Như Hoa Như Sương Lại Như Gió

Chương 51: Ngàn dặm chạy về lo tang (1)




Khang Triệu Khanh chết vì dùng thuốc phiện quá liều, một chuyện bại hoại thanh danh như vậy không thể để giới quan chức nhúng tay vào, thế nên Khang Thiếu Đình quyết định phong tỏa toàn bộ thông tin liên quan đến cái chết của cha. Tất cả quan chức trong chính phủ đều không được phép tự tiện rời khỏi phủ đệ nếu không có chỉ thị đặc biệt. Anh cố nén nỗi đau, thay tấm áo liệm mới cho cha rồi ra lệnh cho mấy cảnh vệ khỏe mạnh khênh thi thể ông ta lên linh đường ở giữa phòng khách. Mẹ anh khóc đến nỗi ngất lên ngất xuống, anh chỉ biết nhờ vú Ngô khuyên mẹ bình tĩnh rồi dìu bà về phòng nghỉ ngơi. Ngặt nỗi, Khang phu nhân cứ tỉnh dậy là lại chỉ thẳng tay vào mặt anh, mắng anh là đồ bất hiếu, không những vậy còn khăng khăng cho rằng Nhan Khai Thần chính là hung thủ giết chồng mình. Bà ta cảm thấy nếu nàng không mang thuốc vào cho Khang Triệu Khanh thì ông ta sẽ không phải gặp riêng mình nàng và cũng sẽ không chết đột ngột như thế. Mặc kệ Khang Thiếu Đình phân tích thế nào, bà ta vẫn không buông tha, luôn miệng bảo phải xử lý Nhan Khai Thần.
Trong khi đó, Nhan Khai Thần cuống cuồng hoảng hốt quỳ sụp trước linh cữu của Khang Triệu Khanh, khóc lóc thảm thiết, mặc Khang phu nhân chửi mắng tàn nhẫn thế nào, nàng cũng cam chịu, vừa khóc vừa liên tục kêu mình có tội, đã hại chết Tư lệnh... Thấy vậy, Khang phu nhân càng chửi nàng thậm tệ hơn: “Cô đừng ôm bộ mặt giả tạo kia khóc trước linh đường nữa. Nếu không nhờ phúc của cô...thì chồng tôi đã không chết oan uổng thế này. Đồ giết người! Xéo đi! Đừng làm ô uế nơi an nghỉ của ông ấy nữa!”
“Mẹ! Sự việc còn chưa điều tra rõ ràng mà. Mẹ phải giữ sức khỏe trước đã. Con nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc và tóm cổ hung thủ. Vú Ngô! Mau dìu phu nhân về phòng nghỉ ngơi.” Khang Thiế Đình đứng ngăn trước mặt mẹ rồi quay người nắm tay Nhan Khai Thần lôi dậy, bảo nàng về phòng đợi, đừng ra đây nữa. Nhan Khai Thần biết nếu tiếp tục ở lại sẽ khiến tình hình càng hỗn loạn thêm nên lầm lũi trở về phòng.
Khang phu nhân thấy con trai vẩn bênh vực Nhan Khai Thần thì bao nhiêu bất mãn tích tụ bấy lâu trong lòng liền bung ra hết. Bà ta tát một cái nảy lửa vào má Khang Thiếu Đình rồi gào khóc đến xé tim xé phổi. “Đến nước này mà mày còn bảo vệ nó à? Chẳng lẽ cha mày còn không con đàn bà đó?! Lẽ nào mày không thấy xấu hổ trước cái chết của ông ấy sao? Được lắm! Giờ mày là thiếu tướng rồi, việc gì phải nghe lời khuyên của những người như chúng tao nữa. Mày không chịu xử lý hung thủ thì để tao!”
“Mẹ! Cha chết thảm như vậy, phận làm con, sao con có thể nhắm mắt làm ngơ? Sao lại không muốn báo thù? Nhưng phải từ từ mới điều tra được việc này, con đã nhốt mấy tên cảnh vệ trực ban và vú Thúy để thẩm vấn rồi.” Khang Thiếu Đình lựa lời khuyên giải rồi bước lên dìu mẹ dậy, nhưng Khang phu nhân hất mạnh tay anh ra. Môi run run, bà ta lạnh lùng nhìn anh, nói: “Đã vậy sao mày không nhốt con Nhan Khai Thần lại luôn đi? Nó mới là nghi phạm đáng ngờ nhất. Cha mày gặp riêng nó, ai biết lúc ấy nó giở trò gì! Nếu không, sao nó vừa rời khỏi phòng thì cha mày đã lăn ra chết?”
