quách Hữu cũng đi, so với tôi hắn còn được Hoắc Ân trọng dụng hơn, hắn khẳng định biết càng nhiều hơn! ”
Tần Minh Hồi nhìn về phía Quách Hữu bị chỉ ra trong đội ngũ, Quách Hữu lập tức nói: "Tôi đoán Hoắc Ân muốn lừa gạt người máy của ngài hoặc là đoạt lấy trong tay ngài, nhưng cụ thể hắn chuẩn bị làm như thế nào tôi thật sự không rõ ràng a! Hoắc Ân vừa cẩn thận vừa ích kỷ, sẽ không đem toàn bộ suy nghĩ nói ra cho chúng tôi biết. ”
Những người còn lại cũng phụ họa, "Đúng vậy, Hoắc Ân không phải hạng xoàng, hắn còn nói muốn tìm ba Hoắc Lan, nhưng căn bản không hề dẫn chúng ta đến chỗ Hoắc Lan biến mất để tìm. ”
Tần Minh Hồi lẳng lặng nghe bọn họ công khai lên án ông chủ cũ, lúc này liền trả lời: "Không cần tìm Hoắc Lan, ông ấy đã chết. ”
Mấy đại hán im lặng, có một người nhỏ giọng hỏi cô: "Chẳng lẽ, ngài giết Hoắc Lan sao? ”
Tần Minh Hồi: "Ừm, nhưng tôi thường không thích giết người. ”
Cô giết người, cô cũng sợ hãi nha.
Mấy đại hán nghe xong suýt nữa lại khóc rống thành tiếng, cảm giác hy vọng sống sót của mình xa vời. Đây là một nữ nhân hung tàn cỡ nào, có thể giết chết loại nam nhân ngoan độc giảo hoạt như Hoắc Lan Hoắc Ân, chẳng lẽ cô ta lại thật sự ngây thơ hồn nhiên như bề ngoài sao? Không đời nào!
"Chúng tôi thật sự không biết..."
Tần Minh Hồi cũng có chút nhìn không nổi đám đại hán vạm vỡ này ở trước mặt mình khóc lóc thảm thiết.
"Không biết thì thôi." Cô nói.
Một câu "Vậy các ngươi đi thôi" còn chưa nói ra miệng, mấy đại hán lại kích động, nhao nhao vội vàng nói:
"Chúng tôi còn rất hữu dụng, chúng tôi có thể dẫn ngài trở về khu an toàn, cha con Hoắc gia có rất nhiều tiền giấu trong kho bí mật, được một tâm phúc của bọn họ bảo quản, chúng tôi dẫn ngài đi tìm hắn!"
"Còn nữa, Hoắc Lan một mực nghiên cứu người máy, hắn có một phòng thí nghiệm bí mật, trong phòng thí nghiệm kia nghe nói cất giấu bí mật của hắn, nếu ngài cảm thấy hứng thú, chúng ta dẫn đường cho ngài!"
"Đúng, là có chuyện này, nghe nói hắn đã sớm nghiên cứu người máy, bọn họ cất giấu rất nhiều thứ tốt..."
Lúc trước Tần Minh Hồi cũng không muốn đến khu an toàn phía nam, lúc trước Hoắc Ân còn ở đó, trong lòng cô bài xích không muốn chủ động đi qua, hơn nữa nhân vật chính trong phim ở đó bị người ta lừa gạt thảm như vậy, cuối cùng còn chết ở đó, cô cảm thấy không may mắn lắm.
Bất quá hiện tại, Hoắc Lan Hoắc Ân đều không còn, đều đã thành tro bụi, hình như cho dù cô có qua đó cũng không có gì?
Bọn họ nói phòng thí nghiệm bí mật của Hoắc Lan, trong phim cũng từng xuất hiện, tuy Hoắc Lan không giày vò ra thứ gì tốt, nhưng hình như quả thật thu thập được rất nhiều tư liệu, gần đây Tần Minh Hồi nghiên cứu loại văn tự dị hình này gặp phải bình cảnh[ chỗ khó chưa thăng tiến được], cô cần bổ sung thêm kiến thức liên quan.
"Được rồi, tôi và các người đi khu an toàn phía nam xem một chút." Tần Minh Hồi trầm tư một lát rồi đưa ra quyết định.
Mấy đại hán cảm thấy mình vừa mới đi một vòng đến gần đáy vực sâu, suýt nữa vui mừng mà phát khóc, giống như một đám khoai tây lớn, thoát lực mà uể oải trên mặt đất.
