Như Ý

Chương 6:




Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thanh bị gọi vào Mai viên, được dăn dò kĩ lưỡng giao cho nhiệm vụ bí mất đem Như Ý đến một chỗ xa hơn. Hoàng Thanh cẩn thận nghe rõ từng câu từng chữ trong lời nói của Triển phu nhân, sau đó đi tới trà hành trong thành của Triển gia, chờ Vương quản sự bàn chuyện xong với Triển Hồng Tề, liền báo lại không sót chữ nào.
Sai lầm lớn nhất của Triển phu nhân chính là không biết Hoàng Thanh đã sớm phản bội, không còn là người phe mình nữa.
Triển Hồng Tề sau khi nghe xong, cúi đầu trầm tư một lúc lâu, quyết định tương kế tựu kế"Ngươi liền dựa theo những gì mẹ ta giao phó mà làm"
"Thiếu gia, ý của ngài là......"Vẻ mặt Hoàng Thanh có chút không xác định.
"Tìm người theo dõi điều tra cô nương ta thích là ai, nhà ở nơi nào, sau đó sẽ phái người đi bắt nàng, đưa nàng đi theo ý của mẹ ta!"
"Thiếu gia?"Hoàng Thanh vô cùng kinh ngạc kêu lên, không có cách nào hiểu được ý nghĩ của thiếu gia. Thiếu gia thật sự muốn làm theo ý của phu nhân, đưa thiếu phu nhân đi sao?
"Ngươi trước hết nghe ta nói cho xong đã."Triển Hồng Tề nhìn hắn một cái, trầm tĩnh nói.
"Dạ"
"Bảo ngươi cứ làm theo ý của mẹ ta, là để ngươi dựa theo giao phó của mẹ ta mà làm việc, không có nghĩa là ta sẽ để cho ngươi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Ngược lại, ta sẽ lợi dụng cơ hội này, mang danh nghĩa bảo vệ Như Ý mang nàng về phủ."
Hoàng Thanh bừng tỉnh đại ngộ."Nhưng ngài làm như vậy thì phía phu nhân tính sao đây?"
"Ngươi không nói, mẹ không nói, thì không có ai biết chuyện Như Ý gặp nạn là do mẹ gây nên. Về phần người đã chết, đột nhiên sống sờ sờ bị ta mang về nhà, mẹ có lẽ sẽ cảm thấy có chút khó chịu, nhưng ta sẽ không truy cứu, hi vọng mẹ biết lỗi tỉnh lại, không mắc thêm sai lầm nữa."Đây là kết quả tốt nhất.
Sau khi thương lượng cùng Hoàng Thanh ra được một kế hoạch vạn vô nhất nhất ( Không có sơ hở ) Triển Hồng Tề liền rời Trà hành, đi tới chỗ ở của Như Ý. Nương tử khả ái đơn thuần của hắn quả nhiên nghe lời, không tự đi giao hàng một mình, ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn tới.
Vừa nghe thấy tiếng vó ngựa, Như Ý lập tức từ trong nhà chạy đến."Sao lại đến trễ như vậy, có chuyện gì xảy ra không?"
Nàng lo lắng nhìn hắn từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Triển Hồng Tề không trả lời, đột nhiên nghiêng người, nhanh chóng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhăn đang ngước lên của nàng .
Nàng ngẩn ngơ, khuôn mặt cũng đỏ lên.
"Ta muốn nàng"Hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu, ôn nhu nhìn ngắm nói với nàng.
Như Ý không biết làm sao đối mặt với hắn, gương mặt hồng đến mức không thể hồng hơn. Tướng công của nàng là người to gan trắng trơn đến vậy sao > Ban ngày ban mặt hắn vừa ôm vừa hôn nàng, còn ngắn gọn dứt khoát nói muốn nàng như vậy, hại nàng cảm thấy thật xấu hổ, lại thấy có chút vui vẻ.
Hắn nói muốn nàng, trong lòng thoáng chốc ngọt ngào, giống như rót mật vậy.
"Nàng đây, nghĩ muốn ta sao?"
A, hắn hỏi như vậy, nàng biết trả lời như thế nào?
