Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 352: Hình Tượng Giả Thuyết




Ngay cả thiên tài Tần Nhạc Đan có thể làm ra người máy thần kỳ như 01, cũng không thể chống lại bệnh trùng hút máu, Tần Minh Hồi đối với bệnh tình của mình lại càng không có bất kỳ suy nghĩ lạc quan nào.
Trong bộ phim đó, bệnh trùng hút máu từ đầu đến cuối cũng không thể chữa khỏi, miễn là bị nhiễm trùng, con người sẽ từ từ thối rữa, sau đó dần dần khát máu, nóng nảy và tấn công con người, cuối cùng chết, và trở thành loại quái vật thối rữa toàn thân.
Cơ thể này có thể là do nhiều năm ngủ say, sống bằng chất lỏng dinh dưỡng, dị biến xuất hiện ở mức độ nhất định, bệnh trùng hút máu cho đến bây giờ mới bắt đầu bùng phát, chậm hơn so với bình thường. Nhưng một khi bắt đầu, chính là không thể nghịch chuyển quá trình chuyển biến xấu.
Tần Minh Hồi nhìn dấu vết tím nhạt trên bắp chân mình, kéo váy xuống che lại.
"01, ta phải cho anh thêm thật nhiều công năng, làm anh trở nên càng thêm lợi hại." Tần Minh Hồi trầm mặc một lát sau đó nói.
Tốt nhất là trước khi cô chết, cô có thể hoàn toàn cởi bỏ chương trình học tập cùng tình cảm của 01, sau đó cô còn muốn từng bước dạy dỗ hắn làm thế nào để trở thành một "con người".
Làm cho hắn trở nên lợi hại hơn để tránh sau này hắn bị người khi dễ, dạy dỗ hắn thành một con người, để tránh sau này hắn lung tung khi dễ người khác.
Cô tuyệt đối sẽ không biến hắn trở thành một cỗ máy móc giết chóc, đó không phải là ý nghĩa của việc hắn được tạo ra trong thế giới này. Hắn hẳn là dùng kể kéo dài sinh mạng của cô, Tần Bá Dị Tần Nhạc Đan.
Các tài liệu được chọn từ phòng nghiên cứu Hoắc Lan đã được tiến hành nghiên cứu chọn lựa rồi lại càng thêm tinh tế mà chắt lọc. Trong một cuốn sổ tay có vẻ khá lâu đời, Tần Minh Hồi phát hiện ra những ký hiệu đặc biệt giống như trong ghi chú làm việc của Tần Nhạc Đan. Nhưng căn cứ cách lý giải của cô, những chữ này ở cạnh bên nhau không có ý nghĩa cụ thể.
So với cái này, càng làm cho Tần Minh Hồi để ý chính là bên cạnh những chữ kia, có một ít đường nét vẽ nguệch ngoạc lung tung.
Những đường nét này không hề có quy luật, giống như một người thất thần tùy ý vẽ ra. Nhưng Tần Minh Hồi nhìn những đường nét này, luôn cảm thấy quen thuộc khó hiểu.
Trí nhớ của cô rất tốt, làm cho cô cảm thấy quen thuộc, khẳng định đã ở nơi nào đấy nhìn thấy qua.
"01, anh đem bản đồ này rà quét xuống dưới, so sánh với tư liệu của anh một chút xem có bộ phận nào trùng khớp hay không."
[Được, tiểu tiểu thư. ]
Ngoài dự đoán chính là, không đến hai giây, 01 đã báo cáo kết quả cho cô.
Thật sự có đồ án cùng loại, hơn nữa còn là đồ án trước đó cô cho 01 rà quét ghi lại —— là bản đồ trên khối rubik màu bạc kia.
Tần Minh Hồi lúc trước giải khối rubik kia, còn suy đoán đó có phải là tàng bảo đồ gì hay không. Đây là chi tiết chưa từng xuất hiện trong phim gốc, cho nên cô cũng không rõ bản đồ này rốt cuộc muốn chỉ đến đâu, bất quá cái này nhất định có chỗ nào đặc thù.
