Trận mưa này thật lớn, mãi đến sau giờ ngọ mới chậm rãi dừng lại, Mai Lật đi vào thế giới này lần đầu tiên nhìn thấy mưa lớn như vậy. Mưa to làm bùn hôm qua cô mang vào trong viện đều trôi hết. Ngửi không khí tươi mới sau cơn mưa, Mai Lật đi giày da mang rổ, đi thị trấn nhỏ cách nơi này không xa.
Đi xuống triền núi, xuyên qua một bức tường thấp xây bằng đá cục màu trắng. Tường thấp này xây từ lâu trước đây, hiện đã hoang phế, trên tường thấp đều mọc đầy cỏ xanh rờn và rêu phong.
Qua bức tường thấp là một cầu đá nhỏ, đứng ở trên cầu có thể nhìn thấy thị trấn đối diện, cũng không biết nguyên nhân gì làm hai mẹ con Mellie rời xa đám người đến ở nơi hẻo lánh như vậy.
"Mellie!"
Mới vừa dẫm lên đường nhỏ lầy lội trước thị trấn, có cô gái tóc quăn màu nâu cầm rổ ở ven đường vẫy tay với cô.
"Hersha." Mai Lật đi qua chào hỏi với cô ấy, nghe cô ấy nhiệt tình hỏi: "Mellie, hôm nay sao cô lại tới thị trấn? Từ nửa tháng trước mới đến một lần, gần đây Cô đã tới ba lần.”
"Ngày hôm qua đã nói với thợ săn Jody, hôm nay tới lấy con mồi đã đặt.” Mai Lật thực tự nhiên đổi đề tài, " Cô thể nào, vác rổ chuẩn bị đi làm gì?"
Hersha quả nhiên không nhớ rõ nghi hoặc lúc trước của mình, buồn rầu nói: "Ngày hôm qua mưa to, tôi cảm thấy trong rừng cây thấp phía nam khẳng định mọc rất nhiều nấm trắng, muốn đi hái một ít về hầm canh nấm, nhưng hôm nay cũng không có người nào, không ai đi cùng tôi.”
Nói rồi cô ấy do dự nhìn Mai Lật, thử hỏi: "Mai Lật, cậu đi cùng tôi sao? không phải rất xa, trước chạng vạng là chúng ta có thể trở về, hơn nữa nấm trắng hầm canh đặc biệt tươi ngon, tôi có công thức cấu canh nấm trắng có thể dạy cho cậu!”
Mai Lật trực tiếp đáp ứng. Cô còn không quen thuộc với thế giới này, cần giao lưu cùng mọi người ở thế giới này, cần giao lưu cùng mọi người ở đây. Hersha chính là lựa chọn thực không tồi, tùy tiện không có tâm cơ, tuổi nhỏ lại dễ lừa...... Ách, lại đáng yêu.
Thấy cô đáp ứng, Hersha lộ ra tươi cười xán lạn, thân mật kéo cánh tay cô, sung sướng nói: " Cậu bị bệnh một trận rồi, so với trước kia hoạt bát hơn nhiều, không còn mang mũ chụp và khăn quàng cổ, cũng nguyện ý nói chuyện, còn nguyện ý đi cùng tôi đi hái nấm trắng, như vậy thật tốt! đi, tôi đưa cậu đi tìm thợ săn Jody lấy con mồi, sau đó chúng ta trực tiếp đi rừng cây thấp phía nam!”
Xuyên qua đường phố Tây lội đầy hổ ở trấn nhỏ, từ chỗ thợ săn cầm một con thỏ hoang, hai cô thiếu nữ tay kéo tay đi lên một con đường nhỏ. đi một đoạn, ven đường một người phụ nữ trong căn nhà nhỏ đang hong quần áo nhìn thấy các cô, thét to một tiếng, "Hersha, đi đâu đấy?”
"Bác Maggie, chúng con đi rừng cây thấp.”
“Mới mưa to, đừng chạy quá xa, cách đầm lầy xa một chút, đừng để gặp quái vật đầm lầy.”
" Vâng. ”
Hai người nhanh hơn bước chân, Mai Lật nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy thứ kia, quay đầu hỏi cô gái bên cạnh, "Quái vật......đầm lầy?”
Hersha thè lưỡi, "Đều là người lớn hù dọa trẻ con, bác Maggie còn coi tôi là trẻ con mà. Cái gì quái vật đầm lấy cắn nuốt người vào đầm lầy, yêu tinh đêm trăng sẽ làm người bị lạc ở trong rừng rậm, Haggs có thể mang đến bóng đè, hươu đỏ thối rữa nhìn thấy sẽ bị nguyền rủa...... Rất nhiều chuyện xưa như vậy, khi còn nhỏ cậu chưa từng nghe sao?"