Đưa mắt nhìn người đang khẽ cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Triển Hồng Tề nhất thời không kìm chế được cúi đầu lần nữa
chiếm lấy môi nàng, trằn trọc hôn một lúc lâu, sau mới lưu luyến ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn nàng thở gấp, ngượng ngùng đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn. Nương tử của hắn đúng là xấu hổ, thật đáng yêu.
"Hôm nay không phải nàng muốn đưa hàng vào thành sao?"Hắn ôn nhu hỏi. Nàng ở trong ngực hắn khẽ gật đầu một cái, vẫn mắc cỡ không muốn ngẩng đầu lên.
"Nàng cú vùi trong ngực ta như vậy sao? Vi phu không để ý, có điều hàng của nàng phải xử lý sao đây?"Khóe miệng hắnk hẽ nhếch, trêu chọc nàng.
Như Ý nghe vậy, mặc dù xấu hổ, nhưng vẫn nhanh chóng chui ra khỏi ngực hắn, sau đó cúi đầu, nhỏ giong nói: "Ta đi chuẩn bị một chút"Nói xong liền xoay người bỏ chạy.
Hắn buồn cười lắc đầu một cái,trước tháo yên xuống khỏi lưng ngựa, sau lại buộc ngựa vào xe kéo, đem toàn bộ hàng hóa chất lên
xe, sắp xếp xong xuôi mọi thứ mà vẫn không thấy người vừa chạy vào trong nhà ra ngoài.
nàng đang chuẩn bị cái gì, sao lại chuẩn bị lâu như vậy?
Hắn tò mò bước vào nhà tìm nàng, lại thấy nàng một mình ngồi yên trên ghế, gương mặt vẫn đỏ hồng như cũ, cười khúc khích, vô cùng khả ái khiến hắn không nhìn được mà lên tiếng trêu chọc nàng.
"Đang suy nghĩ gì, nụ hôn vừa rồi sao?"Hắn dựa vào bên tai nàng, êm ái hỏi. Như Ý cả người từ trên ghế nhảy dựng lên, khuôn mặt vốn đã đỏ, trong nháy mắt càng trở nên đỏ hơn.
"Ta.....Ta nào có, chàng.......chàng đừng nói lung tung!"
"Thật không có sao? Nếu như vậy phải chăng có ý, ta có thể hôn nàng lần nữa."Hắn xấu xa trêu đùa nàng.
"Chàng....ta......không để ý tới chàng nữa!"Nàng dẫm chân một cái, xấu hổ xoay người chạy ra khỏi phòng.
Triển Hồng Tề cười ha ha, sau đó đi ra ngoài, thay nàng khóa kĩ cửa, sau đó lên xe, lái xe lên đường. Mà nương tử đang xấu hổ của hắn, mặc dù ngồi ngay bên cạnh, cũng vẫn xoay lưng lại, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn! Hoặc là không dám nhìn hắn, tiếp tục xấu hổ. Thật là đáng yêu.
Có điều có một số việc, vẫn nên nói dớm cho nàng biết.
"Như Ý"Hắn nhẹ giong kêu,"Từ nay trở đi,nàng đừng tiếp nhân đặt hàng nữa, biết không?"
"Cuộc sống sau này của nàng đã có ta lo liệu, không cần phảo làm việc khổ cực như vậy,sẽ mệt mỏi"Hắn on nhu nói, trên mặt đều là thương tiếc.
"Nhưng ta không cảm thấy khổ cực, cũng hông cảm thấy mệt mỏi."Nàng lắc đầu một cái,"Những năm gần đây ta đều nhờ vào những lão bản kia mới có thể sống tốt như vậy, ta không thể đột nhiên nói dừng là dừng, chặt đứt đi nguồn hoàng của họ, không thể qua cầu rút ván."
"Ta sẽ bảo đảm nguồn cùng cấp cho họ"Triển Hồng Tề cam đoan nói.
"Nhưng bọn họ đều nói cá muối của ta khác với của người khác! Mặc dù ta không thấy vậy.... nhưng bọn họ sẽ nhận loại cá muổi khác sao?"Đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu, lo lắng hỏi: "Dù sao ta cùng nhàn rỗi, không bàng cứ tiếp tục làm đi, được không?"
"Không được, ta không muốn nàng quá mệt mỏi."
