Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 362: Bắt Được




Tần Minh Hồi nghe bà ấy nói mang theo thương cảm cùng thở dài, nhìn thấy bà ấy dừng lại trước mặt một người máy nào đó.
Người máy có vẻ ngoài như nữ nhân này mặc quần áo được may tinh tế, đầu tóc xõa tung, trên tóc còn mang theo đồ trang sức tinh xảo. Cô ấy ngồi trên một chiếc ghế, nhắm mắt lại như thể đã ngủ rồi.
Lệ Trạch nãi nãi dừng lại trước mặt nó, ấn vào pha lê, mặt kính pha lê biến mất, cùng lúc đó nữ nhân kia đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía bọn họ cười nói: "Lệ Trạch thân mến, chào buổi trưa, thời tiết hôm nay thực sự tốt, phải không?" ”
Tần Minh Hồi trong nháy mắt cảm thấy trước mắt mình là một con người thật sự.
Lệ Trạch nãi nãi mỉm cười duỗi tay ra dắt tay cô ta, nói: "Đúng vậy.”
Sau đó, nữ nhân kia liền mỉm cười gật đầu, một lần nữa nhắm mắt lại, lại khôi phục tư thái trầm mặc.
"Đây là người máy được chế tác y theo hình tượng của mẹ ta, bà qua đời nhiều năm trước vì bệnh trùng hút máu, khi đó Huệ còn chưa nghiên cứu ra thuốc ức chế bệnh trùng hút máu, cho nên có không ít người bởi vì căn bệnh này mà chết."
Lệ Trạch nãi nãi nhìn về phía những người máy khác: "Ở đây có rất nhiều người máy được chế tác dựa theo người thân cùng bạn bè của ta, là bộ dạng sống động nhất trong trí nhớ của ta. Người càng ngày càng ít, ta liền thường tới nơi này nhìn xem... lấy đó để an ủi. ”
Tần Minh Hồi đi theo bà ấy lại dừng lại trước một ngăn tủ người máy, một người đàn ông trẻ tuổi tuấn lãng, tuổi tác giữa thiếu niên và thanh niên.
"Có chút quen mắt." Tần Minh Hồi nói.
Lệ Trạch nãi nãi mỉm cười, nói, "Đây là Bá Dị a, khi hắn rời khỏi đây là ở tuổi này."
Tần Minh Hồi nhớ rõ một trong hai bức ảnh còn lưu giữ ở chỗ 01, có một tấm ảnh chụp chung của Tần Bá Dị và con gái Tần Nhạc Đan, chỉ là bộ dáng tang thương kia cùng cái này không quá giống nhau, cô chỉ cảm thấy quen mắt mà không nhận ra trước.
"Lúc Bá Dị rời đi, Huệ vô cùng khổ sở, cũng vô cùng lo lắng, còn đi tìm, kết quả lúc trở về liền mất đi một bàn tay, cũng không thể tìm được hắn." Lệ Trạch nãi nãi mở tủ kính này ra, người máy quả nhiên cũng động.
Hắn lập tức sống lại, lộ ra tươi cười nhìn hư không trước mặt: "Chị ơi! Em lại có một ý tưởng mới!”
Sau đó, có một chút khó xử, thì thầm: "Chị ơi, đừng tức giận nữa.”
"Lời hắn nói cùng động tác thực hiện, đều là ta thiết lập, vốn là vì cho Huệ, nhưng bà ấy chỉ đến xem một lần, cũng không bao giờ tới nữa." Lệ Trạch nãi nãi thở dài, "Bề ngoài có giống đến đâu, thì nó cũng chỉ là giả mà thôi, không có trái tim, chỉ có thể xác.”
Tiếp tục đi về phía trước, nam nữ già trẻ, trăm thái nhân sinh đều ở trong tủ trưng bày. Lệ Trạch nãi nãi một đường giảng giải: "Những người bên này ta không quen biết, đều là trên mạng cơ sở dữ liệu chính tùy ý lựa chọn chế độ tham chiếu làm ra người máy. Chúng ta ở chỗ này sinh ra rồi lớn lên, chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người, kiến thức chúng ta có được, thế giới chúng ta nhìn thấy, tất cả đều đến từ một mạng lưới internet khổng lồ từ nơi này phát ra. ”
"Đó là internet của chúng ta, cũng là chủ hệ thống của chúng ta."
Tần Minh Hồi không lên tiếng, đúng vậy, nơi này có một cái internet khổng lồ, 01 đã len lén lên mạng, còn đang đào tư liệu đó.