“Mẹ! Cảnh vệ nói cha uống thuốc xong cô ấy mới vào, sao có thể động tay động chân được. Mà vừa rồi, con cũng đã hỏi bác sĩ, ông ấy nói tuy hòa với nước nhưng mùi thuốc phiện vẫn rất nồng, chỉ khi sắc cùng thuốc bắc mấy tiếng thì mới miễn cưỡng át được mùi mà thôi. Bát thuốc cha uống có quá nhiều cam thảo, đó là bởi hung thủ sợ cha phát hiện ra mùi thuốc phiện. Nếu nói vậy thì thời gian bỏ thuốc độc phải là đêm hôm trước.” Không phải Khang Thiếu Đình không nghi ngờ Nhan Khai Thần, nhưng mọi chứng cứ đều chứng minh nàng không thể là hung thủ.
“Thì cũng có khả năng đêm qua nó lẻn xuống bếp bỏ thuốc độc chứ! Nếu không phải người trong nhà thì làm sao hiểu rõ mọi đường đi nước bước trong phủ như lòng bàn tay vào lúc khuya khoắt như vậy? Càng không thể có chuyện đi lại tự do trong phủ được!” Khang phu nhân vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Tuy Khang Thiếu Đình không tán đồng quan điểm của mẹ, nhưng đúng là từ khi xảy ra vụ thảm sát ngay trong tiệc cưới của mình, anh đã tăng cường công tác bảo vệ an ninh trong phủ, bởi vậy kẻ gây án chỉ có thể là nội gián. Có điều, những người hầu như vú Thúy đều gắn bó nửa đời người với phủ họ Khang, được hưởng bao nhiêu ân huệ từ nhà anh, họ có táng tận lương tâm hay điên rồ đến đâu cũng không thể làm như vậy. Nhưng nếu không phải họ thì là ai? Không phải Khang Thiếu Đình thiên vị Nhan Khai Thần nhưng anh tin nàng không có cơ hội gây án. “Tối qua, con và cô ấy cùng đi dự tiệc đến tận gần sáng mới về. Hơn nữa, cả đêm...chúng con ở bên nhau.”
“Mày nói cái gì?” Khang phu nhân không thể chịu thêm cú sốc nào nữa, nhưng hiện thực càng làm bà ta muốn khuỵu ngã. “Vì muốn bao biện cho nó mà mày phải làm đến bước này à?” Sự phản bội của con trai khiến bà ta không biết giấu mặt vào đâu, nỗi khổ này đúng là chẳng thể nói thành lời. “Mày chắc chắn suốt đêm qua nó ở cạnh mày, không hề rời khỏi mày nửa bước chứ? Nếu này không dám khẳng định thì nó vẫn không thể thoát khỏi diện tình nghi.”
Đúng lúc này có người bước vào, đó là người duy nhất mà Khang phu nhân có thể tin tưởng vả dựa dẫm. Nhưng giá có thể thì Hoài Bích thực sự ước mình không nghe thấy những lời vừa rồi. Nhận được điện thoại của vú Ngô, cô vội vàng trở về phủ, nào ngờ lại về đúng lúc này, những việc vốn không nên biết thì giờ đều phơi bày cả. Tuy nhiên, bây giờ chưa phải là lúc để cô phẫn nộ trước sự vô tình vô nghĩa của Khang Thiếu Đình, vì bảo vệ thể diện gia đình, cô đành gác chuyện tình cảm riêng tư sang một bên. Việc cô phải làm lúc này là đeo chiếc mặt nạ điềm tĩnh và hi sinh vì đại cục đầy giả tạo của một mợ chủ. Huống hồ, thoáng thấy vẻ áy náy và hổ thẹn trên mặt Khang Thiếu Đình, không hiểu sao cô lại thấy buồn nôn.
“Vú Ngô, phòng tiểu thư Nhan Khai Thần ở đâu?” Hoài Bích không buồn nhìn anh mà quay sang hỏi vú Ngô. Sau khi có câu trả lời, cô đến bên Khang phu nhân, dịu dàng an ủi: “Mẹ, trong nhà đã xảy ra chuyện bất hạnh, đừng để cha khuất bóng rồi mà vẫn không được yên nghỉ. Bất luận thế nào, con và Thiếu Đình cũng quyết không để hung thủ tiêu diêu tự tại ngoài vòng pháp luật đâu ạ. Nhưng trước khi bắt được hung thủ thì mẹ chính là trụ cột duy nhất của gia đình, mẹ phải giữ gìn sức khỏe mới được. Dẫu sao người đã chết cũng không thể sống lại được nữa, mẹ đừng làm chúng con thêm lo lắng. Bây giờ, mẹ về phòng nghỉ ngơi, chuyện tang lễ cứ để con và Thiếu Đình lo liệu. Mẹ cứ yên tâm.”
Những câu vỗ về của Hoài Bích khiến lòng Khang phu nhân dịu hẳn. Bà ta nắm chặt lấy tay Hoài Bích, tuy con dâu không nói gì nhiều nhưng bà ta biết cô nhất định sẽ chu toàn mọi việc. Cưới Hoài Bích là chuyện duy nhất mà bà ta cảm thấy đứa con trai kém cỏi của mình đã là đúng.
