Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang

Chương 5: Cậu chủ ơi, để em dạy cậu uống thuốc




Nhan Bố Bố vội vàng bước đi trên con đường tối đen.
Nhóc không quá muốn dùng đèn pin chiếu sáng hai bên đường, sợ rằng mình sẽ chiếu trúng người chết nằm bên dưới đống đổ nát, nhưng nhóc lại không thể không quay đầu nhìn sang hai bên, hi vọng có thể tìm thấy một hiệu thuốc nào đó ở gần đây.
Con đường này càng đi càng khó khăn, nơi nơi đều là đá vụn vương vãi, nhóc đành phải đưa đèn pin lên ngậm trong miệng, rồi dùng cả tay lẫn chân bò qua những chỗ bị phế tích chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
“Mình là… Binunu, một Binunu… hơi béo…”
Lòng bàn tay nhóc đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đến đèn pin cũng cầm không chắc nữa, Nhan Bố Bố lẩm bẩm hát để tiếp thêm lòng dũng cảm cho mình, chùm sáng mỏng manh lướt ngang qua những khung cửa sổ bể nát và những bức tường gạch lạnh lẽo cứng ngắc.
Lúc tia sáng lướt qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tay chân con người lộ ra bên dưới những khối đá to, trong đó có một căn phòng, có thể thi thể bị mắc kẹt bên trong nên nó duy trì tư thế đứng thẳng, không hề lung lay đứng bên trong khung cửa đối mặt với Nhan Bố Bố.
Giọng nói của Nhan Bố Bố lập tức im bặt, mấy giây trôi qua mới vội vàng đưa đèn pin sang chỗ khác, bật ra một tiếng hít khí nghẹn ngào.
Nhóc cứ đứng im tại chỗ như thế mà hít sâu mấy hơi, sau đó mới kéo hai cái chân không ngừng run rẩy đi tiếp về phía trước.
Một lúc sau, thanh âm run rẩy lại tiếp tục ngâm nga vang lên lần nữa.
“… Binunu, mình không sợ, không sợ người chết, Binunu đi tìm thuốc…”
Ánh đèn pin chiếu lên một biển quảng cáo còn lộ ra ngoài nằm bên vệ đường, Nhan Bố Bố cũng dừng lại.
Mặc dù tất cả nhà ở đều đã sụp hết, đường đi cũng thay đổi khác lạ, nhưng nhóc nhận ra đây là bảng hiệu vẽ hình bánh kẹo. Mẹ nhóc đã từng dẫn nhóc tới chỗ này rồi, bây giờ chỉ cần trèo qua đống gạch đá đằng trước, mé bên phải sẽ có một hiệu thuốc.
Nhan Bố Bố vui mừng, nhóc bước nhanh hơn, nhưng khi chạy đến chỗ gạch đá đó lại bất chợt dừng lại lần nữa.
Hai bên đống gạch đá toàn là những tấm bê tông vỡ lộ cả khung thép ra ngoài, chúng xếp chồng lên rất cao, nhóc không thể lật từng tấm ra được, trên con đường nhỏ duy nhất có thể đi xuyên qua chỗ này lại có một thi thể nằm úp sấp chắn ở giữa.
Nếu như muốn đi từ chỗ này qua bên kia, thì nhất định phải giẫm lên trên thi thể nọ để qua.
Nhan Bố Bố rụt chân lui về sau một bước, do dự một lát lại bước lên trước một bước.
Sau đó lại lùi về, rồi lại bước lên.
Cuối cùng nhóc không lùi lại nữa, sau khi hít một hơi thật sâu thì bước đến bên cạnh chỗ thi thể kia.
Trên cổ thi thể nọ có một cái lỗ rất lớn, dưới ánh đèn pin yếu ớt trông như một hố đen đáng sợ.
Nhan Bố Bố rất sợ, nhóc rất muốn quay đầu bỏ chạy, chạy thật nhanh khỏi đây, quay về bên cạnh cậu chủ của nhóc. Nhưng nhóc lại càng sợ hơn nếu như cậu chủ không được uống thuốc, sẽ cứ thế mà chết đi rồi đến chỗ bầu trời.
Tuy bây giờ trên bầu trời rất nhộn nhịp, nhưng Nhan Bố Bố không muốn tất cả mọi người đều lên trời, cuối cùng chỉ còn mình nhóc ở lại.
Nhóc đã không thể giữ được mẹ mình, nhưng nhóc nhất định sẽ giữ được cậu chủ của nhóc.