"Nhưng ta thực sự không thấy mệt mà"
"Chuyện này nàng sớm muộn cũng phải ngừng, sớm muộn mấy tháng có gì khác biết đâu?"
Như Ý không hiểu hắn nói sớm muộn là có ý gì, chẳng lẽ là chỉ sau khi nàng trở về Triển gia sao?
Thiếu phu nhân Triển gia không nên xuất đầu lộ diện làm người bán cá muối rong, chuyện này nàng biết, nhưng nghĩ đến sau này không thể cùng những đại thẩm, đại thúc, lái cá đại ca, đại tỉ đã trợ giúp nàng mấy năm nay tán gẫu,nàng đã thấy thật khổ sở.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"Triển Hồng Tề hỏi."Chàng liệu có cảm thấy ta cùng ở chung một chỗ làm ăn với những người buôn bán nhỏ như vậy khiến chàng cùng Triển gia mất mặt?"nàng cúi đầu nhỏ giọng nói."Nàng suy nghĩ gì vậy?"
hắn cau mày trả lời."Nếu như ta cảm thấy mất thể diên, thì làm sao có thể cùng đi với nàng chứ? Mặc dù hiện tại mọi người đa số là không biết ta, nhưng sớm muộn họ cũng sẽ biết ta là Triển thiếu gia, mà nàng là Triển gia thiếu phu nhân."
"Vậy thì vì cái gì?"
"Cái gì là sao?"
"Muốn ta không bán cá muối nữa."
"Vì sức khỏe của nàng"
Nàng trừng mắt nhìn, không hiểu ý tứ của hắn."Nhưng sức khỏe của ta không có vấn đề gì cả"
"Chờ nàng mang thai hài tử của ta liền có vấn đề."Hắn suy tư nhìn nàng một cái.
"A?"Như Ý ngẩn ngơ, khuôn mặt mới trở lại bình thường bỗng chốc lại đỏ bừng lên, mắc cỡ không biết làm sao. Hài.....hài tử?
"Nàng sao lại dẽ đỏ mặt như vậy?"Triển Hồng Tề cười ha ha, đưa tay ôm lấy nàng, siết chặt nàng trong vòng tay."Chàng đừng như vậy."Nàng mắc cỡ thấp giong giãy dụa, muốn tránh khỏi người hắn. Làm như vậy ở bên ngoài thật không thích hợp, hơn nữa bọn họ cũng săp đến gần cửa thành, càng ngày càng gần, nếu có người bắt gặp thì biết làm thế nào?
"Đừng động đậy. Nàng làm ta rớt khỏi xe ngựa bay giờ."
Như Ý lập tức cứng đờ, không dám cử động lộn xộn.
Triển Hồng Tề khóe miệng nhếch lên, vô thanh vô tức mỉm cười, trong lòng có cảm giác thật thỏa mãn và hạnh phúc, mặc dù nàng cứng ngắc như tượng cây đầu gỗ vậy.
Hắn chưa từng nghĩ tới cuộc sống bình thường cũng có thể hạnh phúc như vậy.
Nhưng ngày này, mỗi sáng hắn cùng nàng đi làm việc, mặt trời lặn mới ngừng, bên người không có tôi tớ hầu hạ, ra ngoài cũng chỉ ngồi trên xe ngựa đơn sơ! thực tế chỉ là một tấm gỗ có bốn bánh xe làm thành xe đẩy, nếu có người đổi ngựa thành bò liền biến thành xe bò. mỗi ngày làm việc cực khổ cùng lắm cũng chỉ kiến được mấy văn tiền, cầm đến khen thưởng người làm cũng cảm thấy hẹp hòi, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng vui mừng cùng thỏa mãn.
Hắn nghĩ, hắn biết công việc cùng cuộc sống này không liên quan đến giàu có hay nghèo khổ, chỉ vì có nàng làm bạn bên người, chỉ đơn giản như vậy. Nương tử của hắn không đặc biệt xinh đẹp, cũng không giỏi cầm kì thi họa, vô cùng bình thường, nhưng cũng thật kì lạ, nàng lại có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn, khiến hắn thương tiếc, làm hắn muốn ôm nàng, yêu nàng,vì nàng làm tất cả mọi việc để khiến nàng có thể hạnh phúc mỉm cười.