Sự xuất hiện của Hoài Bích khiến Khang Thiếu Đình càng thêm rối loạn. Mới có mấy ngày mà giờ anh đã không biết mở miệng thế nào với cô để hai người có thể vui vẻ nói cười với nhau như trước. Có lẽ tại anh không ngờ lúc gặp lại, cô bỗng dưng trở nên rộng lượng thế này. Người con gái từng mắc bệnh đòi hỏi sự chung thủy thái quá trong tình yêu và kiên quyết rời bỏ khi phát hiện anh rung động trước một người con gái khác giờ đây lại có thể nói chuyện với anh bằng ngữ điệu bình tĩnh đến lạnh lùng: “Em cũng có trách nhiệm nhất định trong cái chết của cha. Nếu em không ngang bướng bỏ mặc mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà để về nhà mẹ đẻ ở lâu như vậy thì chắc sẽ tránh được nhiều chuyện bất hạnh. Cô Nhan Khai Thần là thư kí của anh, bởi vậy, em sẽ không bao giờ nhờ cô ấy làm việc nặng nhọc, như thế cô ấy cũng không bị nghi ngờ, mà anh cũng đỡ phải hao tâm tổn trí.”
“Hoài Bích! Thực ra chuyện này...” Khang Thiếu Đình định giải thích nhưng bị Hoài Bích ngắt lời không chút do dự. “Vú Ngô đã kể hết cho em nghe rồi. Anh là Quân đoàn trưởng, giờ lại là chủ gia đình,anh còn phải ra ngoài dàn xếp mọi chuyện liên quan đến việc tang của cha, bởi vậy mấy chuyện vụn vặt trong nhà anh không cần nhúng tay vào. Còn về chuyện điều tra hung thủ thì chẳng qua củng chỉ một trong mấy người đó thôi, mà họ cũng bị nhốt hết rồi. Có điều, bảy ngày nữa phát tang, anh sẽ phải lo nhiều chuyện hơn, vì vậy giờ cũng cần giữ sức khỏe.”
Hoài Bích nói xong liền đi thẳng về phía phòng của Nhan Khai Thần. Tuy Khang Thiếu đình không biết vì sao cô phải gặp Nhan Khai Thần nhưng anh không thể nói gì hơn trước mớ lý luận không còn chỗ phản bác của cô. Có điều, anh hiểu rõ Hoài Bích không phải là người thích đào bới chuyện thị phi. Nếu giao toàn bộ việc trong nhà cho cô thì đúng là chẳng có gì phải bận tâm nữa cả.
Về phần Hoài Bích, mặc dù cô không nhắc chữ nào đến chuyện trăng hoa của Khang Thiếu Đình nhưng không có nghĩa cô chấp nhận chuyện đó. Đặc biệt khi giao đấu trực điện với tình địch thì sự ghen tuông không thể đè ép lập tức bùng lên như ngọn lửa, thiêu đốt lý trí của cô. Cô liếc nhìn người con gái trông có vẻ yếu đuối trước mặt, thầm đánh giá với tốc độ nhanh nhất có thể rồi dõng dạc chất vấn: “Cô là thư kí của chồng tôi phải không?”
“Đúng vậy, thưa mợ Cả. Tôi tên là Nhan Khai Thần.” Nhan Khai Thần biết người mới đến không mang thiện ý với mình, nhìn đôi mắt trừng trừng và đôi mày xếch lên của đối phương là nàng phát hiện ra ngay.
Đỗ Hoài Bích lạnh lùng nói: “Tôi tin cô không phải hung thủ hại chết Tư lệnh. Nhưng nếu cô tự cho rằng mình vô tội thì tốt nhất hãy làm giống như mọi người để chứng tỏ mình trong sạch.”
“Ý cô là tôi tự động vào nhà lao ư?” Không cần nói nàng cũng hiểu Đỗ Hoài Bích đang muốn thể hiện quyền lực và uy tín của một bà vợ danh chính ngôn thuận, nhưng nàng đã thề với lòng mình rằng cả đời này sẽ không bao giờ bước chân vào nhà lao lần nữa, nên mặc dù đối phương là vợ của Khang Thiếu Đình thì nàng cũng không thể thỏa hiệp. “Tôi tin cây ngay không sợ chết đứng. Tôi cho rằng làm bộ làm tịch để xóa bỏ sự nghi ngờ của mọi người đối với mình chỉ là hành động thừa thãi.”
“Đây là phủ họ Khang, cô buộc phải làm theo lệnh của tôi!” Đỗ Hoài Bích không ngờ miệng lưỡi Nhan Khai Thần lại sắc sảo như vậy, nên cô càng ác cảm.
Đối diện với lời cảnh cáo của cô, Nhan Khai Thần vẫn coi như không. “Nếu tôi là kẻ hầu người hạ của quý phủ, hoặc tôi là thê thiếp của Thiếu Đình thì đương nhiên tôi phải nghe lệnh cô. Nhưng tôi là thư kí của Thiếu tướng, nên chỉ mình Thiếu tướng mới có quyền ra lệnh cho tôi.”