Mai Lật mặt không đổi sắc mà trợn mắt nói dối: " Cậu biết đấy, trước kia tôi cũng không mấy khi nói chuyện với người khác, mẹ tôi trong nhà cũng không kể chuyện xưa cho tôi.”
Hersha lập tức lộ ra thần sắc đồng tình, lôi kéo cô an ủi: "Đừng khổ sở, về sau chúng ta chính là bạn bè, có chuyện gì có thể hỏi tôi.” cô ấy có chút ngượng ngùng, "Kỳ thật tôi đã sớm tò mò về cậu, nhưng trước kia cậu đều không để ý tới ai.”
Mai Lật: "Về sau tôi có thể mời cậu đến nhà chơi.”
Hersha: "A! thật vậy sao! Quá tốt rồi!”
Cô ấy vui vẻ mà nhảy nhót, chủ động cùng bạn mới nói những chuyện xưa mà bọn nhỏ trong thị trấn nghe nhiều đến thuộc, "Quái vật đầm lầy luôn bồi hồi ở đầm lầy và cánh đồng hoang vu, nó đi đến nơi nào, nơi đó sẽ chậm rãi biến thành đầm lầy, đầm lầy sẽ cắn nuốt rừng rậm và động vật, cũng sẽ căn nuốt con người. Nó thích mưa to, cho nên ban đêm trước khi mưa to sẽ xuất hiện, nếu có ai gặp nó, sẽ bị nó kéo vào đầm lầy......”
Mai Lật nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy bóng người cao gầy kia, tay nắm rổ thật chặt, "Quái vật đầm lầy lớn lên có dạng gì?”
"Vậy tôi cũng không biết, không ai tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi cảm thấy, hẳn là cả người khoác đầy bùn, giống bùn quái thực xấu thực đáng sợ đi.” Bỗng nhiên cô ấy có hứng thú, lôi kéo Mai Lật chạy tới đường nhỏ bên kia.
Mai Lật đi theo chân cô ấy, váy hai người có lên từng bụi hoa dại màu vàng kim bên đường.
"đi đâu?"
Hersha cười hì hì, lôi kéo cô chạy một lúc, đi vào trong một mảnh rừng cây thưa thớt, chỉ vào chỗ phía trước phủ kín rêu xanh, nói: " Cậu xem, đây là đầm lầy gần chúng ta nhất, nếu thật sự có quái vật đầm lầy, vậy khẳng định sẽ xuất hiện ở chỗ này.”
Trẻ con đều tò mò với những đồ vật kỳ kỳ quái quái, cho nên khi còn nhỏ cô ấy cũng từng cùng các bạn nhỏ thám hiểm chơi đùa khắp nơi, tìm kiếm sinh vật phi nhân loại trong truyền thuyết, đáng tiếc cái gì cũng không thể tìm được.
Mưa to ngừng lại, thái dương đã một lần nữa xuất hiện, ánh nắng sáng ngời chiếu vào lá cây tươi mới được nước mưa rửa sạch, hết thảy đều sạch sẽ rõ ràng.
Mai Lật đứng ở bên bụi cỏ dại, nghe Hersha nói bên tai, đôi mắt vừa động không thể động mà nhìn chằm chằm đầm lầy cách đó không xa.
Nơi đó có một bóng người! Là quái vật thân hình cao gầy tối hôm qua cô gặp!
“Mellie, cậu làm sao vậy?” Hersha thấy cô thật lâu không ra tiếng, nhìn về hướng cô đang nhìn, lại kỳ quái mà quay đầu sang, " Cậu đang nhìn cái gì đó?”
Mai Lật nhìn bóng người chôn ở trong đầm lầy, ngữ khí có chút kỳ quái, " Cậu không nhìn thấy sao? Nơi đó có một người.”
rõ ràng đến gần như vậy, Hersha lại một chút phản ứng cũng không có.
"Nào có? Cái gì cũng không có a, cậu đang dọa tôi à, tôi mới không sợ đâu!” Hersha vẫn cứ cho rằng cô đang nói giỡn.
Mai Lật hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, túm chặt Hersha trở về, bước chân dồn dập, " Thật đáng tiếc, không lừa được cậu, đi, chúng ta đi hái nấm, xem ai hái nhiều hơn.”
Hersha vừa nghe, cướp chạy trước cô, "Khẳng định là tôi thắng!”
Sau khi các cô rời khỏi, bóng người cao gầy trong đầm lầy ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng các cô, giống một tòa điêu khắc quỷ dị màu xám, hồi lâu không có động tác.