“Xin, xin chào, cho con hỏi có thể giẫm lên người chú không ạ? A phải rồi, bây giờ chú không thể nói chuyện được nữa.” Nhan Bố Bố run giọng hỏi xong, lại nhìn xung quanh rồi tiếp tục nhỏ giọng hỏi, “Vậy chú đừng tức giận nha, con thật sự không còn cách nào để đi qua nơi này nữa.”
Một cơn gió thổi qua, cuốn lấy túi xốp rơi trên đường xoay tròn, phát ra những tiếng sột soạt. Một chú mèo may mắn sống sót sau trận động đất đang ngồi cách đó không xa, đôi mắt lập lòe phát sáng trong đêm.
“Mèo nhỏ ơi, đi với mình có được không?” Nhan Bố Bố năn nỉ nói.
Mèo con lười biếng đứng lên, quay đầu bỏ đi.
Nhan Bố Bố hít sâu một hơi, rốt cuộc run rẩy đưa chân ra, giẫm lên đùi thi thể kia.
Tay nhóc vịn lấy tấm bê tông bên cạnh, sắc mặt tái nhợt đi về phía trước, trong miệng liên tục nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi,xin lỗi, con có hơi béo, ngày thường con không nên ăn nhiều như thế, con xin lỗi…”
Rốt cuộc cũng đi qua khỏi đống gạch đá đó, Nhan Bố Bố thở hổn hển tiếp tục đi về phía trước. Bước chân nhóc đi rất nhanh, cơ thể cũng trở nên cứng ngắc, kết quả không may vấp phải một hòn đá thế là ngã lăn quay ra đất, cả đèn pin cũng văng ra xa.
Lần này nhóc ngã hơi nặng, phải mất một lúc lâu mới có hòa hoãn lại, nhóc cũng không lập tức đứng lên, cứ nằm úp sấp không nhúc nhích như vậy.
Một cơn gió thổi qua cuốn đi tiếng nói nghẹn ngào vào màn đêm: “Mẹ ơi…”
Cuối cùng Nhan Bố Bố vẫn bò dậy, nhặt đèn pin lên, khập khiễng bước tiếp về phía tiệm thuốc.
Đoạn đường này có mấy cửa tiệm, bên trong bãi phế tích cũng có người đang tìm kiếm vật dụng còn sót lại, điều làm nhóc càng vui hơn đó là tiệm thuốc kia vậy mà không bị sụp, cửa tiệm còn đang mở lớn.
Nhóc đi tới cửa, nhìn thấy bên trong có một người lớn, một tay cầm đèn pin soi, tay kia đang gom mấy bình thuốc trên kệ thảy vào xe đẩy.
“Chú ơi.”
Người nọ sửng sốt, quay người chiếu đèn pin vào người Nhan Bố Bố, sau khi nhìn thấy chỉ là một đứa trẻ thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhan Bố Bố bị đèn pin chiếu sáng đến không thể mở mắt ra được, song vẫn mong chờ hỏi thăm: “Chú ơi, chú là bác sĩ ạ?”
Người kia không để ý đến nhóc, xoay người tiếp tục gom thuốc.
“Chú ơi, chú là bác sĩ sao ạ? Anh trai con đang bị bệnh.”
Người kia cũng không quay đầu lại nói: “Không phải.”
Trong mắt Nhan Bố Bố hiện lên sự thất vọng, nhưng nhóc vẫn tiếp tục nói: “Vậy chú có thể cho con xin một ít thuốc được không ạ?”
“Đi đi đi, đi chỗ khác mà xin, đừng có ở đây cản đường tao.” Người kia quát to.
Nhan Bố Bố hơi rụt người lại, nhưng lại nhớ tới Phong Sâm đang bị bệnh, nhóc cố nói: “Chú ơi, cho con ít thuốc thôi được không ạ? Anh trai con bị bệnh rất nặng.”
Người nọ rốt cuộc chịu quay đầu lại, thuận tay lấy từ trong xe đẩy ra hai hộp thuốc ném cho nhóc: “Được rồi được rồi, cầm thuốc rồi đi mau.”
Nhan Bố Bố luống cuống nhận lấy thuốc, sau khi nói cảm ơn thì rời đi.
Nhóc cũng không quay về ngay, mà chạy đến một tiệm nằm chếch ở đối diện.