Lời phản bác của Nhan Khai Thần khiến lửa giận trong người Đỗ Hoài Bích bốc lên phừng phừng, hận đối phương được nuông chiều quá đến độ không còn coi ai ra gì, cậy được Khang Thiếu Đình che chở, ngay đến cô, nàng cũng không thèm đếm xỉa. Mặc dù ban đầu Hoài Bích cũng có ý định mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng đối diện với con người vênh váo, ngang ngược, cô không thể nhịn được nữa. “Cô đừng tưởng được Thiếu tướng nâng đỡ mà có thể ngang ngược, ngông cuồng. Còn nữa, tôi đây không phải Phượng Chí, cô cũng không phải Triệu Tứ.”
Mấy năm trước,cả nước xôn xao về một vụ ngoại tình, Nhan Khai Thần cũng từng nghe phong thanh chuyện này. Nàng biết Đỗ Hoài Bíc đang ngầm chế giễu và mắng mình, nhưng nàng không hề nao núng, tươi cười đáp lại: “Phẩm hạnh của mợ Cả không những không hề thua kém Phượng Chí mà thậm chí còn vượt trội, còn mợ so sánh tôi với Triệu cô nương thì e lại đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi xuất thân bần hàn, làm sao bằng Triệu cô nương con nhà quyền quý, lại được đi du học ở Tây về, thế mà cô ấy lại chạy theo trai, tự nguyện làm vợ hờ không danh phận của Trương công tử. Một kẻ nghèo khó suốt đời như tôi làm sao sánh được với chí hướng của cô ấy. Nhưng đúng là có một điểm cô ấy không bằng tôi, cái anh Trương Hán kia nổi tiếng đào hoa, lăng nhăng, không biết có bao nhiêu cô gái đã trúng tiếng sét ái tình của anh ta; nhưng Thiếu tướng thì hoàn toàn khác, chí ít anh ấy không hề làm thế với tôi.”
Nhan Khai Thần tuôn một tràng khiến Đỗ Hoài Bích á khẩu không thể phản bác câu nào. Dù cô có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thực là Khang Thiếu Đình đã thay lòng đổi dạ, trái tim anh đã không còn chỗ dành cho cô thì cô đấu đá tiếp để làm gì? Cô hận người đàn bà trước mặt, nhưng cô còn hận Khang Thiếu Đình hơn! Phần lớn ân oán giữa đàn bà là do sự vô trách nhiệm của đàn ông gây nên. Hoài Bích cảm thấy đáy mắt mình có dòng lệ chực tuôn trào, bèn cắn răng gắng nuốt nó vào trong. Tuy cô đã thất bại trong cuộc đối đầu này nhưng vẫn phải ung dung quay bước, bởi cô không thể để lòng tự tôn của mình gục ngã.
Nhan Khai Thần thấy Hoài Bích đột nhiên quay mặt đi, đoán chắc đối phương chẳng thấy dễ chịu gì, nhưng lời đã thốt ra khỏi miệng thì có muốn hối hận cũng không kịp. Vả lại, cái kim trong bọc sớm muộn gì cũng lòi ra. Vừa lúc ấy, vú Ngô tất tưởi chạy tới, mặt tỏ vẻ phẫn nộ, nói: “Mợ Cả! Đã tra ra kẻ hạ độc rồi. Dưới gầm giường của chồng vú Thúy có một miếng Phúc Thọ cao và một ít tiền franc nữa. Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, đáng bị băm vằm thành nghìn mảnh.”
Tất cả mọi người đều không ngờ chồng vú Thúy lại là hung thủ. Từ trước đến giờ, chồng bà ta làm việc rất chăm chỉ và nhanh nhẹn, chỉ phải cái hay đánh bạc. Tuy nhiều lần vú Thúy thanh minh chồng mình chỉ tham gia cá cược chút cho vui, chứ không có gan giết chủ nhà để lấy tiền trả nợ, nhưng chứng cứ bày ra rành rành, chồng bà ta lại đột nhiên mất tích nên càng chứng tỏ ông ta có tật giật mình. Ban đầu, người ta chỉ nghi ngờ, nhưng sau khi Khang phu nhân biết tin ông ta chạy trốn thì bà ta không tin bất cứ lời nào của vú Thúy nữa. Những ngày sau đó, tất cả người hầu dù chỉ có chút ít tình cảm với phủ họ Khang đều mắng hai vợ chồng nhà họ bán đứng chủ nhân. Vú Thúy thấy mình oan ức nhưng chẳng biết kêu ai, đành tìm đến cái chết để chứng minh sự trong sạch.