Bọn họ lái xe tới trên xe đặt rất nhiều vật tu được giấu ở nơi sơn cốc xa xa, bọn họ lái loại xe đơn cẩn thận ẩn thân ở phụ cận, chủ yếu là vì giám thị Tần Minh Hồi, cùng với càng thêm thuận tiện nghe theo lão bản [ông chủ] điều khiển.
Hiện tại, bọn họ tự giác coi Tần Minh Hồi là lão bản mới.
Mặc dù nghe theo cô cô cũng không cho tiền, nhưng không lắng nghe cô,thì chỉ có chết a.
Bảy đại hán đưa Tần Minh Hồi và 01 đến sơn cốc, lấy ra xe của bọn họ, hơn nữa còn đem thức ăn trên xe chuyển ra ngoài, toàn bộ giao cho cô.
Thức ăn của bọn họ không tồi, nhìn thấy những lương thực đóng hộp, thức ăn nhanh đóng gói đơn sơ cùng với gia vị, Tần Minh Hồi rất cao hứng, đối với đám đại hán thức thời này gật gật đầu.
Bọn đại hán cũng cảm thấy yên tâm: Thật tốt quá, cô nhìn qua tạm thời sẽ không giết chúng ta!
Tần Minh Hồi lục lọi dụng cụ nấu ăn cùng lương thực bọn họ mang theo, chuẩn bị tỉ mỉ nấu cho mình một bữa cơm tối.
Mấy người thái độ tha thiết, tranh nhau làm việc thay cô, thấy cô vươn tay lau nồi, một người vội vàng dâng lên gương mặt cười, cầm nồi đi rửa cho cô. Thấy cô dọn ghế ra, muốn bày bàn ăn tối trên bãi cỏ bằng phẳng, mấy người tháo bàn trên xe bọn họ xuống, lau chùi đến sạch sẽ mang ra cho cô.
Tóm lại, chuyện có thể làm thay, bọn họ đều tranh nhau làm.
Nếu như không phải đồ ăn bọn họ làm hương vị quá kém, sợ biến khéo thành vụng, đến lúc đó ai kia mất hứng một cái đem bọn họ toàn bộ giết chết, thì ngay cả đồ ăn bọn họ cũng tranh nhau làm.
Muốn nói mấy người này có phải đều thành thật như bề ngoài hay không...Cái đó đương nhiên là không có khả năng.
Thế nhưng, có một người máy lớn như vậy đứng ở phụ cận, họng pháo ở một bên mắt vẫn chưa thu hồi trở về, mấy người bọn họ hoạt động dưới mí mắt hắn, nếu có điểm gì khác thường, khả năng chỉ một giây đồng hồ liền biến mất, giống như Hoắc Ân đột nhiên biến mất như vậy.
Vì vậy, bọn họ có tâm tư gì cũng phải tạm thời áp chế.
Tần Minh Hồi bị người khác làm xong hết việc, nhất thời không có việc gì làm, dứt khoát ôm bình hoa đi đến một mảnh sườn dốc xa xa hái một cây hoa dại. Trên bàn cơm đặt một lọ hoa tươi, nghi thức như vậy sẽ làm cô cảm thấy lúc ăn cơm càng thêm vui sướng.
Thấy cô càng đi càng xa, chỉ để lại người máy này tại chỗ không nhúc nhích, châm lửa, hai người đang cọ nồi không hẹn mà cùng chậm lại, ánh mắt lóe lên nhìn về phía thiếu nữ xa xa.
Bỗng nhiên, 01 từ trong mắt bắn ra một tia laser màu lam tinh tế, đem mấy tên hán tử giả vờ bận rộn giật nảy mình, hán tử nhóm lửa trong lòng có quỷ càng thêm sợ hãi, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Tia laser màu lam kia bắn ra sau lưng Tần Minh Hồi xa xa nửa thước, Tần Minh Hồi cầm bình hoa dại, quay đầu lại nhìn trên mặt đất, cười phất phất tay với 01 bên này.
Chờ cô quay trở lại bố trí bàn ăn, hán tử rửa nồi nhịn không được mang theo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười hỏi: "Chỗ ngài vừa rồi có gì vậy? ”
Tần Minh Hồi đùa nghịch hoa dại trong bình, trả lời hắn, "Có một con rắn độc muốn công kích ta đi, 01 thấy được, liền xử lý một chút. ”
Loại pháo lam quang này là phương thức công kích mới mà gần đây Tần Minh Hồi viết cho 01, uy lực không mạnh bằng pháo laser màu đỏ lúc trước, nhưng tốc độ bắn nhanh hơn, càng thêm lặng yên không một tiếng động, hơn nữa phạm vi tương đối dễ khống chế.