Hắn nghĩ, Như vậy đại khái chính là thích, chính là.......yêu?
Khóe miệng hắn nâng lân thành một nụ cười, khẳng định một chuyện, đó chính là hắn yêu nàng.
Hắn yêu nàng
***
Sau khi đưa cá đến khách điếm Duyệt Lai, cùng tiểu nhị xác định và dỡ hàng xuống, Triển Hồng Tề muốn thay Như Ý nói với Kim lão bản sau này không thể tiếp nhận đơn đặt hàng nữa, liền từ cửa sau đi vào khách điếm tìm Kim lão bản nói chuyện này.
Điếm tiểu nhị vùa nhìn thấy hắn rời đi lập tức vẫy Như Ý,"Như Ý cô nương, đến đây một chút có được không?"Hắn nhỏ giọng kêu lên, còn nhìn về phía cửa sau của khách điếm, lo lắng hắn sẽ quay lại.
"Chuyện gì vậy, tiểu nhị ca?"Như Ý đi về phía hắn hỏi.
"Nam nhân đó cùng cô có quan hệ như thế nào?"Hắn tò mò hỏi.
"A?"Không nghĩ tới hắn sẽ hỏi đến vấn đề này,nàng liền ngẩn người."Gần đây cô giao hàng tới, hắn cũng đi theo, nghe nói đến những chỗ khác cũng vậy, hàng xóm láng giềng bát quái truyền ra, nói cô nuôi tiểu bạch kiểm."Điếm tiểu nhị nhỏ giọng nói với nàng.
"Cái gì?"Nàng ngây người.
"Bộ dạng hắn nhìn vừa trắng vừa gầy, tuyệt không giống nam nhân có thể gánh vác."Hắn nói tiếp: "mặc dù gương mặt hắn rất đẹp, cả người có một loại khí thế không nói ra lời, nhưng như vậy đối với cuộc sống gia đình không có ích lợi gì, cho nên, Như Ý cô nương, cô cần cân nhắc nha. Tiểu nhị ca vì tốt cho cô mới nói với cô những lời này. Nếu như cô muốn thành thân, tiểu nhị ca có thể giới thiệu, có rất nhiều người thich cô, len lén chạy đến hỏi thăm ta về cô, cô cũng đừng nên chọn một nam nhân trói gà không chặt mà khổ cả đời."
Hắn vừa dứt lời, một gã đại hán cao lớn khôi ngô liền đi từ cửa vào, điếm tiểu nhị vừa nhìn thấy lập tức lên tiếng kêu gọi đối phương.
"Ngưu Đại, ngươi tới thật đúng lúc, nhanh một chút tới đây, ngươi không phải vẫn muốn ta giới thiệu Như Ý cô nương cho ngươi biết sao? Như Ý cô nương đúng lúc đang ở đây, ngươi nhanh đến đây."
"Tiểu nhị ca....."Như Ý muốn mở miệng nói chuyện, lại bị ngắt lời.
"Như Ý cô nương, ta giới thiệu với cô, hắn gọi là Ngưu Đại, năm nay hai mươi hai tuổi, vẫn chưa lấy vợ. Hắn là người hiếu thuận, rất khỏe mạnh, hiện đang lam hộ vệ tại sòng bạc Như Lai, có hắn sẽ không có người dám gây chuyện, rất lợi hại đúng không?"
"Tiểu nhị ca, ta....."
"Ngưu Đại, nói chuyện đi, ngươi lại câm rồi à?"Điếm tiểu nhị huých huých kẻ thô lỗ bên cạnh.
"Như.....Như Ý cô, cô nương, nàng hảo."Ngưu Đại đỏ mặt, lắp bắp mở miệng.
"Ha ha, người này đang ngượng, lớn đến như vậy rồi, còn có thể đỏ mặt như vậy"Điếm tiểu nhị vui vẻ nói,"Như Ý cô nương, nàng cảm thấy hắn như thế nào? Thích không?"
"Nàng đã có người mình thích rồi."Một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên truyền đến.
Ba người đồng thời quay lại.