Điều khiến Khang Thiếu Đình khó chịu nhất chính là thấy phụ nữ gào khóc, dù sao trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, anh không muốn tham gia vào nữa, để Hoài Bích tự giải quyết. Hoài Bích thấy chuyện này rất kì lạ, liền bảo mọi người canh chừng không cho vú Thúy có cơ hội tự sát. Trở về nhà chính, thấy Khang Thiếu Đình lặng lẽ đứng bên linh cữu của cha, không nói năng gì, cô liền đến bên, nhẹ nhàng bảo: “Chuyện đã rồi, có buồn bã cũng không thể bù đắp lại được. Anh hãy cố lấy lại tinh thần, lo liệu hậu sự của cha cho vẹn toàn.”
“Hung thủ mà ta vừa bắt được chưa chắc đã là hung thủ thật sự.” Ngay từ đầu, Khang Thiếu Đình đã có cảm giác vụ huyết án trong tiệc cưới của mình có liên quan đến cái chết của cha. “Chuyện lần trước và chuyện lần này trùng hợp đến kinh ngạc. Bất kể về cách thức thực hiện hay bố trí đều giống như cùng một hội làm. Anh nghi thế lực đó đang liên tục giám sát chúng ta. Không những vậy, hung thủ thực sự có khả năng vẫn còn ở trong phủ.”
Suy đoán của Khang Thiếu Đình khiến Hoài Bích lo lắng. Đội lính gác đứng canh dày đặc khắp nơi trong phủ không khiến cô có cảm giác an toàn hơn, mà những hoài nghi của Khang Thiếu đình có vẻ là thật, tên sát thủ ẩn nấp trog bóng tối chắc chắn sẽ không dừng tay ở đó. “Nếu vậy thì đáng sợ quá! Kế sách duy nhất bây giờ là phải gia tăng số lính gác, bất luận ai vào phủ đều phải kiểm tra nghiêm ngặt. Chỉ có điều, nếu kẻ gian vẫn đang ở trong phủ thì mình phải làm sao?”
“Nếu hắn chỉ có một mình thì chắc vẫn đối phó được, sợ nhất là thế lực đen tối đứng phía sau trợ giúp cho hắn, hoặc có thể nói đó là một tổ chức. Anh nghĩ việc cha bị người ta hãm hại, tám, chín mươi phần trăm có liên quan đến chính phủ mới. Cha muốn nâng đỡ hội Tôn Khoa của chính phủ mới, thêm vào đó Uông Tinh Vệ nhiều lần khích cha đến Nam Kinh, tất cả những điều này chắc chắn là sự khiêu khích trong mắt của bè lũ Tưởng hệ đang gặp nhiều bất lợi. Mọi người đều biết hội Uông Tinh Vệ không có đủ quân quyền, chỉ cần chính phủ mới không thể điều động được tất cả binh lực thì thế lực Tưởng hệ tất nhiên sẽ được nắm giữ chính quyền trở lại. Nhưng cha lại lội ngược dòng nên mới rước họa vào thân. Nếu quả thực là vậy thì e rằng mối thù này muốn báo cũng rất khó.” Khang Thiếu Đình đau lòng vì cha trở thành vật hi sinh của chính trị, đồng thời còn cảm thấy vô cùng bất lực vì đất nước nội chiến loạn lạc, các đảng phái không ngừng đấu đá lẫn nhau.
“Haizz... Chính trị nghĩa là không giết người sẽ bị người giết hại. Đó là chiến trường không nhuốm máu nhưng lại khó tránh khỏi bị kẻ khác ám toán.” Hoài Bích than thở, thoắt nhiên cảm thấy nguội lạnh với hết thảy mọi sự. Lấy chồng làm chính khách chẳng khác gì chuẩn bị trở thành quả phụ, bởi chẳng biết khi nào chồng mình sẽ trở thành mục tiêu bị hại tiếp theo. Cô chăm chú nhìn khuôn mặt điển trai và đầy vẻ can trường của Khang Thiếu Đình, khuôn mặt ấy giờ đây trông u ám và ủ rũ, mất hết thần thái từng có. Nỗi oán hận tưởng chừng không thể nào tha thứ giờ bỗng nguôi ngoai đi ít nhiều. Một dòng nước đỏ tươi đột nhiên đập vào mắt cô, màu đỏ ấy chảy ra từ bàn tay đang nắm chặt của anh. Cô dịu dàng kéo tay anh lại, ấp ủ nắm đấm nhỏ máu trong lòng bàn tay mình. Cô biết đó chính là nước mắt của anh.
Phó quan Vương có chuyện cần báo cáo nên vội vào nhà tìm Khang Thiếu Đình, vô tình bắt gặp cảnh tượng trên, ông ta đứng bên cửa, khẽ đánh tiếng: “Thưa Thiếu tướng! Ngoài phủ có người của phòng đặc cảnh xin gặp.”
“Họ đến làm gì? Ông bảo tôi ra ngoài rồi.” Khang Thiếu Đình giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, bảo Hoài Bích tránh đi trước.
