Thời hạn tạm giam của hai kẻ tình nghi cũng sắp hết. Thời gian này, cả đội điều tra đều cố gắng dồn hết tâm sức, chạy đua với thời gian để thu thập đủ đầy đủ chứng cứ đưa chúng ra vành móng ngựa, chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Và tất nhiên, hai người đang sốt ruột nhất lúc này là Quang Huy và Thanh Lâm.
Một người nóng lòng mong sớm kết thúc vụ án để trả lại sự công bằng cho bạn gái. Một người hi vọng mọi chuyện sớm được giải quyết để còn chuẩn bị cho ngày trọng đại sắp tới của mình. Họ phối hợp với nhau ăn ý, chẳng mấy chốc mọi chân tướng vụ việc đều đã được phanh phui.
Cuốn video dùng để uy hiếp các nạn nhân cuối cùng cũng được tìm thấy trong nhà của những kẻ tình nghi. Cuốn băng được đem đi nghiên cứu để xác minh tính chất chân thực của nó.
Trong phòng hỏi cung, hai kẻ tình nghi lúc đầu còn ngoan cố không chịu khai nhận. Chỉ khi cảnh sát đưa ra cuốn băng mới được tìm thấy, chúng mới run sợ, mặt cắt không còn một giọt máu. Đỗ Liên và “Vinh Cọp” cùng khai nhận đã dùng cuốn video ghi hình để uy hiếp các cô gái, song cả hai đều hoàn toàn phủ nhận việc giết người và làm thịt người.
“Mọi chuyện là thế nào? Các ngươi còn không mau chóng khai nhận để hưởng sự khoan hồng của pháp luật! ”
Thanh Lâm trừng mắt. Ánh nhìn như tia điện xẹt ngang qua gương mặt đang run lẩy bẩy của “Vinh Cọp” khiến hắn càng thêm buốt lạnh sống lưng.
"Là chúng tôi đã lừa họ. Chúng tôi tiêm vào người họ một loại ma túy gây ra ảo giác, sau đó cố tình sắp xếp một bữa tiệc thịt sống. Đó không phải thịt người. Do bọn họ lúc đó đều đã không còn kiểm soát được lí trí nên không thể phân biệt được, sau đó chúng tôi đã quay lại một số hình ảnh, lồng ghép vào các hình ảnh khác để họ tin rằng mình vừa ăn thịt một đứa trẻ. Hôm sau, chúng tôi đem cuốn băng cho họ xem và dùng nó để uy hiếp."
"Khốn kiếp! Tại sao các người lại làm như vậy? Chỉ có hai người là chủ mưu sao?"
Đội trưởng Lâm tiếp tục hỏi:
"Không không... Chúng tôi cũng bị người khác sai khiến, chúng tôi hoàn toàn không biết gì hết"
Cả hai kẻ tình nghi đều nhất mực phủ nhận việc chủ mưu hại người. Thanh Lâm tiếp tục hỏi:
“Vậy ai đứng đằng sau các ngươi, còn không mau chóng khai ra!”
“Là Ông Chủ. Ông chủ sai chúng tôi làm như thế. ”
“Ông chủ của các các ngươi là ai?”
“Chúng tôi cũng không biết tên thật của ông ấy. Chỉ biết người ta gọi ông ấy là “Hùng Sói.””
"Giờ ông chủ của các ngươi ở đâu?"
"Ông ta đã đi nước ngoài rồi ạ. Chúng tôi cũng không biết ông ta đã đi đâu. Ông ta rất ít khi xuất hiện. Chỉ khi nào có việc thật sự cần thiết, ông ta mới chủ động liên lạc"
"Hắn ta sai các ngươi bắt cóc những cô gái trẻ đó nhằm mục đích gì? Có phải là buôn người không?"
"Dạ không. Không phải. Ông ta chỉ tạm thời đem họ tới giấu ở chỗ chúng tôi, còn hẹn tới ngày 12 tháng sáu sẽ cho người quay trở lại để đón và đem họ đi. Nghe nói là đem đi để làm một cuộc thử nghiệm"
"Thử nghiệm?"
Thanh Lâm nghiêm mặt, giọng đanh lại. Vụ án này, rốt cuộc càng ngày càng lôi kéo người ta vào những điều bí ẩn khó mà lý giải.
"Ngươi có biết đó là gì không?"
"Dạ không. “Hùng Sói” từ trước đến giờ luôn làm việc kín đáo, ông ta cũng không bao giờ cho chúng tôi biết về mục đích thật sự của mình. Ông ta chỉ nói, ngày 23 tháng này sẽ quay về nước để giải quyết công việc."
"Võ quán Á Đông là do hắn mở phải không?"
"Vâng. Ông ta dùng nó để tìm kiếm đối tượng. Sau đó lừa họ và đưa đến chỗ chúng tôi."
Sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Thanh Lâm trở về nhà. Vụ án đến nay đã có thể tạm thời khép lại, nhưng kẻ chủ mưu đứng đằng sau lại chưa thể tìm ra được. Đỗ Liên và Vinh Cọp chỉ là hai kẻ bị đem ra làm thế thân, có thể thấy được, tên đầu sỏ này đã lường trước hết mọi việc. Một kẻ giấu mặt, đã hoàn toàn cao chạy xa bay, để lại hai tên tay sai ở lại chịu tội thay, quả thật là một tên gian hùng, nham hiểm. Thanh Lâm chau mày nghĩ ngợi. Vụ án những cô gái mất tích nếu xét về mặt pháp lí đã có thể luận tội hai kẻ này. Nhưng chỉ e rằng những âm mưu toan tính phía sau có lẽ đến đây chưa phải đã kết thúc.