Những Câu Chuyện Được Kể Bởi Một Kẻ Dở Hơi

Chương 2.3: Hồi kết khác cho nàng tiên cá, đằng sau một câu chuyện cổ tích lại là một câu chuyện cổ tích khác (3)




Chàng trai trẻ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng màu đỏ xinh đẹp chìm sâu vào trong đại dương, sắc mặt trắng bệch đờ đẫn không còn chút máu, khóe môi khô xơ lại kéo lên một độ cong vừa ý. 
Những hành động vừa rồi của nàng tiên cá nhỏ hắn đều đã chứng kiến tất cả, mặt biển một phút trước cuộn trào sóng bạc, tích tắc sau đã trở lại yên bình vốn có theo tâm trạng vui mừng của hắn. Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, một con dao có chuôi nạm bạc nằm sâu trong lòng biển vút một tiếng liền trở về, yên vị đặt trong bàn tay thon dài mảnh khảnh. Hắn ngước mắt nhìn lên đôi nam nữ đang ôm nhau trên mảnh gỗ dập dềnh, để lại một nụ cười quỷ dị, cuối cùng tám xúc tu cuộn lại vào nhau, mực đen bắn ra bao trùm cả một khoảng nước lớn, khi một bóng đen từ trong đó phóng ra, rõ ràng đó là dung mạo xấu xí của Phù thủy biển!
Phù thủy biển vốn không có tên, ngay cả chính hắn cũng không biết. Hắn xuất hiện và sinh sống tại đầm đen sâu trong vực nước xoáy từ bao giờ, đến người già cả nhất trong tộc người cá cũng chịu thua. Tất cả nhữnggì người ta biết về Phù thủy biển, cũng chỉ là những câu chuyện ghê rợn cùng lời nguyền gian trá, dáng vẻ xấu xí khủng khiếp, quanh năm luôn mặc áo choàng dài che kín tám xúc tu và có giọng nói khò khè khàn khàn như một mụ già bị tắc họng. 
Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình, Phù thủy biển chỉ có một sở thích duy nhất đó là được nghe những nàng tiên cá xinh đẹp tuyệt trần của đại dương ca hát. Hắn từng muốn tiếp cận các nàng, nhưng vì bề ngoài xấu xí, mọi người ai cũng không muốn đến gần hắn. Thế nên, hắn chỉ có thể trốn ở một góc thật sâu, len lén nghe trộm những tiếng ca từ năm này qua năm khác, sử dụng phép thuật tà môn của mình, trao đổi điều kiện với những mong ước của người cá, để cuối cùng, hắn mang danh “Phù thủy biển”.
Mùa đông năm đó gặp nàng, tiếng ca ấy đã thay đổi toàn bộ thói quen của hắn.
Hắn không còn đi nghe lén bất kì người cá nào nữa, cũng không nguyện ý muốn thực hiện điều ước của bất kì ai nữa. Tất cả thời gian của hắn, hắn sẽ dùng để ngắm nhìn nàng, mê say nàng, thưởng thức giọng ca tuyệt với nhất trần gian của nàng.
Hắn yêu nàng suốt mười năm. Hắn dõi theo từng cử chỉ, từng bước đi của nàng, từng lời nói, từng câu ca, từng tiếng cười của nàng hắn đều chôn trong đáy mắt. Hắn yêu nàng, người cá nhỏ bé xinh đẹp của hắn, Ariel dễ thương của hắn.
Vào ngày nàng sinh nhật tròn mười lăm tuổi, người cá nhỏ cuối cùng cũng được thỏa lòng mong ước, được phép bơi lên trên mặt biển ngắm nhìn nhân gian. Nàng được Thái hậu trang điểm thật lộng lẫy, bà đặt lên đầu nàng mũ miện hình hoa sen dát ngọc và còn lệnh cho tám con trai ngọc cặp vào đuôi nàng mặc cho nàng oai oái kêu đau. Hắn biết nàng chỉ thích cài lên tóc những bông hoa đỏ rực nàng trồng trong vườn, nhưng hắn vẫn thích thú ngắm nhìn dáng vẻ kiêu sa lộng lẫy đầy lạ lẫm của cô gái nhỏ.
Vào ngày vui vẻ nhất của nàng, hắn cũng vui mừng cùng với nàng.
Nhưng cũng vào ngày đó, khi nàng cứu gã trai xa lạ khỏi cơn giận dữ của đại dương, hắn biết rằng hắn sẽ không còn được thấy nàng vô tư ngây thơ của ngày xưa nữa.
Và cuối cùng, điều hắn lo sợ nhất đã xảy ra, nàng đến tìm hắn, Phù thủy biển cả. 