Phó quan Vương bước đến, thưa tiếp: “Người đến tìm Thiếu tướng là nhân viên của phòng cảnh sát đặc biệt mới được thành lập. Họ có tất cả mười người, đứng đầu là Trưởng phòng Tiết Vân Tần, anh ta nói đích thân đến đây để điều tra nguyên nhân cái chết của Tư lệnh.”
Nghe thấy ba chữ “Tiết vân Tần”, Khang Thiếu Đình nhíu chặt hàng mày, nói: “Chuyện này vừa mới xảy ra, sao anh ta biết tin nhanh thế nhỉ? Hơn nữa, tôi đã phong tỏa mọi thông tin, cho dù trong phủ có gian tế thì cũng không thể thần tốc đến độ này được. Chẳng lẽ...”
“Thiếu tướng nghĩ họ có liên quan đến chuyện này sao?” Phó quan hỏi.
Khang Thiếu Đình không dám khẳng định, chỉ có điều trực giác mách bảo anh rằng thời gian không thể trùng hợp một cách ngẫu nhiên đến vậy. “Nếu không phải thì điều đó chứng minh một chuyện khác.” Nội tình chuyện này cũng do cha kể cho anh nghe, ban đầu anh còn không tin. “Nghe nói nội bộ Tưởng hệ muốn làm suy yếu thế lực CC1 do anh em họ Trần lãnh đạo, Tưởng Giới Thạch đã biệt phái mười sĩ quan sang Đức tham gia khóa huấn luyện đặc biệt để chuẩn bị thành lập Phục Hưng xã, một tổ chức bí mật hòng cân bằng thế lực với CC. Bởi vậy, trước khi chính thức thành lập, chúng cắt cử các thành viên trong tổ chức đến từng tỉnh thành để giám sát và kiểm tra nhằm hạn chế phạm vi thế lực của CC. Nhưng trung tuần tháng này, Tưởng Giới Thạch đã bị hạ bệ, chắc chắn vì muốn ông ta được trở lại vũ đài chính trị nên đám người này đã bắt đầu hành động. Nếu quả thực Tiết Vân Tần liên quan đến bọn chúng thì tôi phải ra đó gặp anh ta mới được. Ông lập tức điều động tất cả nguồn lực, buộc phải điều tra ra gốc gác của anh ta trong thời gian ngắn nhất.”
1. Viết tắt của cụm từ Central Club, có nghĩa là “Tổ chức câu lạc bộ Trung ương“. Đó là một phái hệ chủ chốt của Quốc dân Đảng, do hai anh em Trần Lập Phu và Trần Quả Phu lãnh đạo.
2.
Phó quan Vương lập tức nhận lệnh. Sau khi mời người của phòng đặc cảnh vào phủ, ông ta liền bắt tay điều tra manh mối.
Khang Thiếu Đình thong thả bước xuống lầu, Tiết Vân Tần quay lại, bốn mắt giao nhau. So với lần gặp gỡ đầu tiên thì sắc mặt Tiết Vân Tần trông lạnh nhạt hơn rất nhiều, thậm chí hắn còn giản lực luôn phần chào hỏi xã giao, giọng nói khiến người khác cảm thấy bức bách. “Xin phép cho tôi bỏ qua mấy lời khách sáo! Tôi rất tiếc vì lệnh tôn gặp phải chuyện bất trắc, nhưng việc nào ra việc nấy,theo trình tự thì phòng đặc cảnh chúng tôi vẫn phải lập án điều tra. Vì không muốn để Thiếu tướng nghĩ chúng tôi làm việc không tận tâm tận lực, tôi đích thân đến đây mong Thiếu tướng trợ giúp phá án, đồng thời mời Thiếu tướng và những nghi phạm có liên quan đến án mạng về đồn cảnh sát.”
“Trưởng phòng tận tâm với công việc quá! Nhưng gia phụ chẳng qua đột ngột phát bệnh nên qua đời thôi, không cần cảnh sát các ngài phải mất công điều tra làm gì. Huống hồ, cùng lắm thì các ngài chỉ là một phòng cảnh sát, không phải quân đội chính quy, chưa đến lượt ngài nhúng tay vào đâu.” Dứt lời, Khang Thiếu Đình giơ tay ra hiệu tiễn khách.
Khóe môi Tiết Vân Tần khẽ giật giật, hắn nói: “Phòng đặc cảnh được thành lập chuyên để phục vụ cho các quan chức trọng yếu của chính phủ như Thiếu tướng đây. Đã có người báo án quý phủ lạm dụng tư hình, không thông qua phía cảnh sát đã tự ý xử phạt nghi phạm. Làm vậy là không hợp pháp. Mong Thiếu tướng toàn tâm toàn ý phối hợp với phía cảnh sát để điều tra chân tướng sự việc, tránh để sau này lệnh tôn phải chịu tiếng xấu. Thiếu tướng là người thông minh, ắt hiểu điều này.”