Đem nghi vấn không nghĩ ra này tạm thời buông xuống, Tần Minh Hồi tiếp tục nghiên cứu tư liệu khác.
Từ mấy tầng bức tranh lấy ra một cái quyển vở hơi mỏng.
Việc phát hiện ra quyển sổ nhỏ này hoàn toàn là ngoài ý muốn, nghe nói bức tranh này là do Hoắc Lan tự tay vẽ, từ rất lâu trước kia đã treo ở đó, vẫn luôn treo ở đó chưa từng lấy xuống.
Lúc mấy người Hoắc Hoa chuyển tư liệu cho cô, một mảnh giấy vụn cũng không buông tha, bức tranh này đương nhiên cũng đồng loạt mang tới. Trong quá trình khuân vác, có người vô tình đem bức tranh nện lên mặt đất, làm quyển sổ nhỏ giấu ở phía sau lớp nẹp bảng vẽ rơi ra.
Tần Minh Hồi cảm thấy, thu hoạch lớn nhất lần này chính là quyển sổ nhỏ này. Những thứ ghi lại trong quyển sổ này không nhiều lắm, tất cả đều là trọng điểm. Nó bao hàm số liệu trung tâm của 01, cỏn có hệ thống bí mật.
Cuối cùng quyển vở nhỏ, bút kí của Tần Nhạc Đan viết "Bí mật bất ngờ: Khi nào Alan sẽ tìm thấy ta đây? ", còn vẽ hai trái tim nhỏ, có vẻ vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu.
Hiển nhiên, đây là lễ vật lúc trước Tần Nhạc Đan cùng Hoắc Lan còn ở cùng một chỗ, vì người yêu chuẩn bị lễ vật.
Đây đại khái chính là thứ Hoắc Lan muốn, bất quá xem ra hắn vẫn không phát hiện — mắt mù không phát hiện thật sự là quá tốt.
Tần Minh Hồi nhận được sách giáo khoa mới, mỗi ngày đều ôm quyển sách này chuyên tâm nghiên cứu phân tích.
Trong thời gian đó, Hoàng Hoa dẫn người ra khỏi khu vực an toàn, một nhóm người quấn chặt mình, mang đến cho cô rất nhiều thức ăn và đồ dùng sinh hoạt.
Nếu như không phải Tần Minh Hồi ngăn cản, bọn họ thậm chí còn muốn vì cô xây một căn nhà tại chỗ để thuận tiện cho cô ở lại thoải mái hơn.
"Lão đại cảm thấy kiến tạo phòng mới phiền phức, không bằng dọn sạch một cái lô-cốt nhỏ ở phụ cận cho lão đại ở." Hoàng Hoa gợi ý.
Đồng ruộng phụ cận có rất nhiều lô- cốt nho nhỏ, đó là nơi người phụ trách coi chừng mảng lớn đồng ruộng bên ngoài ở, cũng có rất nhiều người bị nhiễm bệnh trùng hút máu lặng lẽ ở trong những lô-cốt nhỏ này.
Người bình thường bị nhiễm trùng hút máu, không thể ở trong khu an toàn nữa, sau khi bọn họ rời khỏi khu an toàn cũng không muốn đi xa, tất cả đều ở gần đó, người trong khu an toàn sẽ cách một đoạn thời gian ra ngoài thanh lý những con trùng hút máu đã chết, đem trùng hút máu đều chuyển đi thiêu hủy.
Những người còn lại bệnh tình còn chưa đến mức mất ý thức đả thương người, những người ở gần đó, người ở trong khu an toàn liền mở một con mắt nhắm một mắt, cũng dùng chút thù lao ít ỏi để cho bọn họ hỗ trợ làm việc.