“Ta biết ngươi muốn gì rồi hỡi nàng công chúa xinh đẹp, ngươi thật là điên rồ, ngươi sẽ bị đau khổ, nhưng ta cũng cứ giúp ngươi. Muốn cho hoàng tử yêu ngươi và chia sẻ linh hồn với ngươi, ngươi phải vứt bỏ cái đuôi cá và thay vào đó đôi chân như của loài người. Ta sẽ chế cho ngươi một liều thuốc, hãy uống hết liều thuốc đó khi ngươi bơi vào bờ, và ngươi sẽ biến thành một người con gái đẹp tuyệt trần. Dáng đi của ngươi sẽ nhẹ nhàng uyển chuyển như một vũ công, nhưng cứ mỗi bước đi ngươi sẽ thấy như kim châm ứa máu. Nếu ngươi chịu được đau đớn ta sẽ giúp ngươi. Nhưng hãy nghĩ cho kỹ. Một khi đã biến thành người rồi ngươi sẽ không thể trở về làm người cá được nữa. Không bao giờ ngươi gặp lại các chị ngươi, được quay về thủy cung nữa. Và nếu ngươi không chiếm được tình yêu của Hoàng tử để chàng yêu quý ngươi hơn cha mẹ chàng, nếu chàng không chịu làm lễ thành hôn với ngươi thì ngươi không thể có linh hồn bất diệt được. Ngay sáng sau hôm hoàng tử lấy người khác làm vợ, tim ngươi sẽ tan nát và ngươi sẽ biến thành bọt biển.”
Hắn đã cố tình dọa nạt nàng, cố tình nói những điều kiện thật ác độc với nàng, nhưng nàng lại bất chấp, nàng đã hoàn toàn mù quáng trong tình yêu với hoàng tử, điều này khiến cho trái tim của Phù thủy biển cũng tan nát theo.
Hắn đòi lấy đi giọng hát của nàng làm điều kiện trao đổi, bởi vì hắn biết, nếu như nàng trở thành người và kết hôn với hoàng tử, hắn sẽ không bao giờ có thể được nghe nàng ca hát nữa. 
Nhưng phép thuật có thể biến người cá thành người đâu có giản đơn? Hắn dùng dao rạch ngực mình, lấy ra máu trong tim, cũng chính là tình yêu của hắn dành cho nàng bỏ vào thuốc, chỉ cần nàng uống thuốc này vào, từ đây sinh mạng của hắn đã gắn liền với tình yêu của nàng. 
Sau đó hắn đẩy nàng đến với hoàng tử.
Ariel ngây thơ hồn nhiên rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của hoàng tử, bằng dung mạo tuyệt diễm, bằng bước chân nhịp nhàng uyển chuyển, bằng đôi mắt có thần toát ra bao tâm tư. Hắn dõi theo nàng từng bước đến gần trái tim hoàng tử...
Cho đến khi công chúa nước láng giềng xuất hiện.
Trái tim Ariel tan nát, sinh mạng của nàng ứng theo lời nguyền của hắn chỉ còn lại vài tiếng đồng hồ. Các chị của nàng tới cầu xin hắn, hắn nhắm mắt, ra một yêu cầu vô thưởng vô phạt đổi lấy con dao kia. 
“Đâm lưỡi dao này vào tim hoàng tử, để cho máu trong tim chàng chảy vào chân công chúa sau đó đưa nàng trở về biển khơi, nàng sẽ trở về là một người cá và sống nốt ba trăm năm còn lại. Nhưng mà phải nhanh lên, trước khi bình minh ngày hôm sau tới.”
Hắn dõi theo những người chị của nàng vui sướng rời đi cùng con dao, chậm rãi thu hồi lại ánh mắt ảm đạm, sau đó hắn trèo lên chiếc giường cũ kĩ ẩm mốc của mình, chờ đợi cái chết.
Thời khắc nàng đâm con dao kia vào tim hoàng tử, cắt đứt tình yêu với chàng ta, sinh mạng của hắn cũng sẽ chấm dứt.
Chỉ có điều hắn ngàn vạn lần không ngờ tới, tình yêu của nàng lại sâu sắc cao thượng đến vậy, nàng chọn chết đi hóa thành bọt biển chứ không muốn tổn thương hoàng tử để được sống. Nàng chúc phúc cho người mình yêu trọn đời vui vẻ bên công chúa nước láng giềng.
Vậy là Ariel chết đi.
Vua Thủy Tề đau lòng, suốt mười năm biển động không ngớt mưa, hoàng Thái hậu buồn bã không rời khỏi phòng nữa, bầy tiên cá trước nay vui vẻ cũng không thiết tha ca hát, cả đại dương gần như chìm vào cảnh chết chóc tang thương. Chỉ có duy nhất Phù thủy biển hắn, ngày ngày đờ đẫn lắng nghe giọng ca tuyệt vời từ chiếc lưỡi xinh đẹp nàng để lại.