Nhìn thấy Triển Hồng Tề, Như Ý không nhìn được thở phào nhẹ nhơm, điếm tiểu nhị kinh hãi một chút, sau mới nhớ bên cạnh còn có chỗ dựa vững như núi, không khỏi ưỡn ngực. Còn Ngưu đại nhìn thấy tiểu bạch kiểm trong đồn đại, trong mắt nổi lên khinh bỉ.
"Ngươi nói người đó sẽ không phải là ngươi đi?"Điếm tiểu nhị mạnh dạn nói, dù sao có chuyện gì thì Ngưu đại sẽ nhúng tay vao.
"Không sai"
"Sách, thật là buồn cười, ai sẽ thích một tiểu bạch kiểm trói gà không chặt như ngươi chứ? Như Ý cô nương đương nhiên phải thích nam nhân cao ngất, giống như núi như Ngưu đại của chúng ta rồi"Điếm tiểu nhị quay đầu mỉm cười với Như Ý nói: "cô thấy ta nói có đúng không, Như Ý cô nương?"
Như Ý dùng sức lắc đầu, nhưng Đại Ngưu to lớn giống như núi. không phải, là Ngưu Đại, đã sải bước tiến về phía trước, hướng Triển Hồng Tề khiêu chiến nói: "Có bản lãnh thì tới đây, con gà còm."
Triển Hồng Tề nheo mắt, thong thả bước từng bước về phía trước.
"Không được"Như Ý lắc đầu kêu lên, muốn tiến đên ngăn cản, lại bị điếm tiểu nhị kéo mạnh sang mộ bên.
"Bên kia nguy hiểm, sang bên này, Như Ý cô nương"
"Không được, ta phải ngăn họ lại, ta......"Như Ý hốt hoảng quay đầu nhìn lại, lại bị chuyện diễn ra trước mắt dọa đến trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy Ngưu Đại hai tay nắm thành quyền, dùng sức đánh về phía Triển Hồng Tề, hắn lại duỗi tay một cái, dễ dàng cản lại cú đấm cơ hồ có thể đánh xuyên vách tường kia, sau đó thân hình nhẹ nhàng di động, liền đem cánh tay tráng kiện của đối phương bẻ quặt ra phía sau, khiến cho Ngưu Đại đau kêu lên thành tiếng, cầu xin tha thứ. Điếm tiểu nhị vừa nhìn thấy, đã sợ đến mức chân nhũn ra tại chỗ, nắm lấy cánh tay Như Ý, cả người ngồi trên mặt đất. Như Ý trừng mắt nhìn, nhất thời sững sờ, lập tức chạy đên bên Triển Hồng Tề, kéo tay hắn kêu lên: "Chàng mau buông tay, tay hắn hình như bị chàng bẻ gãy rồi."
"Trừng phạt đúng tội, lại dám mơ tưởng đến thê tử của người khác"Triển Hồng Tề tức giận chưa giảm, dùng sức đẩy Ngưu Đại sang một bên.
"Bọn họ không biết là ta đã thành thân. không phải lỗi của bọn họ."Như Ý vì đối phương liền nói đỡ.
"Cho nên ý nàng đây là lỗi của ta, hay là lỗi của nàng?"Triển Hồng Tề nheo mắt nói.
"Là lỗi của ta, thật xin lỗi."Nàng cúi đầu sám hối nói với hắn, hốc mắt nổi lên lệ quang.
Triển Hồng Tề vừa nghĩ tới có người mơ tưởng đến thê thử của hắn, hắn liền nổi giận, muốn đem tất cả những kẻ kia bắt tới, đánh bẹp từng người.
Như Ý là của hắn, ngay từ mười năm trước lúc hắn cưới nàng vào cửa, đã đánh dấu nàng thuộc về hắn, những người khác đừng mơ tưởng chạm vào một sợi lông của nàng, ngay cả tưởng cùng đừng tưởng.
Hắn nắm lấy tay nàng, trực tiếp kéo nàng lên xe ngựa,"Giá? một tiếng, con ngựa lập tức phóng về phía trước, rời khỏi hậu viện của khách điếm.
sau khi rời khỏi khách điếm, cơn giận của Triển Hồng Tề vẫn chưa hết, những cũng tiêu tán không ít, hơn nữa nhìn đến Như Ý ở bên cạnh biểu hiện nao núng giống như phạm tội tày trời, chờ bị phạt, khiến hắn tức giận cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Kế tiếp muốn đi đâu?"Hắn sho nhẹ một tiếng, mở miệng hỏi nàng, giọng nói đã khôi phục sự êm ái bình thường.