Nghĩ đến 01, 01 liền nói ở trong đầu cô:
[Tiểu tiểu thư, tôi ngoài thiết bị giám sát của tòa nhà này, còn có thể xâm nhập vào hệ thống của những người máy này, tiến hành giả mạo một phần đơn giản.]
01 quá lớn, không vào được bên trong tòa nhà, đành dừng ở bên ngoài chờ cô, nhưng khoảng cách không xa, có thể thông qua "chìa khóa" hình bảo thạch trên ngực cô tiến hành trao đổi. Trước đây hắn rất hiếm khi chủ động giao tiếp như vậy, nhưng kể từ khi chương trình mới được mở ra, hắn đã trở nên chủ động hơn nhiều.
Tần Minh Hồi nghe vậy ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy trên đỉnh đầu có một cái đầu giám sát hướng về phía cô, lóe lóe. Lại nhìn một người máy trong tủ kính bên cạnh, rõ ràng không có kích hoạt, lại xoay đầu cười với cô.
- --Cảnh tượng dị thường như trong phim kinh dị.
Khẩn trương nhìn thoáng qua Lệ Trạch nãi nãi ở bên cạnh, thấy bà ấy không chú ý tới, Tần Minh Hồi lập tức ở trong đầu nói với 01:
[01! Đừng cử động!]
[Được, tiểu tiểu thư.]
Người máy cùng cameras đều bất động.
Lệ Trạch nãi nãi dẫn cô đi qua một tầng, bộ dáng liền có chút mệt mỏi, không tiếp tục đi lên, mà là trực tiếp từ bên kia đi xuống, giới thiệu cho cô phòng làm việc nằm ở giữa tháp.
"Đó là phòng làm việc của ta, những người máy này đều được chế tạo ở đây."
01 đúng lúc trong đầu nói: [ Đúng vậy, 01 tìm thấy tất cả tư liệu của quá trình chế tạo, nếu tiểu tiểu thư muốn xem, 01 có thể thao tác từ xa dể người quan sát.]
Tần Minh Hồi nói: [01, tôi biết anh mới học được rất nhiều thứ, rất muốn cho tôi xem, nhưng mà, ban ngày ban mặt, xung quanh còn có người, không thể làm chuyện này, hiểu không? ]
01 khả thi lại thực nhân tính hóa mà trầm mặc một chút, mới trả lời: [Đã hiểu]
[Tiểu tiểu thư, muốn người máy ngoại hình như thế này sao?] 01 lại đặt câu hỏi.
Tần Minh Hồi lập tức cam đoan: [01, anh yên tâm, ta có anh là đủ rồi, anh rất hữu dụng! ]
[Tiểu tiểu thư, 01 cũng không phải đứa nhỏ lo lắng ba mẹ bị em trai và em gái mới sinh cướp đi!]
Tần Minh Hồi: "..." Ta bị 01 nói làm nghẹ lời? Ta bị 01 nói làm nghẹn lời!
Tần Minh Hồi quả thực không thể tin được cái hiện thực này. Thì ra đây mới là "nhân cách hóa" chân chính sao, thật sự là rất sinh động, so với 01 hiện tại, 01 trước kia quả nhiên còn chưa tính là mở ra chương trình tình cảm.
[Nếu tiểu thư thích, 01 đều có thể chế tác cho tiểu thư, 01 cũng không để ý đến những thứ này. ]
Phát hiện tốc độ trưởng thành của 01 quá nhanh, Tần Minh Hồi có chút không kịp phản ứng, không biết mình nói lung tung cái gì.
"Khụ, thích, ha ha, đều có thể đi, 01 giỏi quá, ha ha.”
"Cái gì thích cũng được?" Lệ Trạch nãi nãi kỳ quái hỏi.
Lúc này Tần Minh Hồi mới phát hiện mình nói ra một tiếng, cô theo bản năng lộ ra nụ cười vô tội: "A, không..."
Cô đột nhiên cảm giác một trận đau đớn trong bụng.
“ Khụ khụ, khụ!” Máu chảy từ lỗ mũi chảy xuống mặt đất trơn bóng. Tần Minh Hồi sờ đến một tay đầy máu trên mặt mình, nhất thời nói không nên lời.
Lệ Trạch nãi nãi nhẹ nhàng ở một bên bước đến đỡ lấy cô, ở trên máy thông tin tùy thân gọi những người còn lại.
"Huệ! Minh Hồi đột nhiên lại phát bệnh!”
Một lát sau, Huệ nãi nãi cùng những người còn lại đều tới, cánh tay máy móc của Huệ nãi nãi lực lớn vô cùng, chỉ có một mình bà ấy đi tuốt đằng trước, dẫn đầu đưa Tần Minh Hồi lên máy móc, đem cô vận chuyển về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.