Lô-cốt cách nơi này gần nhất, ở chính là một đám hài tử lớn lớn bé bé, Tần Minh Hồi từ xa nhìn qua vài lần, nhưng đám hài tử kia cũng không dám tới gần lại đây, có thể là sợ hãi 01.
"Không cần, ta thích ở bên ngoài, ở trong lô-cốt ta cũng không quen." Tần Minh Hồi từ chối đề nghị của Hoàng Hoa.
Đám người Hoàng Hoa đành phải đơn giản dựng lều trại, đem mấy thứ cần thiết đưa tới cho cô xong, sau khi cống nạp kết thúc, thấy cô không có phân phó gì, Hoàng Hoa rất nhanh lại dẫn người rời đi, hơn nữa nhiệt tình mời cô đi địa bàn chính thức đổi tên thành "Khu Hòa Bình" tiến hành thị sát.
Tần Minh Hồi: "Được rồi, ta sẽ đột nhiên đi qua kiểm tra xem mọi người có ở chung hoa bình hay không. ”
Các tiểu đệ: "A... A, haha, haha, tất nhiên! Hoan nghênh lão đại tùy thời đi kiểm tra! ”
Nhìn một đám người nhanh chóng trở về khu an toàn, Tần Minh Hồi lấy ra nồi bọn họ đưa tới còn có thịt và rau quả phong phú, "01, hôm nay chúng ta đến làm một món hầm đi. ”
Với công cụ, 01 cuối cùng đã nghỉ hưu, không cần phải sử dụng ngón tay của mình để nướng thịt cho tiểu tiểu thư.
Món hầm ở trên bếp vang lên ùng ục, Tần Minh Hồi ôm sổ ghi chép ngồi ở một bên cân nhắc, mùi thức ăn ở trên sườn núi này bay ra rất xa.
[Tiểu tiểu thư, trong phạm vi năm mươi mét gần đó phát hiện năm đứa bé nhân loại. ]
Động tác viết chữ của Tần Minh Hồi dừng lại, nhìn về phía sau, thấy trong bụi cây phụ cận có đầu mấy đứa nhỏ. Nhìn thấy cô nhìn qua, mấy đứa nhỏ nhiều nhất bốn năm tuổi oa oa kêu lên, giơ mông bỏ chạy, một đường chạy đến sườn núi bên kia không thấy đâu.
Chỉ chốc lát sau, Tần Minh Hồi liền nhìn thấy bọn họ đi vào cái lô-cốt nho nhỏ bên kia.
Ở chỗ này vài ngày, Tần Minh Hồi thường xuyên có thể nhìn thấy đám hài tử kia, tổng cộng có mười mấy người. Họ sống cùng nhau để giúp người dân trong khu vực an toàn chăn thả dê bò còn có heo.
Bọn họ nuôi heo cũng là nuôi thả, thời điểm Tần Minh Hồi nhìn thấy bọn họ thả heo, có hai tiểu hài tử cưỡi trên lưng heo, chậm rãi bị cõng xuống sườn núi.
Những đứa trẻ cũng nuôi chó lớn, hai con đại cẩu màu đen uy phong, giúp chúng chăn thả gia súc còn có săn thú. Những đứa trẻ lớn tuổi lớn hơn một chút sẽ đi làm việc, những đứa đặc biệt nhỏ tuổi chạy tới chạy lui suốt ngày.
Mỗi ngày, Tần Minh Hồi bắt đầu nấu ăn, mấy đứa nhỏ nhất trong đám hài tử kia sẽ lặng lẽ tới, trốn ở một bên, cái gì cũng không làm, chỉ ngửi thấy mùi vị, vừa bị cô phát hiện liền lập tức chạy. Thời gian còn lại, Tần Minh Hồi nếu có biểu hiện ra ý tứ gần gũi, bọn nó cũng sẽ chạy đi, cùng cô duy trì khoảng cách —— giống như là một số động vật nhỏ sợ người hoang dã.