Ở đối diện tiệm thuốc này có một tiệm bán bánh mì, bánh mì sau khi nướng ăn rất là ngon, nhóc muốn đến tìm thử xem, nếu như có thể tìm được một hai ổ bánh mì thì tốt quá.
Bị bệnh không thể cứ thế uống thuốc được, phải ăn gì đó trước rồi mới có thể uống.
Tiệm bánh mì đã bị sụp, nhóc lật những khối đá lên cuối cùng cũng tìm được một túi bánh mì, được bọc kín trong một túi thực phẩm trong suốt, đã bị ép tới mức hơi dẹp lép.
“Ha!” Nhan Bố Bố vui mừng nhặt túi bánh lên, thổi bụi bặm dính phía trên túi bóng.
Một cánh tay bất ngờ từ bên cạnh thò qua cướp lấy túi bánh mì của nhóc đang cầm.
Nhan Bố Bố ngạc nhiên nhìn sang, trông thấy một bé trai vừa cao vừa mập hơn nhóc đang ôm chặt túi bánh kia vào trong ngực, quay người định rời khỏi.
“Cậu làm gì đó? Cái này do tôi tìm thấy mà.” Nhan Bố Bố chạy theo giành lại bánh mì, nhưng cơ thể nhóc lại không lớn bằng nhóc béo kia, bị tên nhóc đó trở tay đẩy một cái khiến nhóc lảo đảo ngã lăn ra đất.
“Rõ ràng là do tôi tìm được.” Nhóc béo nói xong liền muốn bỏ đi, Nhan Bố Bố tức giận hét lớn với nhóc béo, sau đó chạy lấy đà hai bước, nhằm vào đầu nhóc béo mà đánh tới.
Túi bánh mì bay theo một đường vòng cung, rơi oạch lên trên một khối đá, nhóc béo loạng choạng không đứng vững ngã khuỵu xuống trước, hai đầu gối đập lên trên đá vụn, nhóc béo oa một tiếng khóc vang trời.
“Sao vậy? Sao vậy?” Một người phụ nữ vội vàng chạy đến, đau lòng đỡ nhóc béo đứng lên.
Nhóc béo vừa khóc vừa chỉ vào Nhan Bố Bố: “Cậu ta đánh con, còn cướp bánh mì của con.”
“Con không có đánh cậu ấy, cũng không có lấy bánh mì của cậu ấy.” Nhan Bố Bố giải thích.
Người phụ nữ liếc nhìn túi bánh mì rơi trên đất, cực kỳ hung hăng nói: “Con trai tao xưa nay chưa từng đánh ai hết, đừng có tưởng tao không nhìn thấy, chính mày cướp bánh mì của nó, còn động tay đánh con tao.”
“Con không có, bánh mì vốn là do con tìm được mà.” Nhan Bố Bố bĩu môi, cúi người nhặt túi bánh mì nằm lăn lóc dưới đất lên.
Người phụ nữ lại đi tới, quát: “Thả xuống, trả bánh mì lại cho con trai của tao.”
Nhan Bố Bố ôm chặt bánh mì vào trong ngực, người phụ nữ vươn tay muốn cướp lấy, Nhan Bố Bố cuộn người lại bảo vệ túi bánh mì, người phụ nữ không lấy được liền nhéo lên bắp tay nhóc.
Trên tay truyền đến một cơn đau thấu tim, Nhan Bố Bố quay đầu cắn lên cổ tay người phụ nữ kia.
“A!” Người phụ nữ hét một tiếng, rụt tay lại, cả giận nói, “Còn dám cắn người nữa chứ? Cái đồ con hoang nhà mày, thứ mất dạy, dám cắn người nữa sao hả?”
Nhan Bố Bố ôm bánh mì không nói lời nào, duy trì tư thế bảo vệ túi bánh mì đến cùng, cũng không đứng lên.
Có người cách đó không xa nhìn về phía bên này, người phụ nữ cũng ngại mặt mũi đi tranh cướp với một đứa trẻ chỉ vì một cái bánh mì, bà ta nổi giận đùng đùng xoay người, lôi nhóc béo đi, miệng vẫn còn mắng: “Cũng chỉ là một ổ bánh mì nát, chúng ta không lấy làm gì, cha con mới vừa tìm được nửa bịch bột mì kìa, lát nữa mẹ làm sủi cảo cho con ăn, đừng tranh giành với một đứa con hoang không cha không mẹ như nó.”
Nhóc béo bị người phụ nữ kéo đi, nhóc ta còn tiếc nuối túi bánh mì kia, cứ liên tục quay đầu lại ngó.