Nhìn thấy hắn khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, Như Ý không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rất sợ hắn tức giận, trên thực tế nàng sợ bất cứ ai tức giận, bởi vì nàng hoàn toàn không biết làm cách nào để trấn an một người đang tức giận. Trước đây khi còn ở Triển phủ, từ phu nhân, cho tới nha hoàn, khi có người nổi giận với nàng, dù nàng có nói hay làm cái gì, cũng chỉ khiến cho sự việc thêm hỏng bét mà thôi.
"Có thể tới Nam Hoàn phố không?Ta muốn mua vài món đồ"nàng nói.
"Nàng muốn mua cái gì?"
"Trong nhà không còn gạo, ta còn phải mua ít kim chỉ nữa, có bộ y phục bị rách, cần phải sửa lại một chút"nàng thành thật trả lời.
"Ta đã biết."Triển Hồng Tề gật đầu nói, kết quả lại đi qua phố Tây Môn. Xe ngựa đơn sơ tiến và phố buôn Phú Quý, làm cho người khác chú ý. Xe ngựa dừng lại ở trước cửa của Kim Chức tú phường ( đại loại giống cửa hàng vải, thêu, quần áo ).
Đây là tú phường lớn nhất,sang trọng, đắt tiền nhất trong thành Lâm An, hàng dệt thêu của bọn họ nổi tiếng cả nước, dùng vải vóc tốt nhất, thủ công tinh tế, giá tiền đắt, điều kì lạ nhất chính là, nghe nói nơi này có tiền cũng không chắc mua được quần áo, bởi điếm đã nhận đủ sinh ý đến tận sang năm, sư phó may áo mệt mỏi đến độ uy hiếp muốn từ công, ép lão bản hiện tại cuẩ tú phường chỉ tiếp nhận sinh ý của bộ phận nhân sĩ quyền quý, còn lại thì từ chối hết, bận bịu còn hơn tú phường ngự dụng trong kinh thành.
"Xuống đây đi."Triển Hồng Tề trước nhảy xuống xe ngựa, xoay người đưa tay đỡ nàng xuống xe.
"Chúng ta đến đây làm gì?"Như Ý không đưa tay cho hắn, ngẩng đầu nhìn tấm biển thiếp vàng đề"Kim chức tú phường", Nghi ngờ hỏi.
"Đương nhiên là tới may xiêm y cho nàng, nàng cần mua thêm chút y phục, bất kể ở nhà hay mặc ra ngoài đều cần có giày, mũ, áo khoác cùng áo choàng. Hiện đã vào mùa thu, mùa đông rất nhanh sẽ đến, những thứ quần áo này nên chuẩn bị trước."
Như Ý ngạc nhiên nhìn hắn, há hôc mồm cứng lưỡi nói không ra lời. Tướng công chẳng lẽ cho rằng Kim Chức tú phường là tú phường bình thường mà mang nàng đến đây mua thêm ý phục sao?"Chúng ta đổi hàng khác đi được không?"nàng nói.
"Tại sao?"
"Nơi này rất đắt"
"đây không phải chuyện nàng cần lo, nàng chỉ cần xem mình thích màu sắc hay dạng thức nào là được.Đến đây đi."Không nói một lời, hắn trực tiếp đêm nàng ôm từ trên se ngựa xuống, dắt tay nàng đi vào tú phường.
"Chờ một chút, chờ một chút"Như Ý liều chết muốn kéo hắn lại, có điều căn bản chỉ uổng phí khí lực.
"Ai nha, khách quan, hoan ngênh quang lâm."
Thấy có khách nhân vào cửa, chưởng quỹ lập tức tức từ sau quầy tiến ra ngênh đón. Tuy cô nương kia một thân bố y giản đơn sơ lậu, nhưng vị đại gia bên cạnh thì khác, y phục trên người hắn đứng là hàng tốt của kim chức tú phường bọn họ, nói cách khác người này là một đại gia có tiền không phú tức quý, hắn phải chào hỏi thật tốt nha.