Ở chung nửa tháng mang theo khoảng cách như vậy, có lẽ là cảm thấy cô và người máy của cô cũng không có nguy hiểm gì, mấy đứa nhỏ càng đến càng gần.
"Các em có ăn kẹo hay không?" Tần Minh Hồi lần đầu tiên lên tiếng hỏi vấn đề khiến bọn nhỏ sợ chạy mất, lần thứ hai bọn nhóc đó chạy ra ngoài năm mươi mét, lần thứ ba không chạy, vì thế mỗi người nhận được hai cái kẹo.
Kẹo là do các tiểu đệ mang đến, Tần Minh Hồi đối với loại kẹo có khẩu vị đơn sơ này cũng không có hứng thú, đều dùng để phát cho những tiểu hài tử này.
Bọn họ ăn mặc rất ít, ở bên ngoài lại không có bất kỳ phòng hộ gì, đại biểu cho bọn họ đều đã bị nhiễm bệnh trùng hút máu.
Tần Minh Hồi chú ý tới trên chân và trên cánh tay của một vài đứa trẻ đều có loại vết loang màu tím, mỗi một cái đều đậm hơn so với trên người cô.
Những đứa trẻ này, chú định là chưa kịp lớn lên sẽ chết đi. Nếu như không phải Tần Nhạc Đan thử đem nữ nhi bỏ vào dịch dinh dưỡng làm cho cô lâm vào ngủ say, thân thể này đại khái cũng không sống được đến hiện tại.
Tần Minh Hồi rắc rất nhiều kẹo ra ngoài, còn chia sẻ thức ăn mình nấu cho những đứa trẻ này.
Không bao lâu, có một đứa nhỏ lớn hơn một chút mang theo mấy đứa nhỏ ăn chực này tìm tới cửa. Nam hài kia nhiều nhất cũng chỉ mười hai tuổi, thấp bé, bên cạnh đi theo một con đại cẩu.
Nó đặt một đống trứng chim và một con gà trước mặt cô, "Đổi đường của chị." "Sau đó lại vung tay lên, mang theo một chuỗi củ cải nhỏ rời đi.
Tần Minh Hồi lần đầu tiên nhìn rõ người đứng đầu nhóm tiểu hài tử này, cô kinh ngạc phát hiện cô biết cậu bé này.
Cậu bé đã xuất hiện trong bộ phim gốc, đó là một trong những đứa trẻ thiếu chút nữa giết thiếu nữ sau khi cô gái rời khỏi lâu đài của Hoắc Lan.
Trong phim, đứa trẻ mang theo hai đứa trẻ khác, đầy thù hận. Chuyện gì đã xảy ra với bọn họ, trong phim không nói rõ, dù sao cũng là một "vai phụ" nho nhỏ, nhưng không gì khác hơn là người thân chết đi, nhà cửa bị phá hủy. Bọn họ không biết nên hận ai, vì thế bọn họ phải hận người máy được dùng để khơi mào chiến tranh, cùng với chủ nhân của nó.
Hóa ra ở thời điểm này, đứa nhỏ này còn cùng gia đình sinh sống rất tốt ở đây.
Tần Minh Hồi cảm thán, đứng dậy cầm gà cùng trứng còn có một ít thức ăn Hoàng Hoa đưa tới, đuổi theo lũ trẻ.
Cậu bé phát hiện phía sau có thêm một người, còn có một người máy, cả người đều cảnh giác mà dựng thẳng lông tóc lên, "Chị làm gì vậy? Tôi chỉ có ngần ấy thứ để cho chị, nhiều hơn không có. ”
Tần Minh Hồi cười, "Ta không cần đồ đạc của em, còn có những thứ này, đưa cho các em. ”
Cậu bé vừa kỳ quái lại hồ nghi, "Chị muốn làm gì?" ”
Tần Minh Hồi: "Đến nhà các em thăm hỏi một chút? Bây giờ chúng ta không phải hàng xóm sao? ”
Đây là một tuyên bố bình thường, nhưng cậu bé cho thấy sự kháng cự và cảnh giác vô cùng, thái độ đó giống như trong nhà cất giấu một thứ bảo bối gì, sợ người khác nhìn thấy.