Nhan Bố Bố cứ ngồi im không nhúc nhích như thế, mãi đến khi giọng nói hung dữ của người phụ nữ nọ hoàn toàn biến mất trên con phố, lúc này nhóc mới chậm chạp đứng lên.
Nhóc men theo đường cũ quay về, trên trời bỗng nhiên vang lên những tiếng sấm đùng đùng, những hạt mưa to nhanh chóng rơi xuống. Giọt mưa rơi xuống từ bầu trời tối tăm, cuốn trôi những tàn tích, đọng lại thành từng dòng nước bùn len lỏi khắp nơi.
Ánh sáng mỏng manh từ đèn pin không thể xuyên qua màn mưa dày đặc, Nhan Bố Bố lảo đảo trở về, thỉnh thoảng lại vấp ngã một cái, cả người lăn trên đất dính đầy nước bẩn như con khỉ nhỏ.
Nhóc không còn sợ người chết như lúc trước nữa, sau khi nói xin lỗi rồi giẫm lên thi thể bước qua, nhóc còn tìm một vài mảnh giấy ở xung quanh đến trùm lên trên thi thể người nọ.
Cửa hàng vốn dĩ còn đang bốc cháy kia cũng sắp sửa bị nước mưa dập tắt, khói đen bốc lên cuồn cuộn. Lúc nhóc vội vàng chạy qua đó, từ xa đã nhìn thấy Phong Sâm nằm tựa bên cạnh bức tường đổ nát, thân hình cậu được ánh lửa còn sót lại soi chiếu lúc ẩn lúc hiện.
Thân hình Phong Sâm cũng không cao lớn, bởi vì đang hôn mê nên đầu cúi xuống, nhưng Nhan Bố Bố chỉ nhìn từ xa xa, những sợ hãi trong lòng lại ngay lập tức bị đuổi đi hết, bỗng nhiên không còn thấy đáng sợ như thế nữa.
Nhóc đạp lên nước mưa chạy đến trước mặt Phong Sâm, nhìn thấy quanh người cậu cũng bị nước mưa tạt ướt, mái tóc nhỏ nước rủ xuống, che đi phần trán của cậu.
“Cậu chủ, cậu chủ ơi.” Nhan Bố Bố thở hổn hển gọi.
Phong Sâm không trả lời, sắc mặt cậu trắng đến đáng sợ, Nhan Bố Bố vô thức nín thở, ngón tay chậm rãi duỗi ra, nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.
Lớp vải dưới ngón tay nhóc lạnh cóng vì bị nước mưa thấm ướt, trái tim Nhan Bố Bố càng lúc càng hoảng loạn.
Ngay vào lúc này ngón tay Phong Sâm bỗng giật giật, cậu hơi ngẩng đầu, đôi mắt khép hờ nhìn nhóc.
Bởi vì sốt cao nên đáy mắt Phong Sâm phủ đầy tơ máu, mái tóc đen nhánh rủ xuống đến tận lông mày, gương mặt dính đầy nước mưa không có lấy một chút huyết sắc nào.
Song trái tim Nhan Bố Bố rốt cuộc rơi xuống, nơi khóe mắt cũng nóng lên, nhóc liên tục lục lọi trong túi áo ngực phía trước lấy ra hai bình thuốc: “Cậu chủ ơi, em tìm được thuốc cho cậu rồi nè, uống thuốc xong sẽ hết bệnh ngay.”
Đùng đoàng!
Một tia sét rạch ngang bầu trời chiếu sáng đêm đen, tiếng sấm đùng đùng nổ rền bên tai. Nhan Bố Bố bị dọa run lên một cái, bình thuốc rơi trở về trong túi.
“Vẫn nên, vẫn nên tìm một chỗ trú mưa trước đã.”
Vừa nãy khi Nhan Bố Bố đi ra ngoài, nhóc có nhìn thấy ở đằng trước có một trạm chờ xe buýt vẫn chưa bị sụp, có thể dùng chỗ đó tránh mưa.
Đầu tiên nhóc đeo balo lên lưng, nhưng balo quá nặng, mới vừa đeo lên lưng nhóc đã bị nó kéo ngược ra sau, đè nhóc như con rùa, lăn lộn trên đất mấy vòng.
Cuối cùng nhóc đành để balo trên lưng xuống, đi đỡ Phong Sâm: “Chúng ta không thể ở đây dầm mưa được, mình đến phía trước đi đã.”