"Lâm tú nương đâu?"Triển Hồng Tề mở miệng hỏi.
Lâm tú nương là tú nương, cũng là chưởng môn giả của kim chức tú phường, chẳng qua chuyện này có rất ít người biết được, sợ chuyện nữ tắc cầm quyền này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến buôn bán.
Chưởng quỹ vừa nghe hắn mở miệng tìm lâm tú nương, mặc dù có chút kinh dị, những vẫn bất động thanh sắc,"đại gia, ngài là muốn chỉ định Lâm tú nương làm công sao? Chuyện này không có vấn đề. có điều ngài có thể phải đợi một thời gian, bởi vì tú nương trong tú phường đều bận rộn cả rồi!"
"Phiền toái ngươi đi mời Lâm Tú Mai ra ngoài."Triển Hồng Tề ngắt lời hắn nói.
Lâm Tú Mai chình là tên của Lâm Tú nương, danh tự này người bình không thể biết, chưởng quỹ cặp mắt mở lớn, kinh nghi bất định nhìn Triển Hồng Tề một cái, lập tức gật đầu nói: "Đại gia xin chờ một chút."Sau đó, vội vã đi vào nội sảnh mời người.
"Chúng ta thừa dịp hiện tại đi mau."Như Ý vừa thấy chưởng quỹ rời đi, lập tức kéo tay Triển Hồng Tề dùng sức kéo hắn ra ngoài.
"Nàng làm sao vậy?"Triển Hồng Tề cảm thấy dở khóc dở cười.
"Nghe lời của ta đi mà, muộn sẽ không kịp."Nàng gấp gáp nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía nội sảnh, chỉ sợ chưởng quỹ quay lại, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp.
"Không kịp làm cái gì cơ?"
"trốn nha, Nhanh lên một chút."Nàng liều chết kéo hắn mà hắn lại không nhúc nhích cười tươi vô cùng, Triển Hồng Tề duỗi tay một cái, đem cả người nàng ôm vào trong ngực,"Rốt cuộc tại sao lại muốn trốn, có thể giải thích một chút không?"
"Tú phường này thật rất đắt tiền, người buông ta ra nhanh lên, không trốn bây giờ thì không kịp nữa rồi."Như Ý giãy giụa trong ngực hắn, vừa nói xong, liền nghe có tiếng bước chân từ trong nội sảnh truyền đến, hai bóng người một trước một sau nhanh chóng đi tới, cả người nàng cứng đờ, khóc không ra nước mắt ai oán kêu lên: "Không kịp nữa rồi."
Triển Hồng Tề thật rất muốn cười, có điều bởi Lâm Tú Mai đã tới trước mặt hắn, cùng kính cúi đầu chào, hắn chỉ đành cố nín cười buông Như Ý ra.
"Thiếu chủ."Lâm Tú Mai cung kính kêu lên, trên mặt hơi lộ ra vẻ lo lắng,"Ngài sao lại tới đây? Chấp sự không nói cho thuộc hạ ngài sẽ tới, có phải có chuyện gì sảy ra không?"
Thì ra Kim chức tú phường này lại là một bộ phận sinh ý của Triển gia, bất quá việc Triển gia là đối tác phía sau màn có rất ít người biết được.
"Không có gì, ta chỉ muốn đến làm mấy bộ y phục."
"Để thiếu chủ mặc sao? Còn......"Lâm Tú Mai cơ trí nhìn về phía bố ý cô nương thanh lệ đứng bên cạnh hắn, không biết quan hệ giữa thiếu gia và cô nương này là như thế nào? Mới vừa rồi hắn còn ôm cô nương đó!
"Để cho nàng mặc"Triển Hồng Tề hơi đẩy Như Ý về phía trước.
"Vị cô nương này là?"Nàng vẫn không rõthân phận của vị cô nương này.
"Thiếu phu nhân."Triển Hồng Tề trực tiếp công bố thân phận của Như Ý.
Lâm Tú Mai kiên thức rộng, nghe thấy tin tức kinh người như vậy cũng cứng lưỡi, trợn mắt há mồm không nói nên lời.
"Thiếu.....phu nhân?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.