Không có cưỡng cầu, Tần Minh Hồi trở lại sườn núi của mình, vẫn là mỗi ngày nghiên cứu 01 cùng với sổ ghi chép, ngẫu nhiên cho kẹo mấy đứa nhỏ trộm chạy tới đây.
Cậu bé tên Kỳ Linh kia không cho phép những đứa nhỏ này tới, nhưng không quản được, không có biện pháp đành phải để cho thời điểm mấy đứa nhóc đó đến đây mang theo đại cẩu đề phòng vạn nhất.
Vì vậy, nhóm tiểu hài tử liền đem năm con chó trong nhà đều mang tới đây.
Đám tiểu cẩu đầu tròn tròn, cùng với hai con đại cẩu kia giống nhau đều là màu đen, thân thể lông xù, còn có cái đuôi nho nhỏ, khi chạy sẽ không ngừng lắc lư phía sau.
Nhìn đám chó con lăn thành một đoàn trên bãi cỏ, Tần Minh Hồi nghĩ, đúng là cẩu cẩu có lực sát thương rất mạnh a. Cô không thể không ôm mỗi con lên rồi sờ soạng một trận, thực sự đáng yêu.
Buổi tối, chung quanh một mảnh yên tĩnh, Tần Minh Hồi ngồi trong phòng điều khiển thân thể 01, click vào vận hành một hệ thống mình viết mười ngày.
Hệ thống này thoát thai với quyển sổ bí mật của Tần Nhạc Đan, sau khi cô tiến hành sửa đổi, nhằm vào phòng điều khiển này thêm một hệ thống ảo như vậy. Chức năng chính là mô phỏng, trong căn phòng trắng tinh khiết này, miễn là cô muốn, nơi này có thể biến thành bất kỳ hình dạng gì, quan trọng nhất, trong không gian ảo này, 01 giống như có thể hóa ra một hình ảnh cụ thể rồi giao tiếp với cô.
"01, ta không thiết lập hình tượng cho anh, anh muốn ở bên trong này duy trì bộ dáng gì, tùy anh quyết định." Tần Minh Hồi ngồi ở trên ghế chờ mong nói.
[Được, tiểu tiểu thư. ]
Toàn bộ không gian trắng tinh khiết biến thành bầu trời xanh, mây trắng và hoa cỏ dại. Tần Minh Hồi đưa tay sờ sờ hoa dại bên cạnh, cánh hoa mềm mại hơi lạnh, thậm chí có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
Hệ thống ảo này, mô phỏng không chỉ là thị giác, mà còn tác dụng trực tiếp lên năm giác quan, trải nghiệm chân thật có thể đạt tới bảy mươi phần trăm.
"01, anh đang ở đâu?" Tần Minh Hồi không nhìn thấy 01, lên tiếng hỏi.
Vừa nói xong, cô nhìn thấy trên bãi cỏ trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một con chó màu đen, nó nhảy về phía cô, chân ngắn chạy rất nhanh, cái đuôi gần như muốn xoắn ốc lên trời.
[Tiểu tiểu thư, 01 tới rồi. ]
Tần Minh Minh ngồi xổm xuống đưa tay về phía hắn: "... 01? Hóa ra anh muốn biến thành một con chó nhỏ nhất sao? " Cô nghĩ rằng 01 sẽ muốn trở thành hình ảnh của con người nhất.
Bắc chước ra bộ dáng của chó nhỏ 01 dùng sức cọ cọ tay cô.
[Tiểu tiểu thư thích chó nhỏ, 01 cũng muốn được tiểu tiểu thư thích. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.