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Khang Thiếu Đình nhướng mày, có vẻ không muốn thỏa hiệp chút nào. Đám binh sĩ dưới quyền anh thấy vậy liền rầm rập xông vào đại sảnh, chĩa súng bao vây đám người của Tiết Vân Tần. Khang Thiếu Đình nói tiếp: “Ở nơi dành cho quân nhân, tôi chỉ tuân theo quân lệnh. Chuyện của gia phụ không dám phiền Trưởng phòng Tiết quan tâm. Thứ cho tôi không thể tiễn khách!” Nói xong, anh quay lưng, để súng ống thay mình xua bọ họ ra khỏi phủ.
Các quan chức đến phủ cùng phòng đặc cảnh thấy Khang Thiếu Đình trở mặt thì tức giận đến mức chỉ muốn rút súng tử chiến một trận, nhưng Tiết Vân Tần lập tức ra lệnh không được phản kháng. Trông thấy ánh mắt sáng rực như hai ngọn đuốc của hắn, Khang Thiếu Đình có phần sững sờ. Tiết Vân Tần gằn giọng: “Nếu Thiếu tương quyết ý công tư bất phân, coi thường quốc pháp thì...” Vừa nói, hắn vừa khẽ giơ cánh tay lên như thể sẵn sàng nghênh chiến. “...thì cứ thử xem!”
Vừa dứt lời, thuộc hạ của hắn liền đặt tay vào khẩu súng giắt ở lưng, ngạo nghễ ngẩng cao đầu, khí thế hừng hực. Mặc dù binh sĩ bốn phía liên tục mở chốt an toàn nhưng dường như phía cảnh sát không hề run sợ. Là thống soái, Khang Thiếu Đình biết rõ mình đang phải đối mặt với một ván bài cầm chắc phần thua. Nếu cố tình xông lên thì chỉ tổ bị người khác tóm đuôi, đã thế lại đúng ý của ai đó. Mà thuộc hạ của anh đều là bậc thầy của hổ báo, không bao giờ chịu để người khác chơi rắn. Bị đối phương khích tướng, ai nấy đều muốn liều mạng xông lên, làm sao chịu bỏ qua cho được! Giờ chỉ có hai lựa chọn bày ra trước mắt anh: Giết hoặc không giết. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một bóng hồng xinh đẹp, thanh tú hiện ra trước mắt anh...
“Tôi tình nguyện chấp nhận điều tra! Tất cả các nghi phạm trong phủ cũng đều tình nguyện vào đồn cảnh sát. Chỉ khi chấp nhận để cảnh sát điều tra thì chúng tôi mới được hoàn trả sự trong sạch.” Nhan Khai Thần xuất hiện để hóa giải mối nguy nhãn tiền cho Khang Thiếu Đình. Nàng nói xong, những người hầu khác đều nhao nhao hưởng ứng đồng ý cho cảnh sát thẩm vấn để xóa sạch tội danh. Mọi người làm vậy là muốn giúp Khang Thiếu Đình có đường rút lui, nhưng anh không định nhận ý tốt đó.
Anh quay lại, trợn mắt nhìn Nhan Khai Thần, gạt nàng sang một bên, nói: “Chuyện này không liên quan gì đến em! Tránh ra chỗ khác!”
Hoài Bích nghe tin chạy đến, chứng kiến cảnh ấy, không muốn đôi bên phải dùng đến vũ lực để giải quyết mâu thuẫn, cô liền bước tới khuyên can. Giờ đây, mọi điều hay lẽ phải đều không lọt vào tai Khang Thiếu Đình, nhưng đến lúc phải thực sự giết người thì anh lại bắt đầu do dự, không muốn phá vỡ cục diện đóng băng hiện tại. Trong khi đó, Tiết Vân Tần đột nhiên áp sát, đến khi Nhan Khai Thần lao tới chặn đường như một mũi tên, hắn mới chịu dừng bước. Cùng lúc ấy, chiếc còng tay bằng đồng sáng loáng cũng tự động bập vào hai cổ tay nàng.
Một giây lửa giận bùng phát, Khang Thiếu Đình hạ tay xuống, anh muốn phát động cuộc huyết chiến không danh chính ngôn thuận này. Đỗ Hoài Bích thấy vậy liền hốt hoảng xông ra, kịp thời nắm lấy bàn tay vẫn chưa cầm máu của anh. Cùng lúc đó, Tiết Vân Tần nhân cơ hội kéo Nhan Khai Thần ra phía sau. Khang Thiếu Đình chỉ chậm hơn đúng một giây. Cảnh tượng giương cung giương kiếm bỗng nhiên biến thành trận chiến tình cảm của bốn người, cũng nhờ thế mà hai phe cũng nguội bớt mấy phần sát khí. Cuối cùng, Tiết Vân Tần chủ động nhượng bộ, thỏa thuận với Khang Thiếu Đình: “Thiếu tướng, hôm nay tôi đến đây đúng là có phần đường đột, nhưng cũng mong ngài bớt giận, nghe tôi nói vài lời. Nếu nghe xong mà Thiếu tướng vẫn không muốn thay đổi ý định ban đầu thì tôi không dám miễn cưỡng nữa.” Khang Thiếu Đình cũng không muốn tỏ ra mình là người hẹp hòi nên miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị của hắn.