Phong Sâm mơ mơ màng màng được Nhan Bố Bố đỡ đi về trước, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều đè lên người nhóc. Nhan Bố Bố bị đè nặng đến mức nghiêng sang một bên, nhóc phải dùng hết sức mới có thể chống đỡ được, cần cổ nho nhỏ đưa về đằng trước, gân xanh nổi hết cả lên.
Dưới màn mưa lớn, hai người mượn ánh lửa tờ mờ bên cạnh, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
Hai mắt Nhan Bố Bố bị nước mưa che khuất tầm nhìn, nhóc lại không có cách nào giơ tay lên lau đi, đành lắc đầu như chó con để hất nước mưa dính trên mặt xuống.
Cuối cùng cũng đến chỗ trạm xe buýt, Nhan Bố Bố đỡ Phong Sâm ngồi lên ghế dài, mình thì quay đầu chạy dưới mưa, trở về lấy túi và balo mang sang.
Sau khi nhóc trở lại trạm xe, thấy Phong Sâm đã tỉnh táo hơn đôi chút, cậu đang dựa nghiêng trên biển quảng cáo bên cạnh nhìn nhóc, Nhan Bố Bố không quan tâm nước mưa còn đang nhỏ giọt trên tóc, vội vàng móc bình thuốc trong túi ngực ra.
Mặc dù mấy ngày nay nhiệt độ không khí cũng không hạ thấp song quần áo dính mưa mặc trên người vẫn rất lạnh lẽo, nhóc run rẩy nói: “Cậu, cậu chủ ơi, uống thuốc đi.”
Ánh mắt Phong Sâm dừng phía trên bình thuốc một lát rồi chậm rãi dời đi, lại nhìn Nhan Bố Bố cả người dính đầy bùn đất lem nhem, hai cánh môi im lặng mấp máy.
Nhan Bố Bố mở nắp bình đổ thuốc ra tay, trong miệng lẩm bẩm: “Mình, lúc trước mình uống mấy viên vậy nhỉ? Hình như, hình như là một viên lớn màu trắng, hai viên nhỏ màu trắng, một viên nhỏ màu vàng. Nhưng, nhưng cái này là loại dài, vậy phải ăn mấy viên ta? Kích thước, kích thước cũng to như viên thuốc lớn màu trắng, chắc là, chắc là uống một viên…”
Nhóc đưa thuốc và nước tới bên miệng Phong Sâm: “Uống thuốc xong sẽ không bị sốt nữa, sẽ hết bệnh ngay.”
Phong Sâm lại liếc mắt nhìn bình thuốc đặt bên cạnh, phía trên bao bì được ghi rất rõ ràng, một bình là thuốc tiêu hóa, bình còn lại là thuốc vitamin C.
“Không đắng đâu ạ, cậu cứ, cứ ngẩng cao đầu lên thế này, nhìn em nè, giống như này, sau đó nuốt xuống.”
Nhan Bố Bố thấy Phong Sâm không chịu hé miệng, nghĩ rằng cậu sợ đắng, nên nhóc vừa an ủi, vừa ngước cổ dạy cậu phải uống thuốc như thế nào.
Đôi mắt Phong Sâm nhìn viên thuốc đặt bên khóe miệng mình và cái tay đang cầm nắp bình kia.
Bàn tay trẻ con vốn dĩ trắng trẻo mềm mại, còn có bốn cái lúm đồng tiền trên mu bàn tay, nhưng bây giờ lại đang run rẩy, trong móng tay dính đầy bùn đất đen sì, trên mấy đốt ngón tay còn trầy xước rướm máu.
“A ——” Nhan Bố Bố mong đợi nhìn cậu, nhóc há miệng.
Lông mi Phong Sâm run run, cũng hơi hé miệng theo bản năng, Nhan Bố Bố nhanh tay lẹ mắt nhét viên thuốc vào miệng cậu, lại nâng bình nước cho cậu uống: “Nhanh, mau uống nước nuốt xuống đi ạ, đừng nhổ ra.”
Chờ Phong Sâm uống thuốc xong, Nhan Bố Bố bỏ bình nước vào lại trong balo, nhóc ngồi xổm trước mặt Phong Sâm, không chớp mắt một cái mà quan sát cậu thật kĩ, hỏi: “Cậu khỏe chưa ạ?”
Phong Sâm gật nhẹ đầu một cái không dễ nhìn thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.