Ba trăm năm trôi qua. Nỗi đau mất đi nàng tiên cá đã nguôi ngoai trong lòng thần dân của biển, đại dương lại trở lại ôn hòa dịu dàng như xưa. Vào một ngày đẹp trời trong vắt, Phù thủy biển cuối cùng cũng bước ra khỏi đầm nước đen. Và điều tuyệt diệu đã đến với hắn, hắn gặp được một cô gái loài người. Cô gái đó, có ánh sáng linh hồn thật giống với Ariel của hắn.
Ngay thời khắc nhận ra điều kì diệu này, trong đầu hắn bỗng vụt qua một ý nghĩ điên rồ. Hắn sử dụng hết tất cả quyền năng còn lại của mình, kéo linh hồn của người con gái đó ra, sau đó bất chấp đi ngược lại quy luật của Chúa, mạnh mẽ khiến cho linh hồn người con gái nhập vào thân xác Ariel đúng thời khắc trước khi nàng quyết định tự tử.
Người con gái này không phải Ariel, nàng không yêu hoàng tử. Tuy rằng hắn nhủ thầm như vậy nhưng cũng không tránh khỏi sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ một lần nữa bị vẻ ngoài của hoàng tử mê hoặc, cuối cùng lại nguyện chết vì chàng ta.
Hắn vui vẻ nhìn trên ngực mình xuất hiện một vết cắt thứ hai chồng lên vết cắt trước kia, đồng thời tạo ra sóng dữ phá tan khoang thuyền đưa người cá nhỏ của hắn trở về với biển. Thời khắc đôi chân nàng biến thành đuôi cá, cơn đau đớn bóp nghẹt trái tim trên người nàng đã truyền sang người hắn.
Vậy là nàng sống, Ariel của hắn còn sống.
“Nàng” trở thành Ariel còn hắn lại trở về làm Phù thủy biển. Bởi vì lời nguyền chưa được hóa giải hoàn toàn, nàng vẫn không thể lấy về chiếc lưỡi và giọng hát vốn có, còn hắn bởi vì lời nguyền vẫn còn đó, cho nên sinh mạng vẫn được duy trì, chỉ là hắn sẽ thường xuyên bị những cơn đau tim hành hạ.
Sau đó nàng phát hiện ra thân phận thực sự của hắn.
Thật ra hắn cũng chưa bao giờ giấu diếm mình là đàn ông, chỉ là cư dân người cá hiểu lầm, đồng loạt cho hắn là một mụ phù thủy. Khi nàng luống cuống sơ cứu cho hắn, hắn vui mừng nghĩ, thì ra nàng cũng không ghét hắn, cũng không mong chờ hắn chết.
Cái làm hắn vui vẻ nhất là: nàng dường như chẳng hề khinh ghét hắn như hắn tưởng. Từ sau đó, ngẫu nhiên khi nàng bắt gặp hắn đang theo dõi mình sẽ mỉm cười vẫy tay chào hắn, thi thoảng nàng sẽ mang đến mộtgiỏ hoa đỏ tươi, điểm trang cho căn phòng vốn u ám của hắn thêm sắc màu rực rỡ, khi hắn lên cơn đau tim, nàng lại cuống lên giúp hắn. Thời gian trôi qua yên bình hạnh phúc đến mức hắn không tưởng tượng nổi. Hắn còn có ảo tưởng dường như nàng đã bắt đầu thương hắn…
Nhưng khi hắn hỏi nàng có muốn lấy lại giọng nói không, nàng lại chậm rãi lắc đầu.

“Này người cá, ngươi có muốn trở về nhà mình hay không?” Nàng ngạc nhiên không hiểu nhìn hắn, hắn lại bồi thêm, “Trở về thế giới của ngươi, gia đình thực sự của ngươi.”
Bàn tay nàng run lên, dường như vẫn không tin tưởng lời hắn nói, hắn cúi đầu, kể toàn bộ sự thật cho nàng nghe, bao gồm cả việc hắn cưỡng ép linh hồn nàng nhập vào “Ariel”. Ánh sáng trong mắt nàng càng ngày càng nhạt đi. Hắn biết rằng cuộc sống nơi thủy cung không phải dành cho nàng. Thể xác người cá vốn không có linh hồn, không thể dung nạp được một linh hồn quá lâu, nếu tiếp tục duy trì dưới trạng thái này, chỉ sợ linh hồn nàng mất ba trăm năm đổi lấy rất nhanh cũng sẽ tan vào hư vô, hóa thành bọt biển. Để nàng trở về đồng nghĩa với việc “Ariel” sẽ lại chết, nàng vốn là Ariel mà cũng không phải là Ariel, hắn không thể vì lòng ích kỉ mà hại nàng thêm một lần nữa.
“Ta sẽ cho ngươi trở về thế giới của ngươi, chỉ với một điều kiện duy nhất, ngươi phải hôn ta.”