Hai người vào thư phòng. Khang Thiếu Đình ra hiệu cho Tiết Vân Tần ngồi xuống, nhưng giọng điệu rất thờ ơ. Tiết Vân Tần vờ như không nhìn thấy, vẫn đứng nói: “Chắc trong lòng Thiếu tướng cũng hiểu, cá chết của lệnh tôn chỉ có thể do người trong phủ gây ra. Không phải tôi coi thường năng lực của Thiếu tướng, nhưng nếu mọi hoạt động trong phủ đều bị kẻ gian nắm rõ như lòng bàn tay thì rất khó điều tra ra chân tướng. Chẳng lẽ Thiếu tướng cho rằng một người bình thường có gan làm được chuyện tày đình như vậy? Còn tại sao tôi biết chuyện này thì là điều cơ mật, không tiện nói rõ, giờ manh mối duy nhất là mấy nghi phạm trong phủ, bởi vậy, mong Thiếu tướng giao họ cho phòng đặc cảnh. Tôi có thể đứng ra đảm bảo họ sẽ được an toàn. Hơn nữa, chỉ khi cảnh sát nhúng tay vào thì hung thủ ẩn nấp trong bóng tối mới chuyển sự chú ý sang chúng tôi, như vậy Thiếu tướng cũng có thể nắm lấy cơ hội này mà điều tra rõ chân tướng. Nếu vụ án có tiến triển mới, tôi sẽ nhanh chóng báo cáo cho Thiếu tướng, không những vậy, tôi đảm bảo sau khi thẩm vấn rõ ràng sẽ cho người đưa họ về tận phủ.”
Tiết Vân Tần thấy Khang Thiếu Đình không nói gì cho rằng anh đang cân nhắc giữa lợi và hại. Hắn vội chớp thời cơ, báo luôn một vụ án khác: “Ngoài ra vẫn còn một án mạng nữa. Mục sư Vương của nhà thờ Joseph đã mất tích hơn một tháng nay, gần đây, những người đi đào cát mới tìm thấy thủ cấp của ông ấy. Chúng tôi xác định nạn nhân đã bị hại vào tháng trước. Mà người cuối cùng gặp mục sư Vương lại chính là phu nhân của Thiếu tướng.”
“Anh nói vậy có căn cứ gì không?” Khang Thiếu Đình vốn đã dao động, nhưng khi nghe đối phương nói Hoài Bích có liên quan đến cái chết của mục sư Vương thì anh tuyệt đối không tin.
Tiết Vân Tần nghiêm nghị nói: “Nếu Thiếu tướng không tin thì hỏi quý phu nhân khắc rõ!”
“Dù vợ tôi có từng gặp mục sư thì cũng không đồng nghĩa với việc cô ấy liên quan đến cái chết của ông ấy.”
“Bởi vậy mới cần mời phu nhân kể lại tình huống hôm đó để cảnh sát có thêm manh mối. Đây là chúng tôi muốn mời phu nhân giúp sức phá án chứ không phải coi phu nhân là nghi phạm. Sau khi hỏi rõ các thông tin, tôi sẽ đưa phu nhân về phủ bằng xe công.”
Tiết Vân Tần nói rất hợp tình hợp lý, thái độ lại khiêm nhường khiến Khang Thiếu Đình cảm thấy ình lấy lại được thể diện. Có điều, để người của phòng đặc cảnh tự do đưa người phụ nữ của mình đi thì gã đàn ông nào nhịn nổi, huống hồ,nếu để người ngoài biết được, không khéo lại trở thành trò cười cho người ta đàm tiếu.
“Thiếu tướng yên tâm! Chỉ những anh em thân thiết của tôi mới biết về chuyến viếng thăm đường đột này, những người khác hoàn toàn không hay biết. Hơn nữa, tôi đảm bảo họ sẽ không để lộ ra ngoài nửa chữ. Phu nhân và thư kí của quý phủ sẽ ngồi xe riêng của tôi về đồn trước,số nghi phạm còn lại sẽ do cảnh sát áp tải về đồn sau. Tôi sắp xếp như vậy, Thiếu tướng có tán đồng chăng?”
Mặc dù trong mỗi trận đấu tâm lý, Tiết Vân Tần đều nắm chắc phần thắng, nhưng lần nào trước khi ngả bài, hắn cũng thấp thỏm chẳng khác người thường. May mà sau một lúc trầm tư suy nghĩ, Khang Thiếu Đình đã đồng ý với đề nghị của hắn.
Những lúc như vậy, nụ cười dưới lớp mặt nạ của Tiết Vân Tần luôn rạng rỡ hơn thường ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.