01 có một chương trình đặc biệt để bảo vệ cô, nếu cô bị tấn công, 01 sẽ tự phân tích rồi làm ra phản ứng, không cần cô phải tuyên bố mệnh lệnh.
Loại pháo laser màu lam có uy lực giảm xuống này, dùng để tiêu diệt loại sinh vật nhỏ nguy hiểm rất thích hợp, đối với con người mà nói, một pháo đi xuống có thể mất bộ vị nào đó trên thân thể, nhưng người không nhất định sẽ chết, không giống loại pháo hồng quang một pháo bắn ra ngay cả chung quanh cũng cháy đen một vòng, 01 hiện giờ sẽ ưu tiên sử dụng loại pháo lam quang này.
Về phần loại hình càng mạnh hơn, Tần Minh Hồi cũng đang tiến hành thử nghiệm, trước mắt đã có một ít thành tựu.
Tần Minh Hồi tâm tình sung sướng chuẩn bị bữa tối cho mình, mấy đại hán kia vây quanh một bên, tự mình nấu thức ăn của mình. Từ khi nhìn thấy 01 cách xa như vậy dùng pháo bắn chết một con rắn độc, mấy người đó lại càng thêm trầm mặc.
Tần Minh Hồi ngồi một mình, ăn cơm tối với hoàng hôn, mấy đại hán lại chủ động giúp cô tháo bàn, rửa sạch bát đĩa.
"Kỳ thật..." Tần Minh Hồi bỗng nhiên cười với mấy đại hán, "Nếu như vừa rồi tôi ăn mấy thứ này té xỉu, hoặc là có vấn đề gì khác, 01 sẽ lập tức đem các người đốt thành tro. Vẫn may không có phát sinh loại sự tình này. ”
Bọn đại hán: "!!! ”
Mấy người nuốt nước miếng, hai người trong đó ở trong lòng lại càng đổ mồ hôi, thật nguy hiểm, may mắn không xuống tay!
Mấy người rửa sạch đồ đạc xong, vây quanh một bên nghỉ ngơi, cũng không dám nói chuyện, dùng ánh mắt trao đổi một hồi.
Cuối cùng, một đại hán cắn răng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Minh Hồi: "Bụng tôi đột nhiên có chút đau, muốn đi vệ sinh, ngài xem, có phải tôi nên đi xa một chút để giải quyết, miễn cho mùi hun đến ngài phải không? ”
"Được a, loại chuyện nhỏ này không cần nói với ta." Tần Minh Hồi rất dễ nói chuyện.
Đại hán liếc mắt nhìn 01, cười làm lành: "Tôi vẫn nên giải thích với ngài một chút, vạn nhất ngài hiểu lầm tôi là muốn chạy trốn, cái mạng nhỏ này của tôi không phải sẽ không còn sao. ”
Tần Minh Hồi an ủi anh: "Yên tâm đi, anh đi xa một chút cũng không sao. ”
Đại hán: "Được được." ”
Tần Minh Hồi: "Dù sao, phạm vi quét cùng phạm vi xạ kích của 01 đều rất rộng, bên kia rừng cây cũng có thể bao trùm, cho nên không sao. ”
Đại hán: "..."
Hắn mang theo khuôn mặt tươi cười cứng ngắc đi đến bụi cỏ xa xa giải quyết vấn đề sinh lý, lại xám xịt trở lại giữa mấy đại hán. Có người lặng lẽ chọc chọt vào chân hắn, đại hán kia cũng không để ý tới.
Bọn họ muốn hắn lặng lẽ gửi tin về khu an toàn bên kia, nhưng vừa rồi hắn ngồi xổm ở đó trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy sợ. Càng nghĩ đến khuôn mặt tươi cười đắm chìm dưới ánh hoàng hôn của thiếu nữ kia lại càng cảm thấy đáng sợ.
Nói không chừng cô đã phát hiện ra tiểu tâm của bọn họ, nói không chừng chính là đang chờ bọn họ lộ ra một chút khác thường, vạn nhất hắn bị bắt, bị giết tại chỗ, không phải có thể dùng để chấn nhiếp những người khác sao?
Không được, hắn vẫn nên thành thật một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.