Đúng như dự đoán của hắn, nàng nghe xong điều kiện kia liền im lặng, sau đó xoay người rời đi. Hắn lắc đầu cười khổ, vốn biết với dáng vẻ xấu xí này mà ép nàng hôn hắn là chuyện đáng khinh thế nào, ngay chính hắn còn khinh bỉ bản thân mình, nàng làm sao có thể?
Những ngày tiếp theo hắn không rời khỏi đầm đen nữa, cả ngày chỉ chăm chú nghe lời ca từ giọng hát của Ariel, nhưng hắn nhận ra, giọng hát ấy không còn thu hút hắn như trước kia nữa, trong đầu hắn bây giờ chỉ tràn ngập hình bóng của nàng, hình bóng của người không phải Ariel, người mà, hắn thậm chí còn chưa biết tên.
Vào ngày trăng tròn của một tháng sau đó, cuối cùng nàng tiên cá nhỏ cũng tìm đến hắn. Như thể nàng đã hạ quyết tâm rất lớn, nàng tiến đến trước mặt hắn, bằng một ánh mắt cương quyết, ấn vào trong ngực hắn một tờ giấy với những nét chữ xiên vẹo.
“Ta là Lilya. Ta yêu ngươi.”
Không chờ hắn kịp phản ứng, nàng đã kéo áo choàng của hắn lại gần mình, dán đôi môi căng tràn xinh đẹp vào bờ môi khô nứt nẻ của hắn. Bàng hoàng qua đi rất nhanh, hắn vui sướng đáp lại, ngậm lấy đôi môi thơm ngọt của nàng, đôi tay gầy quắt vòng ra ôm nàng thật chặt.
Giây tiếp theo, chiếc đèn vàng xanh hắn luôn giữ bên mình đột nhiên vỡ nát, xúc cảm tuyệt vời trên môi chưa kịp tan, một đầu lưỡi trơn mềm đột ngột tiến vào trong miệng hắn, lướt qua cái lưỡi xù xì của hắn.
“A…”
Chính bản thân Lilya cũng lấy làm bất ngờ, chiếc lưỡi vốn bị cắt đi nay đã trở lại. Hai người nhanh chóng buông nhau ra, nhìn vào trong mắt đối phương lập lòe từng đợt sáng chói lòa. Vết sẹo trên ngực hắn cùng toàn thân Lilya phát ra ánh sáng vàng kim, rất nhanh liền bao phủ lấy cả hai người.
----
Ngày xửa ngày xưa, có một vị pháp sư hắc ám trẻ tuổi, bởi vì vi phạm quy luật của Chúa trời, làm vấy bẩn một thiên thần thánh thiện, khiến cho nàng không thể trở về Thiên đàng, lang thang nơi hạ giới đến khi tan vào lòng biển. Chúa trời trừng phạt pháp sư, biến hắn thành sinh vật xấu xí vĩnh viễn phải trú ngụ nơi biển sâu, quên đi toàn bộ kí ức, trở thành kẻ mọi người xa lánh. Trừng phạt chỉ chấm dứt khi pháp sư tìm được thiên thần và khiến nàng tha thứ. 
Ngàn năm đã trôi qua, cuối cùng Phù thủy biển cũng nhớ lại tất cả, hắn ôm chặt Lilya cho đến khi thân thể nàng tan biến thành từng bọt bong bóng, cùng lúc đó một vệt sáng trắng tinh khôi cũng thoát đi, bay trở về nơi nó đã từng ở.
----
“Lilya, Lilya, ngủ ngoài này sẽ cảm lạnh đấy con.”
Tôi giật mình mở mắt, thấy mẹ đang ngồi bên cạnh lay mình, đầu óc mông lung phải mất rất lâu rất lâu mới thanh tỉnh lại. Khung cảnh quen thuộc này, rõ ràng vẫn là buổi tối hôm tôi đi biển cùng với gia đình, sau khi chơi chán bên bờ cát tôi liền nằm ở ngoài lều trại ngủ quên…
Thì ra… tất cả chỉ là giấc mơ sao? Bao gồm cả người con trai ấy…
Không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một nỗi mất mát, tôi vô thức sờ lên môi mình, nụ hôn đó vẫn còn nồng nàn, chân thật như vậy…
“Lilya, con xem, hình như có người ở ngoài biển kìa?” 
“Hả?”
Tôi ngước nhìn theo hướng tay mẹ chỉ, trong lòng bỗng trống rỗng một cảm xúc không tên.
Anh đứng đó dưới ánh trăng tròn vành vạnh, mái tóc ngắn phất phơ, áo choàng dính sát trên người ướt đẫm. Tại nơi giao hòa giữa cát trắng cùng sóng bạc đầu, anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng khiến tim tôi tan chảy.
“Chào em, lâu rồi không gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.